“Cho anh một ly rượu.” Trầm mặc một hồi lâu, Thiệu Đình Chi mới đè thấp giọng nói.
Giang Lai do dự đôi chút song vẫn xoay người mở tủ lấy ra một chai bia, rót vào ly rồi đưa cho hắn. Xuyên qua ly bia, Giang Lai mới nhận ra ngón tay Thiệu Đình Chi run run. Tay cầm ly cũng hơi run rẩy, cho nên bia bên trong cũng khẽ sóng sánh.
Giang Lai nhíu mày, cậu đương nhiên không tin có người thấy một người khác chết đi sống lại mà không kinh ngạc hay sợ hãi, nhưng là một diễn viên, Thiệu Đình Chi vậy là đã bình tĩnh lắm rồi.
Thiệu Đình Chỉ ngửa mặt uống cạn ly bia. Giang Lai rót cho hắn là Corona – một loại bia nhẹ của Mexico.
Cậu nheo nheo mắt, xem ra còn chưa đến một năm, mà tửu lượng của Thiệu Đình Chi đã tốt hơn trông thấy.
Giang Lai cũng không trông hắn nữa mà xoay người đi bắt chuyện với các vị khách khác. Trước kia Giang Lai quả thật đã từng nghĩ, có lẽ hai người không gặp nhau mới là chuyện tốt. Thế nhưng nếu chẳng may, có lỡ gặp lại, Giang Lai cũng không muốn cố tình chạy trốn.
Khách cũng chỉ tới từng người một, sau đó bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nhưng Thiệu Đình Chi đứng ở đây lại vô cùng bắt mắt. Một lát sau thì có ba vị khách nữ đến gần bắt chuyện. Thế nhưng vẻ mặt Thiệu Đình Chi vẫn rất xấu, trong giới này, ai cũng là người nhìn mặt người khác mà phát ngôn, đương nhiên không quấy rầy Thiệu Đình Chi nữa.
“Tiểu Lai…”
Nghe thấy tiếng gọi đắng chát của Thiệu Đình Chi, Giang Lai nhíu mày, quay người đi qua.
“Còn muốn uống nữa à?” Giang Lai nhẹ giọng hỏi.
Thiệu Đình Chi ngẩng mặt lên, Giang Lai đã khác xưa rất nhiều.
Giang Lai trước đây là người thế nào nhỉ. Cậu luôn im lặng, chỉ thỉnh thoảng mới cười lên, thỉnh thoảng nhíu mày, rất quy củ, sẽ không làm việc gì đặc biệt khiến người khác chú ý tới.
Rất nhiều khi Thiệu Đình Chi cũng cảm thấy không hiểu, sao khi đó hắn lại thích Giang Lai, tại sao lại ở chung với cậu ấy, tại sao bỏ qua vô số cô gái xinh đẹp khác để chọn cậu. Tính cách hai người khác nhau quá xa, Thiệu Đình Chi đã định trước là phải đứng dưới ánh đèn rực rỡ, được người ta quan tâm chú ý. Nhưng Giang Lai thì khác, cậu chỉ là một thiếu niên bình thường, còn chưa tốt nghiệp cấp ba, dù tính cách hơi nhu nhược nhưng lại vào quán bar làm, thậm chí mất tích một thời gian, sau đó lại quay về quán bar, ở chung chỗ với đám người ấy.
Đương nhiên, ở trong giới nghệ thuật một thời gian, hắn cũng có nghe ngóng được ít tin về tình hình thế giới ngầm. Khi biết Dạ Ngữ thuộc về Ngụy gia, một đại gia tộc trong xã hội đen thì hắn cũng toát đầy mồ hôi lạnh, hắn vậy mà to gan đến đập phá…
Thế nhưng khi đó hắn cực kỳ tức giận, trước kia đích xác là nhờ sự trợ giúp của Giang Lai hắn mới có thể trở thành diễn viên, thế nhưng… Vừa nghĩ đến việc Giang Lai rời khỏi mình lâu như vậy, trong ngực liền cảm thấy rất không thoải mái.
Trong ấn tượng của Thiệu Đình Chi, Giang Lai là kiểu người hơi nhu nhược. Hắn cứ tưởng Giang Lai sẽ như trước đây, đi vài ngày cho giải tỏa rồi lại quay về, giữa bọn họ không phải lúc nào cũng như vậy sao… Thế nhưng qua thật lâu cậu vẫn không quay lại…
Là lỗi của mình à? Khi đó Thiệu Đình Chi đã tự vấn lòng, có lẽ mình quá đáng thật…
Mới vừa bước chân vào showbiz, không thể tránh khỏi việc có một vài tin đồn ảnh hưởng tới mình.
Có lẽ vài ngày nữa em ấy sẽ về thôi —— hắn đã nghĩ như vậy, thế nhưng Giang Lai vẫn mất tăm mất tích. Cho đến một ngày hắn không nhịn được nữa liền nhờ người đi tìm cậu, cuối cùng phát hiện cậu đang ở Dạ Ngữ.
“Anh muốn tìm một cậu bé tại Dạ Ngữ.” Khi ấy người kia đã nói vậy, “Dạ Ngữ đó không phải nơi có thể tùy tiện ra vào, nếu muốn tìm người, anh tốt nhất cẩn thận chút.”
Chuyện về Cố Tiểu Tịch, Thiệu Đình Chi thật ra đã từng nghe Giang Lai kể đôi chút. Cũng là một thằng bé không lên đại học, nhưng lại pha chế rượu rất tốt, có lần cậu còn học thử chỗ cậu ta, sau đó trở về nhà luống cuống tay chân pha cho hắn uống.
“Cho anh một ly Amber Dream đi.” Thiệu Đình Chi nói khẽ, mặc kệ thế nào, miễn Giang Lai có thể sống… vậy là tốt rồi.
Giang Lai ngẩn người, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, em sẽ không pha rượu đó.”
Thiệu Đình Chi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của Giang Lai.
Từ khi nào cậu bắt đầu trở nên xa lạ thế? Từ khi nào mà đôi mắt cậu lại lạnh lùng như vậy, thản nhiên giống như hai người chỉ là khách cùng bartender.
Giang Lai từ chối rất thẳng thắn, cậu còn nhớ rõ cái lần Cố Tiểu Tịch làm ly Amber Dream cho mình.
“Gin, Chartreuse, Vermouth lần lượt đại diện cho kim cương, ngọc lục bảo, ruby, khi pha chung với nhau liền biến thành màu hổ phách. Trong các loại đá quý, hổ phách đại diện cho sự bền vững cả đời, trong suốt và thuần khiết, tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng.” Khi đó Cố Tiểu Tịch đã giải thích như vậy.
Giờ ngồi nhớ lại, Giang Lai thậm chí còn cảm thấy Cố Tiểu Tịch hình như chỉ cần nhìn cậu thôi đã thấy được kết cục của hiện tại, đôi ngươi đó như có thể nhìn thấy tương lai rất xa, yên tĩnh như vậy, đen như vậy…
“Amber Dream…” Giang Lai nhẹ nhàng giải thích, “Hổ phách hóa thạch là nhựa loài thông cổ, thường là các động thực vật không may mắn bị nhựa thông bao lại, vẫn tồn tại đến bây giờ… mặc dù hổ phách đại diện cho sự vĩnh hằng, tượng trưng cho sự bền vững của tình yêu…” Cậu nhìn Thiệu Đình Chi một chút, “Thế nhưng, đối với em… lại nghe như câu chuyện cổ tích đen tối vậy.”
Giang Lai nói xong sau thì khẽ chuyển người, đi mất.
Mãi cho đến vũ hội kết thúc, Giang Lai cũng không liếc mắt nhìn sang Thiệu Đình Chi ở bên kia một lần nào. Bọn họ đã từng sống chung với nhau vài năm, thế nhưng giờ đối với Giang Lai hoặc có lẽ là cả Thiệu Đình Chi, đều thấy sao mà thật xa lạ.
Thiệu Đình Chi còn nhớ rõ cái ngày đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, Cố Tiểu Tịch đã túm lấy cổ áo hắn nói. Con người có đôi khi quá cố chấp với lý tưởng mà chẳng nhìn thấy được sự nỗ lực, tổn thương của người khác. Đợi đến lúc thật sự đạt được rồi, mới phát hiện ra, điều quý giá đã sớm không còn ở nơi ban đầu nữa.
Sau khi từ bệnh viện trở về, hắn trở nên ngây ngốc mấy ngày trời. Đổi sang một nơi ở khác, vứt bỏ toàn bộ những thứ linh tinh, hắn tìm cả một ngày đêm vẫn không thể thấy được thứ muốn tìm.
Hắn quay lại chỗ nhà trọ cũ, vất vả lắm mới thuyết phục mua được căn phòng đó từ chủ nhà, thế nhưng lại phát hiện bên trong đã thay đổi mọi thứ, hoàn toàn không còn như xưa thay vào đó lại là… một cảm giác xa lạ vô cùng.
Người kia khi hắn không được tuyển chọn đã đến vỗ về an ủi, khi hắn thất vọng thì chọc cho hắn vui vẻ, mặc dù luôn trông thật nhu nhược, nhưng trong cuộc sống lại vì hắn mà chống đỡ cả một bầu trời.
Hắn luôn luôn tự thấy mình tài giỏi, có lý tưởng, có tài năng lại đầy hoài bão. Còn Giang Lai thì chẳng có gì, thế nhưng trên thực tế sinh hoạt của hắn đều ỷ lại vào Giang Lai, một thiếu niên cái gì cũng không có.
Chờ lúc hắn có khả năng rồi, Giang Lai lại chết.
Có một đoạn thời gian, hắn luôn cảm thấy khủng hoảng.
Lẽ nào cả đời sẽ phải sống trong cảnh thế giới này không còn Giang Lai nữa, lẽ nào cứ phải sống trong nỗi nhớ nhung lẫn hổ thẹn với cậu… ?
Lúc Thiệu Đình Chi ngẩng đầu lên, vũ hội đã kết thúc.
Hắn bỗng chốc đứng dậy, chân vì ngồi lâu trên ghế mà hơi tê, hắn giữ lấy cánh tay một người gần đó: “Xin chờ một chút… bartender tên Giang Lai giờ đang ở đâu vậy?”
Chờ hắn thấy rõ rồi liền không nhịn được mà thả cánh tay người kia ra.
Hắn chưa từng gặp qua người nào như vậy. Người này rất cao, khoảng chừng một mét chín, cho dù ở trong nhà vẫn đeo kính đen. Người này mặc áo vest màu đen, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, không biết vì sao, lại khiến người khác cảm thấy áp bách khó nói nên lời. Đó cũng là nguyên nhân khiến hắn thả cánh tay người nọ ra.
“Tìm Giang Lai?” Giọng người nọ rất nhẹ, nhưng Thiệu Đình Chi nghe thoáng qua đương nhiên không thể nhận ra giới tính của người này.
“Ừm… anh có thấy cậu ấy không?” Thiệu Đình Chi bắt đầu nhìn bốn phía tìm kiếm.
Hắn thật vất vả mới tìm được cậu, hắn không muốn cứ như vậy mà không thấy nữa… Hắn còn rất nhiều chuyện phải nói…
“À, quay về Dạ Ngữ rồi.” Người nọ suy nghĩ một chút rồi nói, “Có việc gì không?”
“… Dạ Ngữ?”
Người nọ bỗng nhiên nở nụ cười: “Thiệu Đình Chi?”
Thiệu Đình Chi ngẩn người, thế nhưng vẫn gật đầu.
Người nọ khoanh tay nhìn hắn, cuối cùng cười nhạt: “Anh bị quán chúng tôi liệt vào danh sách đen rồi, thế nên đừng tới tìm Giang Lai làm gì.”
“Danh sách đen?”
“Phải, là do mợ nhà chúng tôi liệt kê, ” người nọ liền hơi cúi người xuống, “là vị khách xếp vào vị trí hàng đầu không được chào đón.”
Thiệu Đình Chi không biết mợ trong câu của người này là ai, hắn chỉ thốt ra: “Tôi cũng không phải là khách.”
Người nọ nhíu mày: “Anh thật biết chui qua kẽ hở đấy.”
Thiệu Đình Chi cắn cắn môi: “Chỗ các vị có tuyển nhân viên phục vụ không?”
“…Tuyển chứ.”
***
Cố Tiểu Tịch không ngờ trong cuộc đời mình, ngoại trừ TV ra còn có thể thấy hắn ở Dạ Ngữ.
“A, em mặc kệ, vì sao hắn ta lại ở đây!” Cố Tiểu Tịch kéo lấy cổ áo Ngụy Tiếu Ngữ.
“Hả, chuyện gì?” Ngụy Tiếu Ngữ mờ mịt không biết gì hết.
“Kìa!” Cố Tiểu Tịch dùng ngón tay chỉ vào Thiệu Đình Chi trong trang phục nhân viên phục vụ ở lầu dưới.
“…Đó không phải đại minh tinh hả?” Ngụy Tiếu Ngữ chớp chớp mắt, “Lần trước Tiểu Tuyết có cho anh một bộ phim anh ta diễn, rất hay đấy…”
“Cái gì…”
“Anh có thể đi tìm anh ta xin chữ ký chứ… ?” Ngụy Tiếu Ngữ vừa tìm sổ lẫn bút ký vừa xin phép.
“… Đi, đi, giờ anh phải đi!” Cố Tiểu Tịch định kéo hắn cùng xuống lầu dưới.
Nếu hiện tại có người nhìn thấy, rất có thể sẽ là hiện trường phạm tội.
“Bảo bối, em yêu à, cưng à… xảy ra chuyện gì vậy?” Ngụy Tiếu Ngữ rất bình tĩnh né cái tay Cố Tiểu Tịch, sau đó kéo Cố Tiểu Tịch ôm vào lòng.
“Không phải em đã nói nhập hắn ta vào danh sách đen rồi sao?” Cố Tiểu Tịch vùng vẫy trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ.
“Vâng, nhưng giờ anh ta có phải khách đâu.” Ngụy Đại bỗng nhiên xuất hiện ở gần cầu thang, tay bưng một cái khay, trên đó là một chai rượu, “Giờ anh ta đang là nhân viên phục vụ.”
Cố Tiểu Tịch ở trong Ngụy Tiếu Ngữ ngẩn ra, Ngụy Tiếu Ngữ vội vàng nới nới cổ áo, vừa nãy suýt chút nữa thì bị Cố Tiểu Tịch bóp chết…
“…Làm ở chỗ chúng ta không thể kiêm chức.” Cố Tiểu Tịch lạnh lùng nói, “Hắn ta là diễn viên.”
“Anh ta đã bỏ rồi.” Ngụy Đại nhẹ nhàng giải thích.
“…Tôi không rõ, chuyện này không liên quan tới chị.” Cố Tiểu Tịch nhíu mày.
Đôi mắt của Ngụy Đại giấu sau kính đen cho nên Cố Tiểu Tịch không nhìn thấy, chỉ cảm thấy trong nháy mắt vậy mà lại dịu dàng kì lạ: “À, con người luôn hiểu rõ cái gì mới là quan trọng nhất. Có người không tiếc tất cả chỉ vì mộng tưởng, cũng có người bất chấp mọi giá vì ái tình.”
“Có ý gì?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
Ngụy Đặt đặt khay rượu xuống: “Cô Tiểu Tuyết là loại người thứ nhất, mà Thiệu Đình Chi là loại thứ hai.”
“Thiệu Đình Chi… không phải loại thứ nhất hả?” Cố Tiểu Tịch nghiêng đầu nhìn Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ bày ra dáng vẻ “Anh không biết”.
“Giang Lai ở một mình cũng sẽ cô đơn,” Ngụy Đại đứng ở gần lan can nhìn xuống quán bar ở tầng dưới, “với tình cảm cũng sẽ ảnh hưởng tới công việc, thêm một Thiệu Đình Chi chẳng phải tốt hơn sao?”
“Đã từng xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, chị không hiểu được đâu.” Cố Tiểu Tịch nhìn Ngụy Đại, sau đó buông lỏng người tựa lên Ngụy Tiếu Ngữ, “Thế nhưng, đó là chuyện của bọn họ.”
Tháng XX năm XX, ngôi sao màn ảnh Thiệu Đình Chi tuyên bố ngừng hoạt động, diễn viên Ngụy Hựu Tuyết đối với chuyện này vô cùng tiếc nuối… Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT