Trong khoảng một hai tuần tới Tiêu sẽ không thể post bài đều như trước nữa vì mới chuyển công tác nên công việc chất đống, chạy tới chạy lui chia tay bạn bè nữa. Mong mọi người thông cảm T^T
Chương 32
Trong tiếng súng vang kịch liệt không ngừng, tôi và Đao Phong liếc nhau, nhanh bước chạy về hướng phát ra.
Chung quanh đen nghịt âm trầm, tầm nhìn mặc dù so với quanh cầu tốt hơn nhiều, nhưng chỗ quá xa vẫn không cách nào trực tiếp nhờ ánh đèn pin nhìn thấy được, chỉ có thể thông qua tiếng động để nhận ra động tác của những người phía trước.
Chờ tôi và Đao Phong xuyên qua tầng tầng lớp lớp trở ngại rốt cuộc chạy tới, liền nhìn thấy Kỷ Tuyền một cú đá tạt ngang đá ngã gã ngoại quốc trên mặt đất, giày ống cao dùng thế sét đánh không kịp bưng tay dẫm nát ngực đối phương, một tí cơ hội tránh né cũng không cho, sau đó thuận thế đem họng súng bán tự động tối om đặt lên đầu người nọ.
“Giao đồ ra đây, nếu không bắn chết mày đó thằng chó!” Chân phải giẫm lên người ta của Kỷ Tuyền hơi tăng lực, thân thể cúi thấp xuống phía trước, đem họng súng đẩy lên.
Tôi nhìn bộ dáng Kỷ Tuyền khí phách lộ vẻ uy phong không thôi, thầm nghĩ hóa ra cô gái này bình thường ở trước mặt chúng tôi coi như đã thu liễm rồi, đụng với mấy gã ngoại quốc này cả người đều biến thành đứa con gái ngang tàng, mồm miệng thô bạo so với tôi còn độc hơn.
Kỷ Tuyền lúc này cũng đã phát hiện chúng tôi, khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên, một ánh mắt gợn sóng liền ném sang đây.
Tôi vội bật ngón tay cái, biểu đạt kính ý và bội phục của tôi với cô ấy, ám chỉ của cổ nhân thật không lừa ta, mỹ nhân là khó nuốt nhất những lời nói này quá chính con mẹ nó xác, Kỷ Tuyền nếu còn vứt đôi mắt quyến rũ trắng trợn lẳng lơ đa tình đó như vậy, tôi đây chỉ có thể tự đâm hai mắt giả bộ không thấy.
“Sao hai người giờ mới tới.” Ông chú gấp gáp rống lên từ phía trước vòng về, nhìn thấy hai chúng tôi liền mắng xối xả: “Hai ông tướng này đuổi chút đường mà lề mà lề mề, đến sớm một bước sẽ không để chúng chạy, hiện tại, hay rồi vịt luộc mọc cánh bay.” Nói rồi, qua đó đạp một cước vào gã ngoại quốc rên rĩ dưới thân Kỷ Tuyền: “Thứ kia thấy thế nào cũng không có khả năng trên người loại hàng này.”
Tôi thấy ông chú cực kỳ tức giận, tựa hồ còn chưa biết đồ đã được chúng tôi lấy vào tay, vì vậy bán một cái nút thắt, hỏi: “Chú nói họ chạy, ngoại trừ đứa trước mặt này còn ai nữa?”
“Đương nhiên là thằng ngoại quốc lông vàng cùng con đàn bà tóc đen kia, nếu ả đàn bà kia không đột ngột xuất hiện, cũng không đến nỗi chỉ bắt được một tên.” Ông chú vẻ mặt cay đắng tủi hờn vuốt cằm, hẳn đang tính toán chúng tôi có bao nhiêu khả năng đuổi theo bắt được đồ vật.
“Vậy làm sao bây giờ? Chú nghĩ ra biện pháp gì chưa?” Nói xong, tôi quét mắt liếc nhìn Đao Phong, thấy y đang nheo hai mắt bí hiểm khó dò nhìn tôi, cũng không giống như muốn vạch trần.
Xem ra người này cũng thích xem kịch vui. . . . . . .Tôi cong miệng, nghĩ không ra Đao Phong bình thường dưới bề ngoài lạnh lùng vô tình cũng ẩn tàng một trái tim muộn tao.
(Tiêu: Muộn Tao được nhìn thấy sớm nhất ở khu Hương Cảng và Đài Loan. Hiện nay từng bước trở thành từ ngữ lưu hành trong giới trẻ. Muộn Tao bình thường là chỉ người bề ngoài lãnh tĩnh, trầm mặc mà thực tế có nhiều tư tưởng và cá tính. Loại người này không dễ dàng biểu lộ biến hóa tình cảm hỉ nộ ái ố của bản thân ra ngoài, nhưng trong trường hợp hoặc hoàn cảnh đặc biệt, thường biểu hiện ngoài dự đoán của mọi người. Loại biểu hiện này có một nhân tố biểu thị nhất định, nhưng trên mức độ nhất định cũng phản ánh hoạt động nội tâm chân thật của cá nhân đó.)
“Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể đuổi theo trước rồi hãy nói, Đao Phong tốc độ nhanh, vòng lên trước ngăn cản chúng, Tiểu Sở cậu từ bên kia qua, để ngừa chúng đi lệch đường đào tẩu, ta và Kỷ Tuyền. . . . . . .”
“Dừng, stop!” Tôi nghe ông chú cằn nhằn lải nhải bố trí nhiệm vụ, vội vàng đưa tay làm một động tác ngừng, cứ tiếp tục như vậy đợi ông ấy an bài thỏa đáng tất cả, lại biết đồ đã sớm vào tay, không lột da tôi mới lạ, có vài trò đùa phải biết chừng mực.
“Kỳ thật là thế này, chúng tôi trước đó truy tìm người phụ nữ kia, từ chỗ cô ta đoạt được một cái túi, chú xem. . .. . . . . “Tôi giả bộ ngốc nghếch, cười chỉ chỉ ba lô Đao Phong.
Ông chú thông minh lắm, nghĩ một chút là hiểu ngay tôi đang trêu chọc ông, mắng một câu “Cậu cái thằng nhóc thối tha này”, đưa tay liền đánh tới.
Đao Phong không biết là vô tình hay cố ý, đồng thời khi ông chú làm bộ muốn đánh lấy ra túi kia đưa tới trước mặt ông, mặt không chút thay đổi nói: “Đồ ở đây.”
Tôi vừa thấy có người giúp tôi chắn đạn, lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc trốn phía sau Đao Phong, không để ý tới ông chú lửa giận công tâm ném ra nhãn đao.
“Trở về sẽ tính sổ với cậu.” Ông chú tiếp nhận túi, mắt liền chuyển dời sang thứ bên trong đó, ông cẩn thận lấy vật phẩm hình tròn kia ra, quay về hướng đèn pin mắt sói cẩn thận quan sát.
“Đúng là nó.” Ông chú gật đầu, thần sắc trịnh trọng nói: “Trong giấy Khâu Ma Lạt Ma ghi lại Đá Huyền Cơ, có nó, chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.”
Nghe vậy, tôi nhìn cục đá tròn cổ quái kia, phát hiện nó do mấy tảng đá dày mỏng không đồng nhất tạo thành, bên mép một vòng hình răng cưa, phía trên khắc đầy văn tự cổ xưa, thoạt nhìn vô cùng thần bí, cũng không biết thứ này cùng mục tiêu kế tiếp của chúng tôi đến tột cùng có quan hệ gì.
Ông chú nhìn ra nghi hoặc của tôi, đem cục đá cất kỹ trả lại cho Đao Phong, thở dài nói: “Hiện giờ không phải lúc nói chuyện, chờ ra ngoài sẽ nói cho cậu biết chuyện gì xảy ra, việc này không thoát khỏi liên quan với Sở gia, cậu sớm muộn cũng phải biết toàn bộ.”
“Ừ.” Tôi gật đầu, biết ông chú đây là uyển chuyển nói cho tôi biết, nếu tôi đã lên thuyền kẻ trộm, thì không thể thoát khỏi sự tình này nữa, nhìn tất cả mọi người ở đây đều là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, họ sớm muộn gì cũng sẽ cho tôi biết rõ ràng tất cả, đến lúc đó cho dù tôi muốn hất tay mặc kệ cũng không được, bởi vì con người chính là một loài sinh vật không hài hòa như vậy, lúc không biết có thể giả vờ cái gì cũng không có, một khi đã dấn thân vào, vậy càng không thể vãn hồi.
Chấp niệm và dục niệm mới là thứ đáng sợ nhất.
Huống chi từ biểu hiện của lũ ngoại quốc này đến xem, chúng hiển nhiên ôm mục đích giống chúng tôi, đều là vì khối đá này, cái này khiến sự tình trở nên càng thêm phức tạp, nếu họ tìm kiếm viên đá này là có rắp tâm khác cũng không sao, nhưng nếu lũ ngoại quốc này cũng đang điều tra sự kiện năm đó, vậy không thể không làm cho người ta suy đoán, họ làm sao biết ẩn tình trong đó.
Tôi ngắm Đao Phong, nhớ tới bộ dáng không tình nguyện của lão Sở trước đó, đột nhiên có chút hiểu rõ tâm tình của y.
Đầm nước trước mắt này sâu không thấy đáy, chính là một cái đầm nước bẩn bị khuấy đục.
Hiện giờ mục tiêu quan trọng nhất thuận lợi vào tay, chúng tôi không còn gì bận tâm nữa, ông chú nhìn lướt qua gã ngoại quốc đang bị Kỷ Tuyền chèn ép dẫm nát lòng bàn chân, ánh mắt lộ ra một mạt tàn nhẫn.
“Sớm biết đá huyền cơ đã trong tay chúng ta, vừa rồi sẽ không phải thủ hạ lưu tình, để chúng sống sót chạy đi ngược lại phiền toái, tai họa ngầm càng ít đối với chúng ta càng có lợi.” Ông chú tiếc hận cảm thán nói.
“Hiện giờ nói việc này có ích gì, tên cẩu tạp chủng kia xử lý thế nào?” Kỷ Tuyền dùng súng bán tự động vỗ vỗ mặt gã ngoại quốc kia, dọa đối phương chảy tầng tầng mồ hôi lạnh.
“Trói lại ném ở đây.” Ông chú chỉa chỉa dưới chân, không chút nghĩ ngợi trả lời: “Chúng ta làm người không thể quá tuyệt, mọi việc lưu một đường sống, lấp kín miệng hắn, lột sạch, tay chân trói chặt ném ở đây, có thể chạy thoát không thì phải xem vận may của hắn.”
Nghe lời ông chú nói, tôi thoáng sửng sốt, lập tức nhanh nhẹn từ trong ba lô lấy ra dây trói, tâm nói sau này chọc ai cũng không thể chọc ông chú, cái này mới gọi là bụng dạ độc ác chân chính, cả miệng cũng lấp kín, lột sạch, trói chặt, còn nghĩ mình để lại đường sống cho người khác, lòng dạ đàn bà có độc mấy chỉ sợ cũng độc không bằng tâm của ông chú này đâu. . . . . . . .
Lột sạch một gã đàn ông, hơn nữa là một gã đàn ông ngoại quốc, việc này thấy thế nào cũng dọa người.
Kỷ Tuyền ở loại thời điểm này phát huy hết sức thiên phú nữ giới của cô, làm nũng giả vờ đáng yêu chơi xấu, tuyên bố muốn thủ vững sự dè dặt và bảo thủ thân là nữ nhân của mình, tuyệt đối không nhìn trộm thân thể đàn ông khác.
Đao Phong vẻ mặt không thay đổi, mặt lạnh đi tới phía trước, làm bộ muốn đi dò đường.
Ông chú lấy cớ đau lưng, trốn một bên một mình nghiên cứu.
Chỉ còn lại tôi, nhìn gã ngoại quốc thần sắc kinh hoàng trước mắt, hết cách lắc lắc đầu.
Chuyện mất mặt mấy cũng phải có người đi làm, mà tôi rõ ràng chính là người sắp mất mặt này. . . . . . . .
Rủa bọn họ mơ thấy đàn ông ngoại quốc sung sức trần truồng ba đêm, hay là đang trên giường Không sư phụ tiếp nhận giáo điều. . . . . . . Tôi lấy ra dây trói, trong bụng ác độc nghĩ.
(Tiêu: Không sư phụ hình như là một nhân vật nào đó trong phim con heo :-?)
Giải quyết xong gã ngoại quốc, tôi thu dọn ba lô, xoay người đi tìm những người khác.
Tôi nghĩ đến vết thương ở vai Đao Phong, liền bảo ông chú thay y băng bó, mặc dù bản thân Đao Phong cho rằng thế này không hề gì, nhưng tôi vẫn muốn xử lý chút, trước đó chỉ có hai chúng tôi, đồ dùng cấp cứu đều trong ba lô ông chú, cho nên không thể kịp thời xử lý, hiện giờ băng bó mới biết, vết thương trên vai Đao Phong kỳ thật rất nghiêm trọng, lúc ấy y nói tôi không sao cả, hóa ra chỉ là qua loa lấy lệ, vết thương đỏ tươi kia nhìn mà phát hoảng, khiến lòng tôi cực kỳ không thoải mái.
Sau khi băng bó đơn giản, ông chú nói vết thương Đao Phong phải đến bệnh viện, đồ dùng cấp cứu trên tay ông nhiều lắm cũng chỉ chống đỡ một thời gian ngắn, trị liệu vết thương không đầy đủ như vậy là không được.
“Thằng nhóc này chỉ thích cậy mạnh.” Ông chú liếc mắt nhìn tôi, trong ánh mắt có chút bất đắc dĩ cũng có an ủi, nói cho tôi biết đây là tính cách của Đao Phong, đừng quá tự trách.
Tôi khoát khoát tay tỏ vẻ trong lòng hiểu rõ, ý bảo họ nắm chắc thời gian, rời khỏi đây trước hãy nói.
Bốn người một đường cẩn thận cảnh giác, khắp nơi đề phòng người phụ nữ tóc đen có khả năng bày cạm bẫy, dùng tốc độ cực nhanh lùng sục đường ra.
Tôi vì nghĩ mãi đến thương thế của Đao Phong, luôn không nhịn được lén nhìn, có mấy lần suýt bị y bắt được, rất dọa người.
Gian mộ thất này trống trải dị thường, bên trong không bày biện gì, hoặc nói nó cũng không phải một gian mộ thất đầy đủ chính quy, ngược lại như là tác phẩm vẫn chưa hoàn thành, bốn phía rất nhiều chỗ vẫn có thể nhìn thấy gạch đá bị tinh thể dạng viên bao phủ, thậm chí có tường thể vẫn cùng vách động thiên nhiên nối liền vào nhau, sửa chửa vô cùng đơn sơn.
Tôi nghĩ, đây là một phần lăng hợp táng không phải của Định Tông và Hải Mê Thất hậu, có lẽ chỉ là thứ đồ dư thừa ra.
“Hai người kia chạy nhanh thật, có phải đã ra ngoài rồi không?” Kỷ Tuyền khoác súng bán tự động trên vai, quay đầu hỏi ông chú.
“Có khả năng, nơi này là bộ phận bỏ hoang khi tu kiến lăng mộ, có lẽ có ám đạo thông ra ngoài, thời cổ xây lăng hậu hoàng đế dùng người sống tuẫn tế, những người đó bị đóng cửa chết trong cổ mộ sẽ không một mực chờ chết, mới đều sẽ nghĩ biện pháp trốn đi, loại lăng điện bỏ hoang này chính là chỗ yếu nhất, bình thường không có cơ quan gì.” Ông chú nhìn quanh bốn phía, nói: “Ta nghĩ nơi này có thể là một ngôi mộ khác, có lẽ là khối bảo địa phong thủy của ai đó bị hoàng đế nhắm trúng, xây lăng điện hơn phân nửa mới phát hiện nguyên lai đã bị tiền nhân chiếm đoạt, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là buông tha nơi này xây lại chỗ khác, miễn cho phá hủy phong thủy của long mạch, đưa tới tai họa.”
Ông chú vừa dứt lời, xa xa đột nhiên truyền đến một trận tiếng nổ ầm vang, chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, phát hiện dưới chân, tựa hồ cũng đang run động, chung quanh hết thảy đều bắt đầu lay động.
“Xảy ra chuyện gì?” Tôi thầm mắng một tiếng mẹ, nghĩ thầm chẳng lẽ thật sự bị ông chú nói trúng, đưa tới tai họa rồi? Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT