CHƯƠNG 9 MỘT BÀI CA ĐƠN GIẢN KHÔNG CÓ GÌ ĐẶC BIỆT

Chơi một chuyến Cổ Lãng Tự về.

Trong lòng Tiếu Trì càng thêm kiên định. Đó là cậu thích Tề Úy.

Mặc kệ trong tim anh có một đóa Bạch liên hoa hay trăm đóa Bạch liên hoa, cậu vẫn muốn đứng bên anh.

Tổng công đại nhân dù ở trước mặt người khác uy vũ mạnh mẽ thế nào, nhưng anh cũng có những lúc sợ hãi, yếu đuối, cô đơn.

Hãy để cậu được ở bên anh những lúc ấy đi.

Còn có, này Bạch liên hoa đồng học thân ái.

Không phải là Tiếu Trì tôi đây ước ao đố kị cô. Chủ yếu là hiện tại cô đang ở phương trời nào lẳng lặng nở rộ a, những lúc Tề Úy khổ cực uể oải cô đều không nhìn thấy. Cũng không tới đây?

Nếu cô đã không tới, vậy để tôi chăm sóc anh ấy là được rồi.

Thân ái, đừng nóng giận!

Tối thứ năm.

Tiếu Trì dạy đàn cho Tiểu Kiệt xong thì lưu lại cùng cô giáo Chúc bàn riêng  chuyện về kịch bản.

Tiếu Trì rất sảng khoái đáp ứng diễn vai nam chính. Còn trình bày luôn cả cách phối nhạc, tìm âm hiệu.

Hóa ra cô Chúc cũng là một người thích nhạc cổ điển, còn dạy cho con trai biết, cô giáo rất thỏa mãn, hai người nói qua nói lại, cuối cùng nhắc tới Tề Úy.

“… Trước đây cô nhìn Tề Úy mỗi ngày đều gắng gượng làm việc, thực sự là thấy mệt thay cho cậu ấy. Mới có hai mươi tuổi đầu, có khát vọng là được rồi, chỉ là nhìn cậu ấy một mình gánh vác công việc bề bộn như vậy, thực đáng thương, sợ cậu ấy bỏ lỡ mất chân tình, sau đó nhận ra lại ân hận. Sinh viên trước đây cũng có người từng như vậy.”

Cô Chúc đột nhiên nói vậy, Tiếu Trì ở trong lòng điên cuồng gật đầu. Lão sư, cái đó chính là trọng điểm. Em cũng thương anh ấy chết đi được. Nhưng nếu nói ra mọi người sẽ không để cho anh ấy tìm người chia sẻ đâu.

Cô Chúc rất nhanh nói tiếp: “Ha ha, cũng may hiện tại có em. Trước đây cô chưa từng thấy cậu ấy thân với ai, lúc nào cũng cô độc một mình. Em đến rồi, rốt cục cũng thấy cậu ấy ra dáng một sinh viên bình thường. Nhẹ hết cả người, cô cũng vui thay.”

“Ân.” Tiếu Trì cúi đầu nghe, “Cô ơi, em sẽ nổ lực hỗ trợ.”

“Tiếu Trì, trên người em có khí chất đặc biệt khiến chó người ta an tĩnh. Cố gắng duy trì. Cô xem trọng em.” Cô giáo cổ vũ.

Tiếu Trì được khen, có chút thẹn thùng cười.

Khi đi về, cô Chúc còn cho cậu một túi quýt thật lớn, nói là của nhà chồng cô gửi lên, cho cậu ngọt miệng.

Tiếu Trì ra khỏi nhà cô giáo, nhắn tin cho Tề Úy. Tề Úy vẫn đang ở phòng thí nghiệm làm việc. Anh có vẻ như thật lâu không nói chuyện, thanh âm có chút khàn.

Mười lăm phút sau, hai người ngồi ở thềm đá trước sân tennis ăn quýt.

Tiếu Trì bóc một quả, chia làm hai nửa, một nửa đưa vào miệng mình, một nửa đưa Tề Úy.

“Thế nào, thí nghiệm không thuận lợi?” Tiếu Trì hỏi có chút ngơ ngác, gọi hồn tổng công trở về.

“Cả đêm đều nhìn vi tính, mỏi mắt.” Tề Úy nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

“Cuối tuần là sinh nhật anh. Có đặc biệt muốn cái gì không? Em dạy đàn cũng kiếm được chút tiền tiêu vặt, mua thứ to một chút cũng được. Cũng là để cảm ơn anh giới thiệu việc làm cho em.” Tiếu Trì nghĩ quýt thật ngọt.

“Quà sinh nhật không phải đều len lén chuẩn bị sao, nào có ai như em trực tiếp đi hỏi?” Tề Úy dở khóc dở cười.

Tiếu Trì nói, “Đó là mấy cô gái thích lãng mạn mới làm thế. Em thuộc phái thực tế. Cho anh một cái kinh hỉ anh không thích, không bằng tặng một cái gì anh có thể dùng được.”

Tề Úy nói: “Ví dụ?”

“… Em nghĩ không ra mới phải hỏi anh.”

“Ha ha, anh không có thứ gì đặc biệt muốn, không cần tiêu pha.”

“Không được. Nhân gian hữu chân tình, nhân gian hữu chân ái, anh chăm sóc em nhiều như vậy, còn mua kem cho em ăn, em phải đáp lại… Hay là em cũng tặng kem ốc quế cho anh nhé?”

Tề Úy bất đắc dĩ lắc đầu.

“Vậy anh nghĩ đi.” Tiếu Trì lại bóc thêm một quả quýt, nhét vào tay Tề Úy một nửa.

“Em đàn cho anh nghe một bài?” Tề Úy mở mắt, cười.

“A… Chỉ đơn giản như vậy? Có vẻ em đã rất vô tâm rồi. Nhưng mà… anh muốn nghe bài gì? Em trở về luyện tập. Đừng chọn bài nào quá khó nha,  cái gì Rachmaninov nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng mà đời này em chưa lần nào đàn hoàn chỉnh, quá dài luôn.” Tiếu Trì lầu bầu.

Tề Úy thấy vẻ mặt cậu phiền muộn, trong lòng ngọt như miếng quýt này vậy, “Không cần phức tạp như vậy. Em tự đàn tự hát cho anh nghe một bài là được rồi, ca khúc em tự chọn.”

Tề Úy cùng Tiếu Trì đã phối qua rất nhiều kịch truyền thanh, Tiếu Trì cũng từng hát nhiều khúc ED –  nhạc cuối của kịch truyền thanh. Tề Úy rất thích giọng hát của Tiếu Trì hay chính là Thủy Đường, chất giọng thư hoãn nhu hòa. Anh nghĩ tới có thể nghe trực tiếp, dĩ nhiên là rất vui.

Tiếu Trì suy nghĩ một chút, trong đầu cũng nghĩ ra vài thứ, gật đầu đồng ý.

Cuối cùng trong túi còn mấy quả quýt, hai người chia đôi.

Tề Úy nhìn túi quýt trong tay, trong miệng vẫn còn vị ngọt.



Cuối tuần, xã kịch mở cuộc họp thường kỳ, cả nhà mã bất đình đề tiến vào quá trình chuẩn bị 《Khúc nhạc cuối cùng của Tiếu Bang 》.

Tiếu Trì lúc này không cần làm cu li chạy đi đóng đạo cụ nữa. Cậu theo Lưu Hiểu Hiểu tập luyện trong phòng.

Khi nghe tới việc cậu đóng vai chính, mọi người đều giật mình. Chỉ là làm diễn viên là loại công việc chết người không đền mạng. Vì vậy cả nhà giật mình nhưng không ai đố kị.

Cũng may Tiếu Trì từng trải qua việc phối kịch, đọc lời thoại, diễn đạt nội tâm gì đó không hề khó. Chỉ là biểu đạt tứ chi với biểu đạt bằng ngôn ngữ không ở cùng một đẳng cấp.

Lưu tỷ có điểm đau đầu. Cô liền quyết định chuyên tâm phụ đạo cho cậu, mang theo cậu chạy đi tìm cảm hứng, Tiếu Trì đã miệng khô lưỡi khô, bị lăn qua lăn lại mệt muốn chết. Trong lòng có đến ngàn vạn con thảo nê mã chạy qua, nghĩ tới Tiếu Bang lúc sinh thời không phải là một tấm gương tốt, viết một đống nhạc siêu cấp khó mà chèn ép vô số hậu bối thì đã đành, lại có lưu lại một cố sự dằn vặt người ta như vậy.

Chủ nhật. Hơn một tháng rồi Tiếu Trì rốt cục cũng được về nhà ăn cơm mẹ nấu.

Nói chuyện với bố về những việc ở đoàn kịch, người đam mê đàn dương cầm như ông đương nhiên là vô cùng hào hứng ủng hộ họ, buổi tối liền liên hệ tới bảo tàng dương cầm ở Cổ Lãng Tự để thuê  đàn.

Tiếu Trì ở trong phòng, trước cây đàn dương cầm bên cửa sổ, luyện tập ca khúc tặng Tề Úy.

Bố mẹ cậu đứng trước cửa phòng,  ngó đầu nghe lén. Bên trong là tiếng đàn cùng giọng hát mang theo chút hạnh phúc nhỏ bé, hai người nhìn nhau, trên mặt cùng một biểu tình hiểu rõ.

“Trì Trì yêu rồi?” Mẹ Tiếu hỏi bố Tiếu, có chút kích động cùng hưng phấn, còn có chút lo lắng.

“Con trai lớn, đã tới tuổi yêu rồi. Chuyện này em đừng quản, để nó tự trải qua, có khi là chuyện tốt.” Bố Tiếu vỗ vỗ vai vợ, lôi bà về phòng.

Mấy ngày nay, Tiếu Trì mỗi ngày đều nghe mp3, lặp đi lặp lại một bài. Đi đâu cũng nghe. Đi học, tan học, tới thư viện, ăn rồi ngủ, rời giường, đánh răng… đều nghe. Giai điệu và tiết tấu rất đơn giản, những chỉ có sợ cậu hát không hay.

Thứ tư Liêu Thiên nhắn tin cho Tiếu Trì, nói rằng thứ bảy là sinh nhật lão đại, muốn xum xoe thì ngàn vạn lần đừng bỏ qua cơ hội tốt này.

Tiếu Trì nhanh chóng trả lời là đã biết. Thầm nghĩ, sinh nhật anh nhất định cậu không được hát một bài hát chán ngắt.  Thành ra cậu bớt thời giờ chạy tới phố trung tâm. Kết quả đi dạo cả ngày cũng không mua được đồ gì, phải biết rằng Tề Úy là phú nhị đại, trong nhà có cả biệt thự, anh còn thiếu thứ gì hay sao?

Đành thất vọng chuẩn bị trở về, lại bị mấy vật nhỏ trong tủ bày hấp dẫn…

Thứ bảy. Tiếu Trì mười giờ sáng đã bị Lưu tỷ lôi đi phụ đạo, bữa trưa cùng là cùng Lưu tỷ ăn cơm.

Cậu phát hiện ra Lưu tỷ đối với biểu diễn là thật lòng yêu thích, từng chi tiết nhỏ đều yêu cầu rất tỉ mỉ.

Tiếu Trì nghĩ tới chuyện cô thích Tề Úy, trong xã kịch làm sao có thể bình tĩnh được, thế nhưng vẫn phải cùng anh làm việc, lòng cậu tràn đầy cảm giác đồng mệnh tương liên. Vì vậy, đối với yêu cầu của Lưu Hiểu Hiểu, cậu đều cố hết sức để hoàn thành.

Rất chăm chỉ pia.

Bữa trưa hôm ấy là cơm thịt bò ở phố mua sắm.

Tiếu Trì ăn như chết đói. Nhận được tin nhắn của Tề Úy, anh đã tới Cổ Lãng Tự rồi, nói có việc cần hoãn lại, buổi họp thường kì chiều này lui tới một rưỡi, cậu với Lưu tỷ có thể thong thả.

Lưu Hiểu Hiểu thấy Tiếu Trì nhìn chằm chằm điện thoại cười cười, liền hỏi: “Tề Úy nhắn tin cho em?”

“A, đúng vậy, anh ấy nói chiều nay một rưỡi họp, để chúng ta luyện tập trước.” Tiếu Trì không nghĩ tới Lưu tỷ đang ám chỉ cái gì.

“Ân. Đợi lát nữa trở lại sẽ tiếp tục dạy em, em… sẽ không nghĩ chị quá nghiêm khắc chứ?” Lưu Hiểu Hiểu nhàn nhạt nói.

“Sao có thể. Học tỷ rất là ôn nhu mà. Em có quen với một học tỷ… Ha ha, nếu như không có việc gì, chị ấy bình thường đều rất tốt, nhưng mỗi lần hung dữ thì toàn hét chói tai, lần em nghe điện cũng sợ bị chị ý dọa rơi điện thoại.”

 “A, em tính tình thật tốt.” Lưu Hiểu Hiểu có chút xấu hổ cười cười, “Được rồi, hôm nay là sinh nhật anh ấy, buổi tốt chín giờ cả nhà muốn cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật. Đến lúc đó em giúp mọi người đệm nhạc nhé.”

Tiếu Trì vội vàng gật đầu. Nhìn thấy thương cảm trong mắt Lưu tỷ, cậu vội vàng đổi chủ đề : “Lưu tỷ, chị mệt nhọc như vậy, sau này có nghĩ tới chuyện đi làm diễn viên chuyên nghiệp không?”

Lưu Hiểu Hiểu bị chọc cười, nói: “Không nghĩ tới. Đây chỉ là đam mê, là mộng tưởng của hiện tại. Tương lai chị sẽ đi làm cô giáo cơ. Cuộc sống đơn giản là được rồi, bây giờ thật sự quá mệt mỏi.”

Tiếu Trì nghe xong, nghĩ tới lý tương đơn giản như vậy của đại tỷ Lưu Hiểu Hiểu này, so với ngày thường cô là một nữ cường nhân. Ngày ấy cô khóc rất thương tâm. Hóa ra con người dũng cảm kiên cường kia chỉ là giả vờ. Khi nghĩ tới Tề Úy, chắc cô thương xót, bất lực lắm.

“Học tỷ, chị mà không diễn kịch thì thật đáng tiếc. Học kỳ trước em xem kịch chị diễn, quá lợi hại, vì thế em mới đến kịch xã. Sau khi xem chị diễn, em đã thành fan của chị rồi.” Tiếu Trì nói, tuyệt không kích động, chỉ bình tĩnh nói, rất chân thành.

Nhưng cậu chưa từng nghĩ tới sau khi xem vở kịch đó đã làm ra một đống chuyện ngu xuẩn, nghĩ lại mà cũng thấy đỏ mặt, không dám nhớ tới nữa.

Lưu Hiểu Hiểu nghe xong chỉ cười, khuôn mặt bị hơi nóng của đồ ăn bay lên hun cho chút hồng.

“Được rồi. Miệng thật ngọt, ăn cơm đi.”

Buổi chiều hai người trở về phòng luyện tập, bắt đầu một màn ngược mới.

Buổi tối rất nhanh tới chín giờ. Tất cả mọi người đều mệt muốn điên. Tiếu Trì cả ngày đều ngẩng đầu đọc kịch, cúi đầu đọc kịch, hiện tại mà còn thấy lời kịch chắc chắn sẽ nôn.

Tề Úy vẫn ở bên tổ đạo cụ giúp đỡ làm đạo cụ, chẳng thể gặp mặt.

Thắng cho tới khi Liêu Thiên đến, giơ tay ra hiệu, tất cả mọi người thu thập đồ đạc, len lén đi tới hậu trường của phòng đa năng.

Đúng chín giờ.

Rèm lớn được mở ra. Đèn sáng hết cỡ. Một đám người đứng trên sân khấu hát bài chúc mừng sinh nhật.

Tề Úy an vị hàng ghế thứ nhất trong thính phòng.

Tiếu Trì đánh đàn, ngó thấy mặt Tề Úy có chút ý cười xen lẫn mỏi mệt.

Mọi người hát rất vui vẻ, tiếng Trung tiếng Anh hỗn loạn, tất cả đều cười.

Mệt nhọc mà rạng rỡ.

“Lão đại, anh là cột trụ tinh thần của chúng em, chúc anh sinh nhật vui vẻ, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại (1), cười một cái trẻ ra mười tuổi!” Hạ Mông đại diện cả nhà khôi hài lên tiếng.

Tề Úy vô cùng vui vẻ nhưng vẫn cố nghiêm túc nói: “Hôm nào mời cả nhà ăn, cảm ơn cả nhà. Mọi người khổ cực rồi.”

Trước mặt đoàn viên, người này luôn luôn bĩnh tĩnh nghiêm chỉnh.

“Đi theo lão đại tuyệt không khổ!” Ngô Hà hô to.

Cả nhà phá lên cười.

Tề Úy được tặng rất nhiều quà. Còn có tổ đạo cụ còn tặng anh một bức tranh sinh nhật cỡ đại.  Trên đó có dấu tay của từng xã viên, dưới dấu tay là lời nhắn gửi của từng người.

San San nói, đây là đãi ngộ đặc thù từng khóa của xã.

Thật là uất ức.

Chờ mọi người đi cả rồi, Tề Úy vẫn còn ngồi ở đại sảnh bóc quà.

Bóc ra thư cảm tạ cùng thư tình mật danh gửi cho anh, bóc ra cà vạt, tranh, lo hoa trang trí, chocolate, hoa hồng…

Xếp cao giống như núi vậy.

Tiếu Trì vẫn ngồi một bên nhìn anh bóc quà.

Chờ Tề Úy nhìn thấy một cái móc chìa khóa bằng bạc, anh giơ tay xoa đầu Tiếu Trì.

“Cảm ơn.” Anh nói, sau đó lấy chìa khóa của mình ra, móc vào. Lắc lắc, thanh âm kim loại va cham vào nhau, thật dễ nghe.

Tiếu Trì thật cao hứng, anh nhận ra đó là quà cậu tặng.

Tiếu Trì đang xem bức tranh sinh nhật đặc biệt, chứa đựng lời chúc của cả nhà.

“Lão đại, thực hâm mộ anh, tất cả đều là tình yêu. Anh là thần tượng của cả xã kịch nha.”

Tề Úy bóc xong quà, nghiêng người cùng cậu ngắm tranh.

“Ân… Năm nay may mà là vân tay. Năm ngoái bọn anh tặng Chương lão đại dấu chân. Thật khổ thân anh ấy.” Tề Úy có chút tiếc hận nói.

“A…” Tiếu Trì nghĩ tới ba mươi mấy vết chân in lên mặt trănh… Cả đầu óc đều tưởng là —– Chúc phúc như thế có mùi không ta?

Lúc này, tiếng của tổng công mờ ám vang lên bên tai: “Tiếu Trì, bài hát của anh đâu? Cái bài chúc mừng sinh nhật kia không tính nhé.” Tề Úy cách Tiếu Trì rất gần, hơi thở đều phun lên mặt cậu.

Tiếu Trì cả mặt đều hồng, rất mất tự nhiên, trái tim bắt đầu đập kinh hoàng.

Cậu đến ngồi trước đàn dương cầm, đặt ngón tay xuống, tựa như muốn thả lỏng, nhưng trong ngực thật khẩn trương, sợ mình hát không hay.

Trên sân khấu còn một ngọn đèn, có chút mờ ảo.

Tề Úy ngồi bên cạnh cậu trên ghế đàn.

Tiếu Trì hít một hơi, đồng thời nói với anh: “Em hát không hay, anh không được che cười nha.”

“Không đâu.”

Tiếng đàn dương cầm vang lên, ngón tay thon dài của Tiếu Trì lướt trên phím đàn.

Tìm đập rất nhanh, cũng may cố gắng ổn định lại, đập nhịp nhàng.

“Em muốn nói với anh thế giới này thực hỗn loạn

Em chẳng thể hiểu những ngữ pháp phức tạp

Nhưng em có thể nhớ kỹ những món quà

Để hạnh phúc đừng trôi đi quá vội vàng.”

 

Bởi vì người cậu thích đang ngồi ngay bên cạnh cậu, Tiếu Trì có chút khẩn trương giọng hát e dè mà cẩn thận…

“Mây, bướm hay hoa thì không cần phải nói

Em không thể nào ngừng lo lắng ngày đêm

Em hãy nghe kỹ bản tình ca anh tặng em

Điều duy nhất anh muốn nói là anh yêu em.

Em vẫn tự nhủ rằng anh thật hiểu em

Nhưng lại thường quên mỉm cười với anh

Những gì đã quên em sẽ tận lực bù đắp

Anh là tài sản trân quý nhất của em.”

 

Tề Úy ngồi nghe ở bên cạnh, đầu tựa vào vai Tiếu Trì, theo giai điệu khẽ rung lên.

Hai người cùng nhau hát:

“Một bài hát giản đơn có thể làm em cảm thấy hạnh phúc

Ái tình giống như dòng sông vậy, khó tránh khỏi chỗ khúc khuỷu

Chỉ là một bài hát giản đơn không có gì đặc biệt

Nhưng em vẫn khắc sâu tận đáy lòng.”

 

Em vẫn khắc sâu tận đáy lòng…



Nốt nhạc cuối cùng vang lên. Dư âm chậm rãi tắt dần, để lại tiếng cười nhẹ nhàng của hai người.

“Uy, anh cười gì chứ, em hát như vậy không hay sao?” Tiếu Trì quay đầu làm bộ tức giận hỏi.

“Rất hay. Anh rất hạnh phúc.” Tề Úy trả lời, một tay nắm lấy bàn tay của Tiếu Trì, tay kia vươn tới kéo gáy cậu, để trán cậu tựa vào trán anh, thân mật khó nói nên lời.

Tề Úy thấy cổ họng khô khốc.

Anh muốn hôn cậu, muốn nói cho cậu, rằng anh thích cậu đến nhường nào.

Tiếu Trì nghĩ hai mắt bọn họ gần nhau đến thế, tựa như nhìn thấu tận tâm can, cậu rất thích.

Cậu muốn ôm anh, nói cho anh biết, cậu thích anh lắm. Đã thầm thích từ rất lâu, rất lâu rồi.

“Anh…” “Em…”

… “Anh nói trước đi.”

“Tiếu Trì, thực ra anh—–“

Tề Úy muốn thổ lộ —–

!!!!!

Đột nhiên, “Ba—-“ một tiếng.

Từ cửa có âm thanh vật gì đó rơi xuống.

Tiếu Trì cùng Tề Úy buông nhau ra, cùng quay đầu lại.

Ở bên cửa, Lưu Hiểu Hiểu chẳng biết từ đâu lại đứng ở đó.

Ngây ngốc nhìn hai người đang vô cùng thân thiết ngồi ở trên sân khấu.

Rơi trên mặt đất chính là một chồng kịch bản. Lúc này từng cuốn, từng cuốn, lăn lông lốc trên bậc thang… Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play