Giang Lai cả ngày không về, Cố Tiểu Tịch tuy lo lắng cho cậu song lại không gọi điện thoại. Ngụy Tiếu Ngữ lại làm biếng ghé người vào giường, Shirley thì nằm trên tấm lưng bóng loáng của hắn. Mưa đập vào khung cửa sổ thủy tinh tạo thành những vạch nước trong suốt. Cố Tiểu Tịch ngồi ở trên giường ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy như thời gian sao mà dài như cả một đời.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của Cố Tiểu Tịch trẻ trung mà khéo léo, ngay cả khi y ngẩn người cũng mang theo vẻ đẹp tĩnh lặng. Ngụy Tiếu Ngữ đụng vào tay Cố Tiểu Tịch, cầm ngón tay y đặt lên môi hôn một chút: “Hôm nay có hoạt động gì không?”
Cố Tiểu Tịch lắc lắc đầu.
“Vậy đi chọn nhẫn nhé?” Đầu lưỡi của Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ nhàng liếm liếm lên ngón tay Cố Tiểu Tịch.
“Mua nhẫn?” Cố Tiểu Tịch ngơ ngác hỏi lại.
“Ừ, không phải chúng ta sắp kết hôn rồi sao?” Ngụy Tiếu Ngữ bất mãn nhìn Cố Tiểu Tịch còn đang mê mang, xem chừng em ấy đã sớm quăng chuyện hai người sắp kết hôn sang thế giới bên kia rồi.
Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn, bỗng nhiên đá một cước vào lưng Ngụy Tiếu Ngữ: “Hóa ra anh còn chưa mua!”
Shirley đang nằm trên lưng Ngụy Tiếu Ngữ lập tức nhảy dựng lên, cong người lên một cái rồi vọt lẹ khỏi chiến trường.
“Tại tôi không biết em thích kiểu nào mà!” Ngụy Tiếu Ngữ la lên, “cũng không phải chọn súng… nên kiểu gì cũng phải là em thích chứ!”
Cố Tiểu Tịch vừa định phản bác, chuông di động bỗng nhiên vang lên, người gọi tới là Ngụy Thất.
“Alo…?”
Ngụy Tiếu Ngữ thấy Cố Tiểu Tịch uể oải nghe điện thoại, song vẻ mặt lập tức cứng lại, máu trên mặt cũng rút sạch, ngay cả đồng tử đen láy cũng khẽ co rút lại. Cố Tiểu Tịch buông điện thoại liền đi xuống giường, lấy một cái áo khoác rồi chạy ra ngoài.
“Sao vậy!” Ngụy Tiếu Ngữ cũng khẩn trương theo, lập tức đứng dậy — trên người vốn không mặc áo, hắn vội vàng lấy một cái sơmi rồi theo Cố Tiểu Tịch ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Ngụy Tiếu Ngữ ấn thang máy đi xuống, vừa mặc áo vừa hỏi Cố Tiểu Tịch.
“…Tiểu Lai, chết.” Qua một hồi lâu, Cố Tiểu Tịch mới mở miệng, từ này tựa như bị cắn nát mới phun ra được, bên trong chứa sự tức giận rất lớn.
“Cái gì…” Ngụy Tiếu Ngữ còn chưa kịp phản ứng lại, cửa thang máy đã mở ra, Cố Tiểu Tịch không một giây do dự liền vào thang máy. Ngụy Thất đã sớm đậu xe sẵn ở trước cửa Dạ Ngữ, anh hơi kinh ngạc khi thấy Ngụy Tiếu Ngữ cũng đi theo. Đối với thân phận bọn họ, một người chết cũng chẳng phải chuyện gì lớn, nhưng — Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ, nếu Cố Tiểu Tịch để ý, hơn nữa y dường như vừa phẫn nộ, lại buồn thương, hắn không ngại làm mấy việc khiến y cảm thấy dễ chịu hơn chút.
“Sao lại thế này?” Ngụy Tiếu Ngữ ngồi vào trong xe, hỏi Ngụy Thất đang lái xe.
“…Tôi cũng không rõ lắm, là từ bệnh viện gọi tới,” Ngụy Thất thông qua kính chiếu hậu nhìn Cố Tiểu Tịch, “nghe nói Giang Lai bị rơi xuống từ lầu ba, bây giờ còn đang cấp cứu.”
“Thằng khốn nạn!” Cố Tiểu Tịch nắm chặt tay lại, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay. Tuy Ngụy Tiếu Ngữ không rõ chuyện gì, nhưng cũng lập tức biểu hiện dáng vẻ rất đau buồn, tranh thủ mở bàn tay Cố Tiểu Tịch ra, để tránh y tự thương tổn đến chính mình.
Ngụy Thất chạy vào bãi đỗ xe của bệnh viện, Cố Tiểu Tịch lập tức chạy tới đại sảnh. Tại quầy thông tin hỏi xong, ba người nhanh chóng di chuyển tới trước cửa phòng cấp cứu. “Sao lại như vậy…” Ngụy Tiếu Ngữ tỏ vẻ đau khổ, nếu người nào không rõ khéo lại tưởng trong ba người, hắn là người có quan hệ tốt nhất Giang Lai mất.
Một người đàn ông đứng trước cửa phòng cấp cứu, rất tuấn tú, dáng người cao ngất. Tuy đang mặc bộ đồ sọc xanh của bệnh nhân, nhưng chỉ đứng đó vẫn trông rất phong cách. Trên người hắn có mấy vết bầm tím, khuôn mặt đẹp trai cũng có dấu vết xuất huyết bên trong, song lại chẳng ảnh hưởng gì tới phong độ của hắn.
Cố Tiểu Tịch nhìn thấy người này, bước nhanh tới, vừa giơ tay lên thì cổ tay đã bị Ngụy Thất giữ chặt lại.
“Chờ một chút, Tiểu Tịch.” Ngụy Thất vội vàng giữ chặt Cố Tiểu Tịch, “Phải hỏi chuyện gì đã xảy ra trước đã!”
Người kia dường như không thấy ba người mới tới, ánh mắt vẫn dính chặt lấy cánh cửa phòng cấp cứu.
“Xin hỏi… Các vị là thân nhân của Giang Lai phải không?” đột nhiên có một y tá bước tới, hỏi ba người.
“Là bạn bè…” Ngụy Thất vội vàng nói, “sao vậy?”
“À, các vị vui lòng đem cái này tới bàn y tá được không?” cô y tá đưa ra tờ biên lai, “còn một bản cam kết, nếu không có vấn đề gì, thì xin các vị mau kí vào, chúng tôi phải lập tức tiến hành phẫu thuật sọ não.”
Lúc biên lai đưa tới, Cố Tiểu Tịch không nhận, y cùng Ngụy Tiếu Ngữ do đến vội, nên đều không mang theo tiền, cho nên đành phải để Ngụy Thất nhận. Nhưng Ngụy Thất còn tần ngần không biết nên đi hay ở, lỡ Cố Tiểu Tịch nổi điên lên, Ngụy Tiếu Ngữ thì tuyệt đối sẽ không khuyên bảo, nói không chừng còn giúp Cố Tiểu Tịch giết chết Thiệu Đình Chi.
“Anh đi đóng tiền trước đi,” nhìn ra băn khoăn của Ngụy Thất, Cố Tiểu Tịch nói.
Tuy Cố Tiểu Tịch chưa nói sẽ không đánh người, nhưng một khi y đã nói như vậy, Ngụy Thất đành phải cầm biên lai nhanh chóng đi nộp tiền.
Ngụy Tiếu Ngữ nhớ rõ Giang Lai— cũng đành chịu, bởi Tiểu Tịch hình như rất thích thằng nhóc kia. Hắn nhớ diện mạo cậu rất khá, chẳng qua trước mặt hắn, có đẹp thì cũng vậy thôi. Lần trước đã xin nghỉ việc, hình như gần đây đã quay lại làm. Ngụy Tiếu Ngữ cũng mặc kệ, dù sao Ngụy Thất sẽ lo nó.
“Sao cậu ấy lại thế này?” Cố Tiểu Tịch hít sâu một hơi, quay đầu hỏi nữ y tá bên cạnh.
“Chuyện đó, tôi không rõ tình huống cụ thể, hình như là tới thăm anh kia…” cô y tá thật cẩn thận chỉ về phía Thiệu Đình Chi, “sau đó không biết sao lại thành tranh cãi, sau cậu ta tựa vào lan can… rồi không biết như thế nào lại bị mất đà, rồi cậu ấy ngã từ lầu ba xuống bãi cỏ bên dưới…”
“Thiệu Đình Chi!” Cố Tiểu Tịch xoay người túm lấy cổ áo Thiệu Đình Chi — Ngụy Tiếu Ngữ quyết định giờ không làm gì hết, nếu tình thế bất lợi cho Tiểu Tịch, hắn nhất định sẽ ra tay.
“Mày có phải là muốn giết chết cậu ấy mới cam tâm phải không!” Cố Tiểu Tịch túm cổ áo hắn, bắt đầu chửi, “con mẹ nó, đáng ra hôm qua tao không thể để cậu ấy tới thăm mày được! Hôm qua tao phải kêu người đánh chết mày!”
Thiệu Đình Chi bỗng nhiên giật cổ tay Cố Tiểu Tịch ra: “Sao tao biết em ấy sẽ ngã xuống từ lan can được!”
Giọng của hắn cũng đầy căm tức: “Tao chỉ muốn em ấy bỏ việc, dù sao tao cũng có tiền, em ấy có thể không cần đến loại chỗ đó làm nứa… Cho dù không đi học tiếp, chỉ ở nhà hoặc đi du lịch cũng được! Cần quái gì mà nhất định phải tới làm trong bar của bọn xã hội đen hả!”
“Làm việc trong bar thì làm sao!” Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn hắn, “Lúc trước mày dùng tiền của Tiểu Lai, sao không nói vậy đi!”
“Cái gì… Trước kia Tiểu Lai đã đi làm ở quán bar?” Thiệu Đình Chi ngẩn người, “em ấy không phải vẫn luôn… đi học sao?”
“Cậu ấy đi học thế thì đào đâu ra tiền cho mày! Cậu ấy bán thân hả!” Cố Tiểu Tịch cho Thiệu Đình Chi một bạt tai, “mày nghe cho tao, Tiểu Lai vì mày mà bán thận bán máu! Con mẹ nó còn vì mày mà thủ thân như ngọc! Mày là cái thá gì hả!”
“Tao… Tao không biết mấy chuyện này…” Thiệu Đình Chi tuy bị Cố Tiểu Tịch tát, nhưng không biểu hiện ý định đáp trả, cho nên Ngụy Tiếu Ngữ vẫn khoanh tay đứng đó.
“Mày thì biết đếch gì?” Cố Tiểu Tịch hung hăng nhìn Thiệu Đình Chi, xách cổ áo hắn lần nữa, “lúc Tiểu Lai đưa tiền cho mày, có từng hỏi qua cậu ấy không, mày có từng quan tâm đến thân thể cậu ấy không, lúc mày nổi tiếng, sung sướng, Tiểu Lai nằm trong bệnh viện tâm thần, mày có biết hay không!”
“Cái gì… bệnh viện tâm thần?” Thiệu Đình Chi càng thêm mê mang.
“Mẹ mày, cái gì cũng đéo biết, mày dựa vào gì mà nói những lời kia!” Cố Tiểu Tịch nhịn không được đạp hắn một cước, “dựa cái gì mà nói đến đi học, còn nói sẽ nuôi cậu ấy! Tiểu Lai điên rồi mới thích mày! Con mẹ nó, kiếp trước thiếu mày bao nhiêu mà đời này phải hy sinh nhiều như vậy!”
Ngụy Tiếu Ngữ đứng cạnh không khỏi xuýt xoa, hắn thật hiếm khi thấy Cố Tiểu Tịch nói tục, hôm nay lại nói nhiều như vậy. Nghĩ đến lại có chút ghen tị nho nhỏ, lúc hắn đi cạnh Đoàn Nhã, cũng không thấy y tức giận như vậy…
A! Càng nghĩ càng ghen tị… Ngụy Tiếu Ngữ còn mải miên man suy nghĩ, cho nên đợi lúc Ngụy Thất nộp tiền trở về, khuôn mặt đẹp trai của Thiệu Đình Chi đã xuất hiện thêm một mớ vết thương.
“Tiểu Tịch, đây là bệnh viện…” Ngụy Thất vội vàng giữ chặt lấy Cố Tiểu Tịch, liếc sang nhìn cậu chủ đứng bên cạnh — không biết vì sao mà sắc mặt cậu chủ thật gian ác, không biết lại đang suy nghĩ cái gì đây. Cố Tiểu Tịch bị Ngụy Thất kéo lại không nói lời nào, xoay người ngồi xuống hàng ghế đối diện phòng cấp cứu, Ngụy Tiếu Ngữ vội vàng tới bên cạnh.
“Tiểu Tịch, trước kia lúc em nhìn thấy tôi đi cạnh Đoàn Nhã…” Ngụy Tiếu Ngữ bất mãn muốn đem suy nghĩ của mình nói ra.
“Câm miệng!” Cố Tiểu Tịch trừng mắt liếc nhìn hắn, làm những lời Ngụy Tiếu Ngữ định nói liền nghẽn lại trong cổ họng.
Thiệu Đình Chi mê mang ngồi dưới nền đất.
Hắn ta rất đẹp trai, thêm cả vẻ dịu dàng, có lẽ làm người yêu thì rất chu đáo — nhưng mấy cái này đáng lấy mạng ra đổi sao, mấy cái này đáng lấy cả thanh xuân tươi tràn sức sống ra đổi sao? Lý tưởng của hắn ta quan trọng hơn cả lý tưởng của cậu sao? Buồn rầu của hắn ta còn quan trọng hơn cả mạng sống của cậu sao? Chẳng lẽ cậu muốn đem cả tương lai của mình đặt vào tay gã đàn ông này, thật đáng giá sao?
“Đồ ngốc…” Cố Tiểu Tịch đem mặt chôn vào ***g ngực Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ ôm Cố Tiểu Tịch, cúi đầu hôn lên tóc y.
Hắn nguyện ý làm tất cả vì Cố Tiểu Tịch, nhưng là… loại chuyện cải tử hoàn sinh này, ngay cả Ngụy gia cũng làm không được… Ngụy Thất khẽ thở dài, kéo Thiệu Đình Chi đang ngồi dưới đất lên, lôi hắn qua hàng ghế bên kia. Hắn ta giờ trông đã hoàn toàn ngây dại.
Ngụy Thất nhìn hắn, có lẽ người này không thể vì người khác làm đến nước đó, cho nên cũng nghĩ người khác không thể vì mình làm những chuyện như vậy. Những hy sinh này hắn không tận mắt thấy, cho nên hắn có thể coi nó như lý thường, thế nhưng giờ hắn đã thấy sự thật loang lổ đầy máu, cho dù là diễn viên, chỉ sợ cũng không biết phải dùng vẻ mặt nào để ứng phó nhỉ.
Dù sao từng này thương tổn, từng này hi sinh, đều là thực, mà không phải phim. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT