CHƯƠNG 23

Cửa thang máy sắp đóng lại trong nháy mắt có người nhảy vọt vào.

Liếc mắt nhìn Hoa Thiên Tưởng mới chen ngang vào. Nguyên Thúc Dương mấy số thang máy không hề nhìn đến hắn.

Nguyên bản Hoa Thiên Tưởng đang cười lập tức biến thành mắc xương cá.

Thang máy không có ai, chỉ còn nghe tiếng hai người hít thở.

Cuối cùng, Hoa Thiên Tưởng mở miệng nói: “Dương, thật xin lỗi.”

Không biết ba chữ này có thể hay không làm cho Nguyên Thúc Dương không còn giận, Hoa Thiên Tưởng quyết định thử xem.

Rất ít khi nghe Hoa Thiên Tưởng nói xin lỗi, làm cho Nguyên Thúc Dương sắc mặt ít nhiều dịu đi, bất quá y vẫn không mở miệng.

“Dù vậy đối với chuyện ngày đó anh không có hối hận. Anh hy vọng em khi nói chuyện với anh không cần lo lắng.”

Nguyên Thúc Dương nghĩ đến chuyện cùng hắn cả đời, y một chút cũng không hối hận, mặc kệ có phải đó là sự thật hay không cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của y.

Mà nguyên nhân vì sao khiến y nghĩ như vậy, Hoa Thiên Tưởng lại xem nhẹ.

Không nghĩ tới Hoa Thiên Tưởng căn bản không buông tha cho suy nghĩ kỳ quái kia, Nguyên Thúc Dương cuối cùng mở kim khẩu: “Chúng ta đều là nam nhân, làm sao kết hôn? Vẫn là anh muốn đem em thành nữ nhân.”

“Em sao có suy nghĩ gì kỳ lạ vậy? Anh thích chính là nam nhân, em biến thành nữ nhân anh nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.”

Lời này không giả, Hoa Thiên Tưởng chỉ thích nam nhân, không phải nam nhân hắn sẽ thèm nhìn đến sao? Nếu hắn thật sự nam nữ đều ôm, lão ba của hắn giờ này đã sớm bế tôn tử.

“Nói cho cùng quốc gia chúng ta không cho kết hôn, chúng ta cũng có thể ra nước ngoài kết hôn, bây giờ quốc gia cho đồng tính kết hôn không ít đâu!”

Nguyên Thúc Dương cảm thấy thật vô lực, y không nghĩ việc này cứ thương cùng Hoa Thiên Tưởng dây dưa mãi.

“Hoa Thiên Tưởng, em thật không muốn cùng anh có quan hệ gì, cũng không muốn dây dưa. Em chán ghét anh, anh chẳng lẽ không thể cho em một cuộc sống bình yên sao?”

Có lẽ Nguyên Thúc Dương trong giọng nói bộc lộ quá rõ ràng, Hoa Thiên Tưởng mềm mỏng: “Anh biết anh trước kia không đúng, chính là phải làm sao em mới chịu tha thứ cho anh? Bất luận em có đứa nhỏ hay không anh đều muốn chăm sóc em.”

Nói đến đâu cũng là vì đứa nhỏ, Nguyên Thúc Dương không biết hiện tại sự tồn tại của đứa nhỏ mang đến ý nghĩ gì.

Y không nghĩ sau khi hai người chia tay, có người sẽ nói mình dùng đứa nhỏ này trói chặt hắn, chính mình cũng không phải nữ diễn viên trên phim truyền hình TV hay chiếu lúc 8 giờ, y sẽ không làm chuyện như vậy.

“Ân, em cùng nam nhân bình thường khác nhau, sống chết đều là người trong bộ tộc. Hơn nữa em thật sự có con với anh, anh còn nhớ rõ lúc em đưa cho anh kỳ hạn không? Khi em nói đủ một vạn câu em yêu anh mà anh vẫn chưa yêu em, chúng ta liền chia tay. Hiện tại anh không có yêu em, chúng ta cũng đã chia tay. Đứa nhỏ này cũng không có quan hệ gì đến anh, anh không cần trách cứ lương tâm mình, cũng không sợ ai bêu danh anh, không ai biết chuyện quan hệ của hai người.”

Nói xong, thang máy cũng “Đinh” một tiếng mở ra, tại đại sảnh, Nguyên Thúc Dương bước nhanh ra ngoài.

Hoa Thiên Tưởng cũng theo bản năng đuổi theo, trong đầu hắn còn đang suy nghĩ những lời Nguyên Thúc Dương nói trong thang máy.

Nói xong điều mình muốn nói, con người nhất thời cảm thấy thoải mái không ít, Nguyên Thúc Dương quyết định đi bộ về nhà, vì để sau này thuận lợi sinh sản, y hiện tại thật chú ý số lượng vận động của mình, không thể nghi ngờ đây là phương pháp tốt nhất.

Y biết Hoa Thiên Tưởng vẫn đi theo phía sau mình, chính là y không có khí lực quản hắn.

Nhớ lại nhiều năm mình đều phía sau đuổi theo kẻ này, bây giờ cho hắn biết luôn chạy theo người khác có cảm giác gì?

Đi một bước theo sát người phía trước, nhìn bước luôn kiên định hướng về phía trước, giống như không biết có người phía sau vậy Hoa Thiên Tưởng có loại cảm giác, cho tới bây giờ cũng không có ai coi thường hắn như vậy.

Khi hắn là ông chủ trong công ty, người bên dưới cơ bản đối hắn tất cung tất kinh, ở nơi ăn chơi bởi vì bề ngoài anh tuấn, mọi việc hắn muốn đều thuận lợi làm được.

Cho dù hắn bây giờ hắn đang đuổi theo một nam nhân cũng không có ít kẻ liếc mắt đưa tình với hắn.

Chưa có ai xem hắn hoàn toàn không tồn tại, người phía trước đột nhiên đi chậm như tản bộ, không đúng……

Tình huống không đúng a! Người kia sao đột nhiên ngồi xổm xuống.

Phát hiện tình huống không đúng, Hoa Thiên Tưởng lập tức chạy lên cũng không quản người nọ có muốn nhìn đến hắn hay không.

Nguyên Thúc Dương bước nhanh, đi được một chút thì cảm thấy là lạ, bụng rõ ràng đau đón làm cho y hít sâu vài hơi, sao lại như vậy!

Cục cưng, con ngàn vạn lần không thể cáu kỉnh, ba ba cũng không thể không có con.

Nguyên Thúc Dương chậm rãi ngồi xổm xuống, đột nhiên bị ủng trong ***g ngực quen thuộc. Gương mặt anh tuấn vì khẩn trương phóng đại trước mặt y, thần sắc lo lắng lại không ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ của hắn.

“Dương, em sao vậy? Đừng làm anh sợ a!” Tuy nghe rõ lời hắn nói nhưng cảm giác như từ vũ trụ truyền xuống.

Sờ bụng mình, hoàn hảo không có cảm giác chất lỏng chảy xuống, Nguyên Thúc Dương cố gắng làm cho mình bình tĩnh, hít sâu một hơi mới thấy được đau đớn hình như không còn đau như trước.

Hoàn hảo hoàn hảo, có lẽ mình đi quá nhanh nên bị đau.

Vẫn là nói, nam nhân kia đâu? Khôi phục tinh thần, Nguyên Thúc Dương ngửa đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của nam nhân.

“Em không sao.” Cố gắng đứng lên, phát hiện bụng đã không đau lắm như bị kim châm vừa rồi.

Không yên lòng, Hoa Thiên Tưởng một tấc không rời đi theo bên người y.

Chậm rãi đi, Nguyên Thúc Dương quay đầu nhìn xem kẻ bên phải mình, có lẽ sợ y sinh khi nên vẫn giữa một khoảng cách nhỏ khi đi nhưng ánh mắt cứ gắt gao dính sát lên y, nhìn hắn lại nhớ đến một kẻ đứng đầu Hoa thị, làm cho y vừa tức giận vừa buồn cười.

Có lẽ chuyện mới xảy ra làm cho y ít nhiều cảm giác được mình ở trong lòng hắn có tầm quan trọng, nhưng trong lòng vẫn  còn chỗ lo lắng, sợ hãi.

Y cúi đầu hỏi han: “Anh thật sự muốn em tha thứ cho anh?” Thanh âm không lớn chỉ đủ cho kẻ kia nghe thấy.

Hoa Thiên Tưởng lột ra vẻ mặt ngây dại, Nguyên Thúc Dương đột nhiên hối hận hay sao mà lại nói như vậy.

“Em nói…… em nói…… em nói là thật hả?”

“Em thật tha thứ cho anh?” Nghe nói như vậy, Nguyên Thúc Dương liếc khinh thường, mình hình như còn chưa nói tha thứ cho hắn? Người này hỏi cứ như được mình tha thứ rồi vậy.

“Em còn chưa nói tha thứ cho anh.” Lời vừa nói ra, kẻ kia từ cao hứng tâm tình lại tụt xuống, chính là Nguyên Thúc Dương nói tiếp câu sau làm cho hắn hưng trí lại. “Nhưng nếu anh đáp ứng hoàn thành một chuyện, em liền tha thứ cho anh.”

“Em nói em nói, không có chuyện anh không thể làm.” Có lẽ là mạnh miệng nói quá vẹn toàn, Hoa Thiên Tưởng chậm rãi nói ra yêu cầu của mình.

“Anh phải nói đủ một vạn câu anh yêu em, em mới tha thứ cho anh. Nhớ kỹ nếu không phải là thật lòng em không tiếp thu đâu cho nên anh còn muốn tiếp tục không?”

“Không phải chứ?” Hoa Thiên Tưởng một trận khóc thét, làm người trên đường đều nhìn hắn, nghĩ rằng kẻ này không phải bị điên rồi chứ?

Nhún vai một cái, Nguyên Thúc Dương tiếp tục nói: “Nếu anh không muốn, quên đi! Sau này cũng không nhắc lại chuyện em tha thứ cho anh.” Y không phải là uy hiếp, nói điều kiện chỉ muốn thử Hoa Thiên Tưởng một chút, xem hắn thế nào. Cũng có thể thử xem Hoa Thiên Tưởng có thể vì y làm chút chuyện kiên trì này không.

Nghĩ lại hình như không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, muốn bên cạnh người kia, Hoa Thiên Tưởng tưởng tượng là cô gái nhỏ bị bán vào thanh lâu dùng ngữ khí nhận mệnh, nói: “Anh…… anh nguyện ý.”

Cảm giác mình thời khắc nói lời thề này, Hoa Thiên Tưởng khó có dịp trước mặt Nguyên Thúc Dương đỏ mặt. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play