Đang chìm vào giấc mơ với căn phòng yêu thích đột nhiên lại bị mẹ đánh thức cô vỡ mộng ngồi dậy với vẻ mặt lờ đờ đầy oán trách :

“Mẹ, mẹ làm hỏng giấc mộng đẹp của con rồi. Mà sao ba mẹ cứ thích gọi con là Súp Lơ…Súp Lơ thế ? Nghe chả hay gì cả? ”

“ Còn oan uổng gì nữa. Con thử dậy soi gương xem cái đầu con bây giờ trông có giống cái súp lơ không. Mà không nó còn xù to hơn cả súp lơ đấy. Mau dậy đi, mẹ đi sang gọi chị con đây.” Bà vừa cười vừa nói :

há phách nghịch ngợm…chứ gì? Câu này cậu nói cả trăm lần rồi không chán à?” Súp Lơ bắt chước dáng điệu mọi khi của Ẩn Lan làm cho cô ấy cũng phải bật cười.

“Cậu như vậy thì bao giờ mới có người yêu. Thảo nào lần nào mình bói bái là y chang lá bài của cậu sẽ nói cậu sẽ yêu đơn phương trong thời gian dài.” Ẩn Lan lắc đầu trong tiếng thở dài.

“Thôi đi. Mấy cái đó vớ vẩn. Chị đây ý mà dù có thắt cổ cũng không bao giờ lao đầu vào cái thứ tình cảm đơn phương ngu ngốc đó đâu. Chị là người thông minh, không phải kẻ ngốc.” Súp Lơ phẩy phẩy tay vẻ không quan tâm.

“Ờ . Cứ nói cho sướng miệng đi. Có hay không sau này biết liền.” Cô không tin thần bói bài Ẩn Lan cô đây lại bói saingười bên cạnh.

“Quá khen, quá khen.” Cả hai cùng cười phá lên.

***

Mặc dù rất muốn đi học về cùng Ẩn Lan nhưng biết làm sao được khi nhà hai người lại ở hai hướng ngược lại nhau cho nên An Nhi chỉ còn cách đi xe đạp về cùng chị. Kể ra cũng lạ, trong một gia đình có hai cô con gái trái ngược nhau hoàn toàn cả về sở thích lẫn ăn uống hay tính cách cho nên hai người có vẻ không hợp nhau cho lắm nhưng cũng không hẳn là khắc khẩu với nhau. Nói chuyện bình thường thì tạm được nhưng hễ nói đến quan điểm gì là hai người mỗi người một quan điểm lại cãi nhau như thường. Nhưng kì lạ ở chỗ một trong hai người mà đi đâu lâu ngày thì lại sẽ thấy nhớ, thấy thiêu thiếu cái gì đó.

Ngọc Nhi chỉ quan tâm

“E hèm….? Trật tự trật tự…..Tên Phong…Trần Hải Phong. Cao trên mét tám, cân nặng chưa biết, địa chỉ chưa biết…Chỉ biết sẽ học ở đây cho đến hết năm thôi……Như vậy…Đã đủ chưa bà con…..” Mai lên tiếng.

“Đủ, rất đủ, thông tin khác sẽ bổ sung sau.”

“Hải Phong.” Tim An Nhi khẽ rung lên một nhịp. Cái tên này với cô đã như in sâu vào trong tiềm thức.

Nhiều khi cô cũng muốn gặp lại anh nhưng tiếc là kể từ khi nhà cô hoàn tất việc xây nhà anh đã chuyển đi cùng bố mẹ đến nay cũng không rõ tung tích.

“Súp Lơ sao im lặng thế, chả lẽ trai đẹp đã mất sức hấp dẫn với bà rồi sao?” Ẩn Lan đẩy vai An nhi vì cô biết cái tên này với cô ấy mà nói rất có ấn tượng.

“Bậy nào...Bậy nào..Cái đẹp ai chả yêu…Anh ta học lớp nào? Phải đi thưởng thức chứ!” Đúng vậy phải đi, lần này cô nhất định phải đi. Nếu là anh thật thì không biết cô sẽ vui như thế nào.

“12b5. Là lớp chị cậu đấy. Cơ mà đẹp thì có đẹp nhưng tiếng tăm cũng ‘đẹp’ không kém .” Trên mặt lớp trưởng tràn ngập vẻ tiếc nuối khiến tât cả phái nữ ở đây phải thốt lên hai chữ : “Là sao?”

“Tức là đây là một hoa hoa công tử, có rất nhiều cô em ngây thơ đã chết dưới tay anh ta. Hơn nữa tình sử của người ta ý mà có mà viết được thành sách xuất bản . Cho nên vẻ đẹp này chỉ để

“Ai da…Sao em lớn lên lại thành ra cái bộ dạng này. Em nhìn chị em kìa. Mỹ nhân là mỹ nhân ….Vậy mà em thì…. Xem ra chỉ có mái tóc là vẫn y như xưa…”Nói xong anh còn bồi thêm m

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play