CHƯƠNG 4

Ngụy Tiếu Ngữ đi tới, giống như mọi khi ngồi ở trước quầy bar. “Cho tôi một ly như vậy đi.” Hắn nói, ánh mắt dừng trên ngón tay mềm mại, trắng muốt của Cố Tiểu Tịch.

Cố Tiểu Tịch nhíu mày “Loại rượu này ngọt lắm đấy.”

“Tôi muốn uống.” Ngụy Tiếu Ngữ dùng giọng điệu trẻ con đáp lại.

Vì thế Cố Tiểu Tịch lấy ra một cái ly khác, bỏ đá, rồi rót rượu Baileys vào, xong đặt trước mặt Ngụy Tiếu Ngữ.

Ngụy Tiếu Ngữ nhìn ly của Cố Tiểu Tịch, rồi nhìn sang ly của mình, lộ ra dáng vẻ cảnh giác, nói “Rượu này có ý nghĩa gì đặc biệt không đó?”

“Không, rượu Baileys vốn là uống như vậy.” Cố Tiểu Tịch lại cầm ly của mình lên uống một ngụm nữa.

Ngụy Tiếu Ngữ cũng cầm ly lên uống một ngụm “….Giống như mấy loại đồ uống khác.”

Cố Tiểu Tịch cười cười “Trong Baileys có ít nhất 50% là bơ tươi mà. Chỉ có 17% độ cồn, nên không dễ say đâu.”

Ngụy Tiếu Ngữ lại uống thêm một ngụm “Tuy giờ không phải thời gian làm việc, nhưng cậu cho tôi uống cái này… đơn giản quá nhỉ?”

Cố Tiểu Tịch đặt ly rượu của mình xuống, mỉm cười nhìn hắn “Anh thích uống loại nào. Đây là rượu cho phái nữ, nên nó ngọt là phải.”

 “…Thôi cứ vậy đi.” Ngụy Tiếu Ngữ lại cầm ly lên uống “À, mà hình như đây là lần đầu tiên tôi uống rượu do cậu pha đấy.”

“Hình như là vậy.” Cố Tiểu Tịch lơ đãng trả lời.

Ngụy Tiếu Ngữ nhìn những giọt nước hiện lên ngoài ly trong suốt, bỗng nhiên nói “Cậu đúng là trẻ con, nên mới thích loại rượu này.”

Cố Tiểu Tịch cười rộ lên, Ngụy Tiếu Ngữ nhìn thấy, không thể phủ nhận lúc Cố Tiểu Tịch cười rộ lên trông rất trẻ con. Có lẽ vì thân thể y đúng là một đứa trẻ, nhưng có đôi khi hắn lại không thấy như vậy.

Gương mặt cậu rất nhẹ nhõm, tầm mắt mờ ảo tựa sương mù, không ngây thơ như những đứa nhỏ khác nhưng cũng không có nét kiên định như người đã trưởng thành. Lông mi rất dài, ánh mắt rất lãnh đạm, tựa như chẳng lưu thứ gì vào trong mắt. Có lẽ trên đời này thật có loại người như vậy, không kiều diễm như những đóa hoa, nhưng nếu nhìn chăm chú vào thì linh hồn của bạn sẽ bị cuốn đi mất. Không cần nghi ngờ gì, Cố Tiểu Tịch chính là một người như vậy, trên người có một cảm giác kỳ quái, khiến Ngụy Tiếu Ngữ bất giác đi theo.

Mấy hôm trước, Ngụy Tiếu Ngữ lệnh cho người mang đống tài liệu của Cố Tiểu Tịch đến, mọi chuyện lớn nhỏ đều hiện diện trên tập tài liệu kia. Một xấp thật dày, cô đọng mọi chuyện từ lúc cậu sinh ra. Nhưng tài liệu hình như là đã miêu tả một người khác. Cố Tiểu Tịch trên hồ sơ đã mồ côi cha mẹ khi mới sinh ra, được người cô cưu mang nuôi dưỡng. Cuộc sống túng quẫn, thành tích tại trường học không quá nổi trội, với không quen biết nhiều người. Là một cậu học trò rất an phận, lúc đi trên đường cái thì bị xe hắn đụng phải.

Khi đó tâm trạng của hắn có chút không được tốt, dù sao vào thời điểm làm ăn không thuận lợi thì ai cũng chẳng vui lên nổi.

Khi đó hơi trễ, lúc lái xe đầu óc cũng hỗn loạn. Lái xe vù vù làm cho hắn cảm thấy bình tĩnh lại, bỗng nhiên đèn xe chiếu vào một gương mặt trẻ tuổi, vừa tái nhợt vừa kinh hoảng – biểu hiện như vậy, kể từ đó Ngụy Tiếu Ngữ không không bao giờ thấy trên mặt Cố Tiểu Tịch nữa.

Đối với Ngụy Tiếu Ngữ dù có đâm chết một người cũng không phải chuyện to tát gì. Hắn nhìn thân thể gầy gò kia chảy nhiều máu như vậy, ngay cả những vạch trắng trên đoạn đường đó cũng bị nhuộm đỏ. Gió đêm hơi lạnh, hắn nhẹ nhàng thở dài, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.

Qua mấy phút thì có một xe cứu thương đi tới. Đó không phải xe của bệnh viện, mà là xe của Ngụy Tiếu Ngữ. Hơn nữa cùng đến còn có một chiếc BMW màu đen, Ngụy Tiếu Ngữ đối với sự việc ở đây một chút hứng thú cũng không có, mở cửa chiếc BMW sạch sẽ kia rồi rời khỏi hiện trường. Sẽ có người khác xử lý thay cho hắn, hắn một chút cũng không cần lo.

Tối đó hắn ngủ ngon lắm, sáng sớm đúng giờ rời giường, sau đó vẫn bắt đầu cuộc sống của hắn như cũ.

Mãi cho đến một tuần sau, hắn mới nhớ tới chuyện này, cho nên bấm điện thoại gọi cho người phụ trách xử lý vấn đề đó. Không ngờ lại khác với dự kiến của Ngụy Tiếu Ngữ, lúc đó hắn thấy thân thể đứa nhỏ kia phải chảy ít nhất là bốn phần máu, không ngờ nó vẫn còn sống. Chẳng những còn sống, mà thân thể cũng chỉ bị thương nhỏ, thậm chí còn không bị tàn tật. Hắn nhớ tới gương mặt tái nhợt khi bị đèn xe chiếu vào, nên hắn đi gặp cậu.

Hắn còn nhớ rõ cảnh tượng khi đó.

Là người có thân phận như Ngụy Tiếu Ngữ, vốn không cần phải xuất hiện, dù sao nếu sự việc mà không thể dàn xếp được thì cũng sẽ có kẻ nhận tội thay hắn, cho nên tốt nhất hắn vẫn nên lánh mặt. Nhưng một khi đối phương chẳng bị gì, thì Ngụy Tiếu Ngữ có thể lộ diện.

Hắn đẩy cửa phòng bệnh ra. Vì quan hệ của Ngụy Tiếu Ngữ, cho nên phòng bệnh độc lập, thậm chí còn thoải mái hơn cả phòng ở khách sạn.

Phía đông của phòng bệnh là một cửa sổ sát đất rất lớn, màn trắng đã bị kéo lên, ánh mặt trời xuyên qua những tấm kính chiếu vào phòng, khiến căn phòng này nhìn qua tựa như một phòng ngủ trong biệt thự nào đó. Trên mặt đất là sàn gỗ có đường vân, trên đó còn trải một tấm thảm màu xanh dương nhạt. Trên bệ cửa sổ được đặt đầy hoa, mỗi ngày thủ hạ của hắn đều phân người đem hoa tới thay cho lời xin lỗi.

Phần lớn là hoa thăm bệnh, tươi đẹp mà động lòng người, dưới ánh mặt trời sáng sớm, xinh đẹp tựa một bức tranh.

Bên cạnh cửa sổ chính là giường bệnh, trên giường có một thiếu niên đang ngồi, tựa lưng vào cái gối đệm mềm mại, trong tay đang cầm quyển sách.

Làn da của cậu dưới ánh mặt trời trông thật trắng và mềm mại. Đầu ngón tay dừng lại trên quyển sách mang theo một cảm giác thật an bình. Ngũ quan của cậu cũng rất êm dịu, những sợi tóc đen nhánh dán trên cổ khiến cậu trông có vẻ càng mảnh khảnh hơn.

Đôi mắt dưới ánh mặt trời, cũng là một màu đen kỳ diệu.

Ngụy Tiếu Ngữ đứng ở cửa, có chút do dự xem có nên vào hay không. Lúc này Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu lên. Con ngươi màu đen thật yên bình và trống vắng, tối đen đến khôn cùng. Ánh mặt trời rơi lên mí mắt cậu, nhưng lại chẳng có tia nào lọt được vào đôi mắt ấy.

“Anh là ai?” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng hỏi.

Ngụy Tiếu Ngữ đi vào phòng, đặt bó hoa trong tay lên bàn, rồi quay đầu lại nhìn cậu “…Tôi là người đã tông phải cậu.”

Đương nhiên, sau đó sự việc lại có chút nằm ngoài chiều hướng dự kiến của Ngụy Tiếu Ngữ, ví dụ như thiếu niên này đến quán bar của hắn làm bartender chẳng hạn. Cũng chính là bắt đầu từ chuyện này, Ngụy Tiếu Ngữ nghĩ thấy dự kiến của bản thân hình như… không được chính xác lắm.

Hắn nhìn Cố Tiểu Tịch đứng ở sau quầy bar, trên người có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Trên tài liệu viết rất rõ ràng, Cố Tiểu Tịch chưa từng tiếp xúc với quán bar, cũng chưa từng học qua pha chế rượu. Nhưng là ngày đó, việc cậu biểu diễn kỹ năng trước mặt hắn nếu không phải đã có kinh nghiệm thì không tài nào sử dụng một cách thuần thục như vậy. Càng đừng nói đến cách pha chế rượu, hay kiến thức về các loại rượu.

Ngụy Tiếu Ngữ muốn nói chuyện cùng Cố Tiểu Tịch, nhưng giữa hai người hình như cũng chẳng có gì để nói. Vì thế hắn liền tìm đề tài “Loại rượu này kỳ quái nhỉ, là ai nghĩ ra được vậy ha.”

Cố Tiểu Tịch cười cười song không nói gì.

“Đây là loại rượu gì vậy? Trước kia tuy có uống qua, nhưng không có nhàn hạ như cậu đâu.” Ngụy Tiếu Ngữ tiếp tục nói.

Cố Tiểu Tịch nhìn cái ly còn lưu lại chút chất lỏng, nhẹ nhàng nói “Tôi thì thích uống như vậy, đương nhiên đây là cách pha rượu đơn giản nhất.”

“Nếu khách nào cũng hiểu được điều này như vậy quán không cần phải cử tài xế đưa bọn họ về nhà rồi.” Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai nói.

“Rượu này đương nhiên cũng sẽ say.” Cố Tiểu Tịch đem chút rượu còn lại rót vào ly của mình “Đây là một câu chuyện lãng mạn, hoặc có lẽ chỉ mình tôi thấy nó thật lãng mạn.”

“Cậu phải kể cho tôi nghe.” Ngụy Tiếu Ngữ mãnh liệt yêu cầu “Nói chuyện với khách cũng là công việc của bartender đấy.”

Cố Tiểu Tịch như một đứa trẻ bĩu môi “Nhưng bây giờ còn chưa đến thời gian làm việc mà.”

Ngụy Tiếu Ngữ tiếp tục thuyết phục “Nhưng cậu đang ở quán rồi.”

Cố Tiểu Tịch nhún vai, nghĩ thầm dù sao vẫn còn sớm, vì thế liếc nhìn Ngụy Tiếu Ngữ một cái rồi nói “Cái nôi của Baileys là ở nước Anh, đương nhiên phần lớn rượu tôi nghĩ đều có nguồn gốc từ nơi đây. Ở đó có một bartender nổi tiếng, vợ của ông ấy là một người phụ nữ rất xinh đẹp, bọn họ yêu nhau say đắm. Có một ngày, thật bất hạnh là người vợ của bartender ấy đột ngột qua đời. Từ đó ông ấy rất đau khổ, và sống trong nỗi cô đơn. Mãi cho đến một lần ngồi trên máy bay, ông ấy đã gặp được một nữ tiếp viên hàng không cực kỳ giống với người vợ quá cố của mình. Ông ấy như sống lại một cuộc đời mới, mọi hi vọng cũng vì thế mà nhen nhóm trở lại. Thế là từ đó về sau, ông ta điên cuồng theo đuổi cô tiếp viên hàng không đó, nhưng cô gái đã không nhận lời tỏ tình của ông ta. Cô ấy đã nói, có đôi khi trái tim cũng sẽ bị lừa gạt, sự nhớ nhung của anh dành cho người vợ đã khuất của mình và tình cảm với tôi không hề giống nhau, giống như sữa và Whiskey mãi mãi không thể trộn lẫn. Bartender đó nghe xong lời của tiếp viên hàng không, yên lặng rời đi. Ông ta đã mất một năm, cuối cùng cũng thể hòa sữa và Whiskey với nhau được, hơn nữa còn trộn thêm được cả mật ong vào, rồi đặt một cái tên thật dễ nghe ‘Baileys Rock’, dùng nó để chứng minh tình yêu của ông ấy với cô gái tiếp viên hàng không nọ.”

Ngụy Tiếu Ngữ nghe xong, cầm ly rượu lên uống một ngụm rồi hỏi “Cô tiếp viên hàng không kia nhất định là đã nhận lời.”

 “Đúng vậy.” Cố Tiểu Tịch gật đầu.

Ngụy Tiếu Ngữ duỗi thắt lưng “Câu chuyện nào cũng vậy mà, lãng mạn gì đâu.”

Cố Tiểu Tịch tiếp tục nói “Khi ông ấy biết nữ tiếp viên hàng không đồng ý uống ly Baileys Rock đầu tiên này thì nhịn không được mà rơi xuống một giọt nước mắt.”

“Vì thế mà trong mỗi chai Baileys Rock đều có một giọt nước mắt của ông ta sao?”

Cố Tiểu Tịch nghe thấy thế liền cưới phá lên, con mắt cong cong, trông rất trẻ con “Sao có thể được, vậy ông ấy phải tích bao nhiêu nước mắt thì Baileys mới đủ bán đây? Nó chính là rượu ngọt hàng đầu, doanh số tiêu thụ rất lớn đấy.”

Lần đầu tiên Ngụy Tiếu Ngữ thấy y nói cười như vậy. Âm đuôi khi nói chuyện tuy nhỏ mà rõ nét, làm y vô ý toát ra vẻ quyến rũ. Có lẽ phát hiện ra Ngụy Tiếu Ngữ đang nhìn chằm chằm mình, Cố Tiểu Tịch vội vàng nghiêng mặt đi, nụ cười cũng nhạt dần.

 “….Tôi về trước đây.” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng nói, cầm lấy cái ly của mình, rồi với tay cầm cả cái ly của Ngụy Tiếu Ngữ lên luôn.

“Tôi còn chưa uống xong mà.” Ngụy Tiếu Ngữ vội vàng ngăn.

Cố Tiểu Tịch im lặng rồi lấy cái ly của mình rửa sạch, xong xoay người rời khỏi quầy bar.

Ngụy Tiếu Ngữ nhìn bóng dáng y, chống cằm nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Cố Tiểu Tịch, sau đó nhẹ nhàng uống tiếp một ngụm Baileys. Dù đá đã tan ra, nhưng vị rượu vẫn đậm đà như cũ.

Bây giờ trong bar chỉ còn có mình Ngụy Tiếu Ngữ ngồi uống rượu, quán thật yên tĩnh, cùng với khi đêm về quả như là hai thế giới khác biệt.

Hắn nhớ tới đêm qua hắn nằm mơ, mà quả thật đã lâu lắm rồi hắn không có giấc mơ nào kiểu như vậy, cho nên hắn nhịn không được mà hồi tưởng lại.

Hắn mơ thấy Cố Tiểu Tịch.

Hắn mơ thấy Cố Tiểu Tịch ngồi trên sofa đọc sách, khớp ngón tay hơi cong cong, nhẹ nhàng mà nắm lấy một góc ở trang sách, sau đó đem từng trang từng trang nhẹ nhàng lật qua. Ánh mặt trời bên ngoài đẹp lắm, chiếu lên sàn gỗ trong phòng khách, rồi lên cả sofa. Con mèo hắn nuôi tên Shirley thì đang ghé vào lòng ngực Cố Tiểu Tịch, lộ rõ dáng vẻ lười biếng.

Hắn đi tới, làn da thậm chí còn cảm giác được nhiệt độ của ánh nắng.

Hắn ngồi cạnh Cố Tiểu Tịch, Cố Tiểu Tịch giống như bình thường không ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy vẫn dán vào trang sách.

Hắn vươn tay, đặt lên đầu vai Cố Tiểu Tịch, đầu ngón tay dừng trên những sợi tóc đen tuyền, dịu dàng vuốt ve. Xúc cảm mềm mượt, hấp dẫn như một quỹ đạo giống nhau, làm ngón tay hắn trượt từ trên tóc xuống, chạm nhẹ vào hai má y. Đầu ngón tay hắn theo đường cong của gò má chuyển đến bờ môi nọ. Ngón tay tựa như có ý thức nhẹ nhàng phủ lên môi y, thậm chí còn khẽ vân vê.

Cố Tiểu Tịch rốt cục cũng ngẩng đầu lên, con ngươi màu đen không có một tia dao động, vắng lặng như phần mộ sâu thẳm, thật không phù hợp chút nào với bầu không khí trong phòng lúc này.

Nhưng có lẽ chính vì dáng vẻ như vậy mới có thể kích khởi ham muốn nào đó.

Hắn đặt y nằm trên sofa, Shirley không biết đã chạy đi đâu, bây giờ hắn chỉ quan tâm người trước mắt này. Khi hắn nhìn thấy đôi mắt màu đen kia nhiễm lên một tầng sương mỏng, nhưng lại quyến rũ động lòng người. Tuy sắc bén như một con dao, nhưng lại càng khiến hắn muốn mất mạng hơn.

Chẳng qua điều đáng tiếc nhất là, lúc hắn còn chưa thấy được chuyện xảy ra tiếp theo thì đã tỉnh lại. Lúc thức dậy, hắn có chút phiền não nhìn xuống ra giường của mình. Hắn đã rất nhiều năm không làm ra chuyện mất mặt như vậy.

Ngụy Tiếu Ngữ ngồi ở quầy bar, đem chỗ rượu sót trong ly uống nốt. Ngụy Tiếu Ngữ vốn chẳng bao giờ nhịn ở phương diện này. Cuộc sống riêng tư của hắn có chút phóng khoáng, nam nữ đều chẳng sao, nhưng mà vẫn tốt chán, cứ như nhiều người từng nói, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh.

Đương nhiên, có rất nhiều người muốn bò lên giường của hắn, cơ mà còn phải xem khả năng như thế nào đã. Cho nên, bạn giường của Ngụy Tiếu Ngữ luôn rất đẹp. Đẹp hơn Cố Tiểu Tịch rất nhiều, nhưng mà…

Hắn có chút ảo não nhìn về phía sau quầy bar, cũng chẳng biết là có nên đến phòng của cậu một chuyến không nữa. Đáp án hình như rất dễ thấy, bởi vì Ngụy Tiếu Ngữ rất rảnh, nên cho dù không đi gặp Cố Tiểu Tịch, thì lãng phí chút thời gian với hắn cũng chẳng sao…

Hắn mới vừa đi được một bước, thì người đàn ông bên cạnh từ góc tối bước ra: “Ông chủ, tối nay có buổi gặp mặt gia đình.”

“Mấy giờ rồi?” Ngụy Tiếu Ngữ không cam tâm xoay người lại.

“Năm giờ ạ.” Người đàn ông kia cung kính trả lời.

Ngụy Tiếu Ngữ duỗi thắt lưng, áo da buộc ngang eo “Được rồi, được rồi, càng bận thì bọn họ càng thích tụ lại một chỗ.”

Tuy người đàn ông bên cạnh rất muốn nhắc nhở Ngụy Tiếu Ngữ — ông chủ giờ thì bận gì chứ. Nhưng mà hắn nào dám, ông chủ túm lại vẫn là ông chủ, không thể giỡn chơi như đám bạn rồi. Ngụy Tiếu Ngữ là một người nguy hiểm, mặc kệ đôi khi nhìn qua trông nhã nhặn vậy thôi, chứ hắn cùng với tử thần cũng không khác biệt mấy đâu.

***

Cố Tiểu Tịch lắc lư lắc lư trở lại phòng mình.

Hương vị Baileys không thay đổi, nhưng thân thể này lại không phải thân thể trước. Trẻ tuổi như vậy thật đúng là không thích hợp uống rượu. Mấy ngày trước, y có uống một chút rượu, trước kia phân biệt các vị rượu rất tốt, còn với thân thể này vị giác cũng bị thay đổi ít nhiều. Thật mắc cười, bản thân bây giờ rõ ràng là một bartender, nhưng mới uống có tí rượu đã say, mà thậm chí đó là loại rượu ngọt độ cồn thấp nữa chứ.

Đầu có chút quay cuồng, y lập tức nằm úp sấp trên giường.

Trong đầu bỗng nhiên hiện ra gương mặt của Ngụy Tiếu Ngữ, mặc kệ nhìn thế nào cũng thấy đó là nụ cười chẳng có chút ý tốt nào.

Y thấy Ngụy Tiếu Ngữ đang mời mọc mình. Nếu là trước kia, y sẽ không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng, nhưng bây giờ… Y chỉ muốn sống tốt một chút, lánh thật xa khỏi cuộc sống giống trước kia.

Mọi người luôn coi thường có 17% độ cồn trong chai Baileys, nhưng chính vì thế mà phải trả giá đắt. Cố Tiểu Tịch chính là một trong số đó.

Lúc bị người lay tỉnh, đầu óc y vẫn chưa tỉnh táo. Mở mắt ra liền thấy được một gương mặt thanh tú. Khuôn mặt này rất được, là mỹ nhân tiêu chuẩn, chẳng qua vì đều đẹp từa tựa nhau nên thành ra lại chẳng có gì đặc sắc. Khi Cố Tiểu Tịch mở mắt, còn tưởng rằng bản thân trở lại ngày trước, tay gần như cong lại, nhưng lại nghe thấy đối phương mở miệng “Tiểu Tịch, giờ cậu còn ngủ à? Phải đi làm kìa.”

Tay của Cố Tiểu Tịch cứng đờ ở trên không trung, nhắm mắt lại, rồi mở ra lại, khôi phục vẻ yên lặng như mọi khi. Y dụi mắt, nhìn đồng hồ trên cổ tay – bảy giờ rưỡi, phải đi làm rồi. Y từ trên giường ngồi dậy, đầu vẫn có chút ong ong. Ngồi ở mép giường một hồi lâu, y mới nhận ra người đứng cạnh là – Giang Lai.

“Hôm nay tôi với cậu làm cùng ca đấy.” Thiếu niên kia vui vẻ nói.

“À…” Cố Tiểu Tịch lên tiếng, đứng dậy vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó cầm hộp cơm ra.

Giang Lai đứng ở đó, tóc cậu là màu nâu trông thật mềm mại, màu đồng tử cũng rất nhạt, nhìn qua tựa như một viên ngọc xinh đẹp. Vẻ ngoài như vậy khiến người khác nhìn vào thấy thoải mái và thả lỏng vô cùng.

“Cám ơn cậu hồi qua cho tôi đồ ăn đêm nha.” Cố Tiểu Tịch trả lại hộp cơm.

“Không, không có gì.” Giang Lai lập tức nói, có chút bối rối nhận hộp cơm Cố Tiểu Tịch đưa cho.

Cố Tiểu Tịch thấy Giang Lai cứ đứng ở phòng mà không chịu đi, vì thế cầm quần áo vô toilet thay. Lúc thay xong đồ, quay ra Giang Lai còn đứng đó. Đôi mắt nhạt màu trông có chút bối rối, Cố Tiểu Tịch đem áo khoác mặc chồng bên ngoài áo sơmi trắng “Cậu cùng tôi đi làm luôn không?”

 “Ừ…” Giang Lai gật gật đầu, trong tay còn cầm hộp cơm, một bộ muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?” Cố Tiểu Tịch khép cánh cửa vừa mở ra lúc nãy lại.

Nhưng Cố Tiểu Tịch lại thật cảm thấy hứng thú, cậu nhóc này hôm qua dùng cháo để trao đổi gì với y đây. Y đứng lại, đợi Giang Lai nói ra.

Giang Lai thấy dáng vẻ Cố Tiểu Tịch, cúi đầu, Cố Tiểu Tịch có thể thấy lông mi cậu thật dài.

“Tôi… Tôi muốn học pha rượu…” Giọng Giang Lai rất thấp, nhỏ nhẹ, như tiếng mèo nhỏ kêu.

Cố Tiểu Tịch nhướn mày: “…Cậu muốn học?”

“Tôi chỉ cần học một… hoặc hai loại thôi! Tôi muốn nói là…” Giọng Giang Lai càng lúc càng nhỏ, Cố Tiểu Tịch nếu không chú ý nghe thì gần như là không nghe được gì.

Nhưng câu cuối lại nghe rất rõ “Nếu… cậu không chê tôi phiền phức.”

Cố Tiểu Tịch mở nhẹ cửa phòng ra “Đợi tan ca rồi nói sau đi.”

Giang Lai ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp vừa đầy vẻ chờ mong, lại có vẻ thất vọng. Cậu lập tức cúi đầu, gật đầu thật mạnh “Ừ, được…”

“Đi làm thôi.” Cố Tiểu Tịch mềm mỏng nói. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play