Cố Tiểu Tịch không ngờ sự tình lại xuất hiện kết cục như vậy. Y nghĩ tới việc Giang Lai sẽ buông tay, hoặc hai người chia tay, những thương tổn này theo thời gian hẳn sẽ được chữa lành.
“Cứ thế này tôi cũng mệt lắm,” Giang Lai cười nói, “ít nhất, cũng phải khiến anh ấy đau khổ một trận mới được.”
Ngày Giang Lai hỏa táng, Cố Tiểu Tịch thấy Thiệu Đình Chi gần như là muốn nhảy xuống cùng. Thế giới này luôn thay đổi vậy đấy, khi còn sống thì cứ mải miết kiếm tìm, nhưng khi chết đi rồi thì lại dễ dàng đạt được.
Ngụy Thất nói rất đúng, cuộc đời luôn sẽ phải đánh mất một số thứ lẫn mang theo một vài nuối tiếc. Nhưng, có những thứ, cho dù sống lại một lần nữa cũng không thể tìm được — giống như cuộc sống bình yên mà Cố Tiểu Tịch hằng mong ước.
Cố Tiểu Tịch luôn nghĩ, nếu người đâm chết thân thể này không phải Ngụy Tiếu Ngữ mà là một người khác, vậy những sự việc sau này rốt cuộc sẽ diễn tiến thế nào.
Ngụy Tiếu Ngữ hiển nhiên không nghĩ sâu xa như Cố Tiểu Tịch. Trong tang lễ, hắn nhìn vẻ mặt nặng nề của Cố Tiểu Tịch, cứ tưởng y đang đau lòng, cho nên luôn ôm lấy y, cam đoan một lần nữa hắn sẽ không giống tên ngốc Thiệu Đình Chi kia, không biết quý trọng hiện tại.
Tang lễ tổng cộng chỉ có năm người, một trong số đó là Julia, người đại diện của Thiệu Đình Chi. Tang lễ vừa kết thúc, Julia liền đưa cho mỗi người một tấm danh thiếp.
“Nếu muốn trở thành ngôi sao, có thể tới tìm tôi.” Người đại diện xinh đẹp đã nói vậy.
Lúc cô ta xoay người đi rồi, Cố Tiểu Tịch và Ngụy Tiếu Ngữ đồng thời đem danh thiếp đặt vào tay Ngụy Thất.
Ngụy Thất nhíu mày: “Tôi đâu phải thùng rác, vì sao đều nhét cho tôi.”
Khi bọn họ trở về, Giang Lai đang pha chế trong bar, lúc nhìn thấy ba người, cậu giương mắt cười một chút.
Ngụy Tiếu Ngữ ngẩn ra: “…Trong bar của chúng ta lại thêm một bartender không bằng cấp hả.”
Ngụy Thất vỗ vỗ vai Ngụy Tiếu Ngữ tỏ vẻ an ủi, dù sao bar này là dùng để rửa tiền, thêm hay bớt một người cũng chẳng ảnh hưởng gì.
***
Thiệu Đình Chi không hề đến quán bar, còn Giang Lai thì cứ khi nào rảnh rỗi lại coi TV. Lúc này, trên TV xuất hiện gương mặt của Thiệu Đình Chi, trẻ trung, đẹp trai, cậu mỉm cười nhìn lên màn hình.
Tựa như bọn họ còn bên nhau, vẫn là người yêu của nhau vậy.
Ngày đó Thiệu Đình Chi công bố một dự án mới. Bây giờ hắn càng được săn đón nhiều hơn, đã chuẩn bị chuyển sang nhóm diễn viên thực lực. Tuy sự thay đổi này dường như hơi nhanh một chút so với một tân binh, song người đại diện Julia lại chứng tỏ hắn có năng lực này.
Mùa hạ tại thành phố này nhanh chóng đến gõ cửa, khắp phố phường không còn cảnh rét mướt ngày đông nữa, mặt trời sáng ngời ngời lại khiến nhiều người oán trách.
Vào một buổi chiều đầy nắng, Cố Tiểu Tịch nhận được điện thoại của Tư Đồ Thượng Lam. Tuy Ngụy Tiếu Ngữ tức giận đến mắt tóe cả lửa, song dưới cái nhìn cảnh cáo của Cố Tiểu Tịch, đành nín nhịn để Cố Tiểu Tịch ngồi vào xe thể thao của Tư Đồ Thượng Lam rồi đi mất.
“…Vì sao xe thể thao lại chỉ có hai chỗ ngồi?” Ngụy Tiếu Ngữ than thở với Ngụy Thất đứng bên cạnh.
Ngụy Thất ngáp một cái, nhún vai: “…Bởi nó là xe thể thao.”
Tâm trạng Tư Đồ Thượng Lam rất tốt, từ kính chiếu hậu nhìn bộ dạng phát điên của Ngụy Tiếu Ngữ. Xe thể thao chạy vào bãi đỗ xe cạnh quán cà phê, lúc hai người đi vào cũng là thời điểm dùng điểm tâm buổi chiều.
“Coi đi này,” Tư Đồ Thượng Lam đợi Cố Tiểu Tịch ăn một chút thì đặt tờ báo trước mặt Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch buông cái tách xuống, cầm lấy tờ báo kia lên, là báo mới phát hành sáng nay.
Cố Tiểu Tịch luôn đọc báo chiều của thành phố này, còn với báo của thành phố Diệp Thu Sinh sống trước kia lại không có mấy hứng thú. Tư Đồ Thượng Lam đưa cho y là tờ báo sáng sớm của thành phố kia. Cố Tiểu Tịch nhíu mày, ở một góc rất nhỏ có đăng một mẩu tin. Một cô gái tên Ngô Song khi đang ngủ ở nhà thì bị trúng độc hơi ga, bất ngờ tử vong.
Dòng tin này rất ngắn, hơn nữa lời ít mà ý nhiều, nhưng đó lại là vị trí mà mọi người đều chú ý tới.
Lông mày Cố Tiểu Tịch xô lại với nhau: “Tin gì thế này?”
“Cậu nói thử xem,” Khóe miệng Tư Đồ Thượng Lam nhếch lên, hài hước nhìn Cố Tiểu Tịch, “cậu hẳn là người bày ra nhỉ.”
Cố Tiểu Tịch nhún vai: “Tôi không ngờ Lâm Du Nhiên sẽ làm tới nước này.”
Tư Đồ Thượng Lam không nói gì, Cố Tiểu Tịch tiếp tục: “Cậu coi, gã đó đâm chết tôi, khiến cho dư luận xôn xao, tôi chỉ muốn gã đó và Ngô Song tách ra, không ngờ hắn ta lại đoạn tuyệt như vậy.”
“Người này cũng dễ bị lừa thật.” Tư Đồ Thượng Lam khẽ nhếch khóe miệng.
Cố Tiểu Tịch gật đầu đồng ý, sau đó cắt miếng bánh ngọt ra, chậm rãi nhấm nháp. Tư Đồ Thượng Lam nhìn Cố Tiểu Tịch ngồi dưới ánh mặt trời, dáng vẻ thưởng thức miếng bánh ngọt tựa một đứa bé hạnh phúc. Không ai có thể tưởng tượng được một lời nói dối của y lại hại chết một cô gái. Đương nhiên, lấy quan hệ của Tư Đồ Thượng Lam và Cố Tiểu Tịch, anh đương nhiên sẽ không đi chỉ trích y, mà chỉ nở nụ cười cưng chiều.
“Bánh ngon lắm.” Cố Tiểu Tịch cười, xắn một miếng bánh đưa đến trước mặt Tư Đồ Thượng Lam, âm cuối của y mềm nhẹ vang lên, cho thấy y đang rất vui vẻ,
“Ây dà, lần trước còn nghe cậu nói rất thích Ngô Song nữa chứ.” Tư Đồ Thượng Lam nhận cái đĩa, liếc nhìn Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch cắn cắn cái nĩa, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Trước kia tôi đúng là từng nói qua, nhưng là chuyện xưa rồi.”
“Đều là chuyện cũ, cậu còn nhớ làm gì,” Tư Đồ Thượng Lam thở dài.
Cố Tiểu Tịch bĩu môi: “Chuyện này có sao, so với việc tổn thương, tôi càng ghét bị phản bội hơn.”
“Tiểu Tịch…”
“Cô gái đó, cô ta thề sẽ giúp đỡ tôi, nhưng sau đó thì sao…” Cố Tiểu Tịch cười khinh thường, “cô ta lấy chuyện đó để uy hiếp Lâm Du Nhiên, bắt Lâm Du Nhiên cung phụng mình.”
“Lâm Du Nhiên mới là kẻ đáng chết,” Tư Đồ Thượng Lam thở dài, “cô gái kia còn chưa đến mức phải trả giá bằng tính mạng của mình.”
“Đó là Lâm Du Nhiên giết,” Cố Tiểu Tịch lập tức phủi sạch quan hệ, “Lâm Du Nhiên có thể lựa chọn không tin, hắn ta có thể chọn cách khác làm cô ta ngậm miệng, nhưng lại chọn phương pháp đơn giản nhất — làm cô ta vĩnh viễn không thể mở miệng nữa.”
Cố Tiểu Tịch chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: “Cậu xem, khi Tiểu Tuyết gả qua đó sẽ không còn xuất hiện cảnh ‘bạn gái cũ’, tuy Lâm Du Nhiên không phải người chồng tốt, nhưng ít nhất Tiểu Tuyết cũng không cần phải đối phó với loại phụ nữ âm hiểm như vậy — cô ấy nên được hưởng thụ cuộc sống.”
“Bởi đó là em gái của Ngụy Tiếu Ngữ sao?” Tư Đồ Thượng Lam chua xót hỏi lại.
“Cũng vì tôi thấy Tiểu Tuyết rất đáng yêu.” Cố Tiểu Tịch cười lên, đôi mắt cong cong lại thành mảnh trăng khuyết.
Tư Đồ Thượng Lam nhịn không được vươn tay sờ sờ lên đầu Cố Tiểu Tịch: “Cậu đừng quên, Lâm Du Nhiên có thể sẽ tìm đến mình đấy.”
“…Thật mong gã đó đừng tới tìm tôi .” Cố Tiểu Tịch thở dài.
“Vì sao?”
Cố Tiểu Tịch uống một ngụm nước chanh: “Lỡ tôi không cẩn thận giết chết gã, vậy Tiểu Tuyết có thể phải tìm chốn khác rồi.”
“…Vậy thì thật tệ,” Tư Đồ Thượng Lam thở dài.
Chẳng qua, nguyện vọng của Cố Tiểu Tịch không thành hiện thực được. Ba ngày sau, y nhận được điện thoại của Lâm Du Nhiên, Cố Tiểu Tịch do dự mãi rốt cục cũng nghe máy.
Lâm Du Nhiên trầm mặc thật lâu mới mở miệng: “Tối có rảnh không?”
Cố Tiểu Tịch nghĩ ngợi một lúc, tối nay Ngụy Tiếu Ngữ vừa lúc phải đi Anh, đúng là rảnh thật… y nhíu mày: “Có chuyện gì không?”
Giọng nói của Lâm Du Nhiên thật uể oải — không biết lúc hắn ta đâm chết người, âm thanh có phải cũng mất tinh thần như vậy không: “Tôi muốn… gặp cậu một chút.”
“Được rồi, tới nhà của tôi nhé.” Cố Tiểu Tịch gập điện thoại lại, nói với Ngụy Thất, “Tối nay chắc tôi không về đâu.”
Ngụy Thất nhìn Cố Tiểu Tịch: “Có muốn tôi đi cùng không?”
Cố Tiểu Tịch lắc lắc đầu, đặt di động lên mặt bàn: “Tôi không mang điện thoại theo đâu.”
“…Tôi phái mấy người theo cậu,” Ngụy Thất nhẹ giọng nói.
Cố Tiểu Tịch lắc đầu: “Đây là việc riêng của tôi.”
“Có nguy hiểm không?”
Cố Tiểu Tịch không có đáp lại câu hỏi đó: “Đừng kêu người đi theo tôi, giải quyết việc xong tôi sẽ trở về.”
Đôi mắt Ngụy Thất cong cong lại: “Đi chia tay với người yêu cũ hả?”
Cố Tiểu Tịch đứng ở cửa, nghe thấy âm thanh hài hước của Ngụy Thất liền quay đầu lại cười cười: “Ừm… coi là vậy đi.”
***
Cố Tiểu Tịch đến thành phố chỗ Tư Đồ Thượng Lam đang sống thì đã là chiều, sau đó y tự mình tới nơi ở trước kia. Y có mang theo khóa cửa, cho nên rời khỏi bãi xe, y liền tới thẳng chỗ đó.
Căn hộ rất sạch sẽ, vẫn y như hồi Cố Tiểu Tịch rời đi.
Trong phòng đựng quần áo và đồ dùng hàng ngày có một loạt đồ, mỗi bộ đều có giá trị xa xỉ — tất cả là do người khác tặng. Ngón tay y mơn man sờ lên chất liệu may mặc quý giá. Giữa phòng có một tủ locker giống như ở mấy quầy hàng, bên dưới tấm thủy tinh trong suốt bày rất nhiều phụ kiện, đồng hồ đắt tiền, vòng tay và các đồ trang sức đi kèm. Một tấm gương lớn được đặt sát nền nhà thu mọi góc nhìn trong căn phòng.
Cố Tiểu Tịch ngơ ngác đứng trước gương, có chút khó tin nhìn vào chính mình.
Bỗng nhiên một cảm giác hoài nghi mãnh liệt tràn tới — đây thật sự là chính mình sao? Cậu bé xinh đẹp này thật sự là chính mình sao?
Xung quanh đều là hương vị quen thuộc, là của cải cùng hư vinh, cảm giác này bủa vây lấy y, dường như đang giúp y nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Y từng sống ở nơi này, y từng buông thả lại tham danh, y từng rất tự nhiên hưởng thụ vật chất, đôi mắt đen tản ra sự kiêu ngạo.
Cố Tiểu Tịch đóng cửa gian phòng đựng quần áo lại, đi ra phòng khách bên ngoài. Căn phòng sạch sẽ, hoa lệ, y đi chân đất trong phòng, lúc ngẩng đầu lên y liền nhìn thấy một tấm ảnh thật lớn của Diệp Thu Sinh.
Diệp Thu Sinh ngồi trên sofa giơ ly rượu lên, đôi mắt mê ly mà ngập tràn hấp dẫn, dung mạo khéo léo không chê vào đâu được. Y chỉ ngồi đó thôi cũng có thể thu hút tất cả tầm mắt, sẽ có người cam tâm tiêu xài phung phí trước mặt y.
Cố Tiểu Tịch đứng không biết bao lâu, bỗng nhiên vách tường truyền tới tiếng chuông cửa, Cố Tiểu Tịch lúc này mới nhớ tới việc Lâm Du Nhiên đến nhà.
Y lập tức trèo lên hạ bức ảnh kia xuống, đem nó bỏ vô một phòng khác rồi khóa lại.
Y nhìn ra ngoài trời — cũng đã chạng vạng tối.
Cố Tiểu Tịch vội vàng đi ra mở cửa cho Lâm Du Nhiên, sau đó chờ hắn tiến vào. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT