Triệu Ngang còn đang vì nụ hôn bất ngờ vừa rồi chấn động không kịp phản ứng, lời Nhạc Doanh Phong nói ra không thể nghi ngờ lại cho cậu thêm một cú đập mạnh.
Triệu Ngang run run đôi môi, nói năng có chút lộn xộn, “Cậu… làm sao cậu biết?”
“Biết cậu là Đông Nam? Hay là Ngang Ngang Ngao Ngao?” Cảm nhận được bắp thịt toàn thân cậu căng thẳng mà cương cứng, Nhạc Doanh Phong càng ác ý nhắc đến trước kia.
Triệu Ngang càng thêm khiếp sợ, “Cậu…” Biết Đông Nam và Ngang Ngang Ngao Ngao là một, trừ mấy người bên Tây Bắc thì không còn ai khác.
Nhạc Doanh Phong từ cổ cậu ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn vào mắt cậu, “Tớ có nhớ, mới quen chưa được mấy ngày, tớ đã nói với cậu tớ là Nhạc Doanh Phong, vì sao cậu gạt tớ?”
Bị ép hỏi, Triệu Ngang bối rối nhắm mắt, xoay đầu qua một bên.
“Vì sao?” Nhạc Doanh Phong dò hỏi, lại nhẹ nhàng hôn [mổ =))] lên môi cậu.
Triệu Ngang vì động tác của cậu, cả người run lên, hung hăng giẫy dụa, “Nhạc Doanh Phong, cậu làm gì? Thả tớ ra!”
“Có phải vì thích tớ? Triệu Ngang, có phải vì cậu thích tớ không?” Nhạc Doanh Phong càng thêm dùng sức chặn cậu ấy, mà Triệu Ngang dưới thân cậu, dường như vì một câu hỏi này, khí lực đều bị rút hết, mặt đỏ bừng cố sức nghiêng đầu đi.
Nhạc Doanh Phong thấy phản ứng của cậu ấy, khuôn mặt luôn âm trầm mới bắt đầu khôi phục, “Tớ nói đúng đúng không, cậu thích tớ.”
Triệu Ngang tiếp tục im lặng, thậm chí rút tay ra, trực tiếp túm lấy gối đầu che lên mặt.
Nhạc Doanh Phong nắm gối đầu, muốn ném qua một bên, nhưng cảm xúc khi chạm vào lại không thể không khiến cậu ngừng lại động tác.
Bao gối ẩm ướt, Triệu Ngang cậu ấy… khóc.
Mặc dù từ lần đầu gặp Triệu Ngang đã biết cậu ấy là một người thành thật và yên lặng, nhưng thấy cậu ấy rơi nước mắt, lại là lần đầu tiên.
Vậy nên, vốn định nghiêm túc tra hỏi một phen, Nhạc Doanh Phong cũng đột nhiên luống cuống tay chân, không biết nên phản ứng thế nào.
“Cậu… cậu khóc cái gì a! Tớ cũng sẽ không làm gì cậu!” Nhạc Doanh Phong dùng sức đẩy tay Triệu Ngang đang che mặt.
Da Triệu Ngang thiên về màu trắng, dù chỉ bị cảm nghẹt mũi thì có đôi khi cả mũi cùng mí mắt đều đỏ hồng, hiện tại vừa rơi lệ, hốc mắt đã sớm đỏ một vòng lớn, kết hợp với nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra, trong đầu Nhạc Doanh Phong không biết tại sao lại đột nhiên lóe lên bốn chữ, ‘điềm đạm đáng yêu’.
Một câu rõ ràng dùng để hình dung con gái lại bị cậu lấy ra dùng trên người Triệu Ngang, Nhạc Doanh Phong nhất thời không nhịn đươc, thấp giọng cười một tiếng, cậu cúi đầu, hôn lên mí mắt sưng đỏ của Triệu Ngang.
Người sau lại ra sức vùng vẫy, trên mặt còn thể hiện sự chống cự rõ ràng.
“Ngang Ngang, tớ thích cậu…” Nằm sấp trở lại trên người Triệu Ngang, Nhạc Doanh Phong ghé vào lỗ tai cậu ấy nhẹ giọng lẩm bẩm.
Dù một loạt phản ứng của Triệu Ngang khiến cậu có vài phần nắm chắc, nhưng, khi thật sự nói ra lời này, trong lòng vẫn có phần lo lắng không yên.
Thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn phản ứng của Triệu Ngang.
Trước đây cậu không nhớ qua, mình cũng sẽ là một người nhát gan như vậy.
Nhưng cho dù không ngẩng đầu, cậu vẫn cảm nhận được Triệu Ngang rõ ràng đang cứng ngắc, rõ ràng càng hô hấp dồn dập hơn, “Cậu… cậu nói cái gì?”
Giọng Triệu Ngang bị nước mắt thấm ướt có chút đáng yêu như trẻ con, cùng với cảm giác mềm mại trước kia hoàn toàn khác, nhưng… lại thành công khiến người nào đó ở lúc không nên nổi lên phản ứng không nên.
Đáng chết, cậu không biết giọng Triệu Ngang cũng có thể khêu gợi như vậy.
Nhạc Doanh Phong hít thở sâu mấy hơi, xoay người từ trên người Triệu Ngang xuống, nằm cạnh cậu ấy.
Vốn chỉ là giường đơn, hai nam sinh trưởng thành nằm lên, dù Nhạc Doanh Phong đã nghiêng người, hai người vẫn không thể không dán sát vào nhau.
“Tớ nói tớ thích cậu, cậu thì sao?” Dù sao cũng đã nói ra, Nhạc Doanh Phong dứt khoát hỏi đến cùng.
Triệu Ngang rốt cuộc chuyển mắt về phía cậu, môi nhẹ run rẩy, “Cậu nói thật?”
“Thật, tớ thích cậu.” Nhạc Doanh Phong hoàn toàn không né tránh tầm mắt cậu ấy, ngược lại Triệu Ngang, sắc mặt trở nên đỏ hồng, đã sớm dời mắt đi.
Bầu không khí căng thẳng nháy mắt tan biến, biến thành mờ ám ngượng ngùng, Nhạc Doanh Phong vốn đang nghiêng người, lúc này càng dịch vào trong, ôm lấy thắt lưng Triệu Ngang, “Cậu cũng thích tớ đúng không? Nếu không sao lại gạt tớ?”
Triệu Ngang giờ mới chú ý tới tư thế của hai người, vội vàng không được tự nhiên mà ngồi dậy, lại khôi phục trạng thái không nói một câu vừa rồi.
Dường như vẫn còn chưa thể lấy lại tinh thần từ trong kinh hoàng.
Ép hỏi không ra đáp án, Nhạc Doanh Phong đương nhiên không có khả năng mất hy vọng, cũng theo ngồi dậy, nhoài người ở phía sau Triệu Ngang, “Ngang Ngang, cậu chỉ cần nói thật là được…” Cứ chiêu cũ dùng lại, đầu lỗ tai Triệu Ngang bị hơi thở của cậu phun lên, lập tức đỏ ửng.
Khuỷu tay Triệu Ngang đột ngột thúc ra sau, người nào đó hô nhỏ một tiếng, ôm bụng mặt đau đớn, “Ngang Ngang, cậu…”
“Nhạc Doanh Phong, tớ cũng thích cậu.”
Thời gian ước định hôn lễ đã qua hơn nửa tiếng, mà tân nương, vẫn chậm trễ không xuất hiện.
Tây Bắc một bên bận rộn ổn định mọi người không ngừng hỏi han, một bên lo lắng muốn chết.
Rõ ràng một tiếng trước giờ cơm, acc Triệu Ngang còn treo cạnh cô, thế nào đi ăn về đã không còn bóng dáng?
[Cận] [đạp lên mũi trèo lên đầu]: khỉ, Tây Bắc, tân nương tử của cậu có phải cho cậu leo cây không, sao còn chưa tới?
[Cận] [tầng cao nhất ngắm phong cảnh]: đúng đấy, không phải người ta biết được bộ mặt thật của cậu, đào hôn chứ?
Cái gọi bộ mặt thật của Tây Bắc, đương nhiên chính là câu kết làm bậy lưu tình khắp nơi…
Vợ Tầng cao nhất ngắm phong cảnh, Sắc trăng đầu hè là đội ngũ cố định với Tây Bắc, mà hình tượng Tây Bắc thường ở thế giới và loa cùng bọn Lả lướt liếc mắt đưa tình đã bám chặt trong lòng người, vợ mình mỗi ngày ở cùng tên dê xòm này, đổi lại ai cũng sẽ nhìn tên dê xòm kia không vừa mắt…
Nhất là lần nào vợ cũng nghiêm túc nói giúp dê xòm… như thế còn có thiên lý không orz…
[Cận] [Tây Bắc]: xin lỗi, vợ tớ có lẽ có việc đột xuất, để mọi người chờ lâu…
[Bang] [yêu bà xã thật lòng]: ở trong bang trộm nói một câu, Mũi kiếm huynh cũng không thấy… các cậu nói xem có chuyện chị dâu cuối cùng bỏ trốn theo trai không?
[Bang] [mèo ngủ nướng]: đúng đúng… đây chính là chân tướng
[Bang] [Tây Bắc]: 一. 一
[Cận] [hôm nay lấy anh đi]: Tây Bắc, vợ cậu không phải cố ý cho cậu leo cây chứ? Tìm đâu ra thế, sao lại như vậy?
Đám người sốt ruột bắt đầu phân tích tình hình.
Tây Bắc không mấy khi kéo Triệu Ngang, vậy nên, trong đám bọn họ gặp qua Đông Nam cũng không có mấy ai, thế thì không kiên nhẫn là chuyện rất bình thường.
Dù sao, tới tham gia hôn lễ phần lớn đều là nhân vật có tiếng trong server, có người còn vì hôn lễ của Tây Bắc mà đặc biệt tới, một tiểu hào như Đông Nam, cho chồng mình leo cây không ai để ý, nhưng, nhiều đại hào thân thiết với cô, ước chừng không mấy ai chấp nhận như vậy.
[Cận] [bánh quy tròn tròn]: đúng đó a, Tây Bắc vợ cậu có chuyện gì vậy? Đã nói với mọi người lại không đến, không muốn kết hôn cứ việc nói thẳng, cần gì phải cố ý khiến cậu mất mặt vậy?
Nữ sinh này nói chuyện vốn nổi danh thẳng tính, cho nên dù nói có chút khó nghe, Tây Bắc cũng không để trong lòng.
Có điều, lời của cô ta lại dẫn đến sự hưởng ứng của rất nhiều người, thậm chí một số ít người trong bang trước đây không mấy nói chuyện cũng tham dự vào.
[Cận] [bánh chiên hành]: đúng đấy, người gì thế, không muốn kết thì đừng kết, như thế này tính là gì đây? Không phải cố tình khiến anh Bắc mất mặt sao?
[Cận] [hô la la la]: anh Bắc, em thấy nhỏ Đông Nam kia là cố ý, mỗi ngày đều đi theo Thu ㄨ mũi kiếm, có lẽ đã sớm thay lòng.
Thu ㄨ mũi kiếm? Ai thế?
Một acc nhỏ như vậy, người ngoài bang đương nhiên không ai biết, Hô la la la vừa nói, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
[Cận] [Thái Ất Chân]: Hô la la la cậu nói lung tung gì vậy, chị dâu là dạng người gì cậu còn không nhìn ra sao? Mấy câu nói đùa trong bang cậu lại đem ra nói trước nhiều người vậy sao?
Hô la la la kia cũng mới vào bang không bao lâu, là một tiểu hào vừa 70, thấy Thái Ất Chân nói vậy, nháy mắt đã không còn tiếng động.
[Cận] [đạp lên mũi trèo lên đầu]: Thu ㄨ mũi kiếm? Tây Bắc… cậu còn chưa kết hôn đã có nón xanh đội?
[Cận] [Tây Bắc]: -. – cậu ấy không phải người như vậy… có lẽ do mất điện hay gì gì đó khiến chậm trễ, lại nói bọn tôi vốn xuất phát từ vui đùa mới kết hôn, cũng không phải thật, cậu ấy trốn tôi làm gì
[Cận] [Tây Bắc]: được rồi được rồi… đến giờ còn không thấy chắc là không tới được, hôm nay làm phiền mọi người rồi, tan đi tan đi…
[Cận] [tầng cao nhất ngắm phong cảnh]: bọn tôi tới tham dự hôn lễ, cậu nói tan thì tan sao không đi!
[Cận] [sắc trăng đầu hè]: ừ… tớ cũng muốn tham dự…
[Cận] [bánh quy tròn tròn]: nhân vật chính người ta còn không rảnh tới, các người tham dự cái ***! Mất điện thì không thể ra tiệm sao? Người kiểu gì thế!
Tây Bắc ở server này vốn nhân duyên tốt, tham dự hôn lễ, người trong bang đã hơn bốn mươi, thêm đám bạn quen biết, chừng sáu mươi bảy mươi, hiện tại đã lag ghê gớm, Tây Bắc có thể thuận lợi thấy mọi người nói, đã thật không dễ dàng.
Ngoài bọn họ ra, đương nhiên còn có đám người một bên lầm bầm, đại khái đều oán trách tân nương, còn nói không tham dự được hôn lễ, thề không logout…
Tây Bắc nhìn đám vô lại trong game… thật không hiểu làm thế nào quen được bọn họ.
Mà Ngang Ngang, nếu cậu ấy không tới, nhất định có nguyên nhân, Tây Bắc tuyệt đối chắc chắn, cậu ấy không phải dạng người tùy tiện cho người khác leo cây.
[Cận] [Tây Bắc]: được rồi được rồi, tuy rằng bà lớn đi vắng, tớ không phải còn vài mợ nhỏ sao… mọi người muốn tham dự hôn lễ thì kết một người là được -. –
[Cận] [Tây Bắc]: Lả lướt, hôm nay, em theo anh Bắc đây đi
[Cận] [gió trời lả lướt]: tớ không muốn làm mụ đốn củi… cậu thích thì tìm Mèo…
[Cận] [mèo ngủ nướng]: tớ đi vắng
[Cận] [Tây Bắc]: các cục cưng yêu dấu… mấy bé bảo anh làm sao thừa nhận đả kích tình cảm này đây
Đám Lả lướt đương nhiên ít nhiều hiểu rõ tính cách của Ngang Ngang, vậy nên lúc này đây, cũng cố hết sức điều hòa không khí.
Người tới tham dự hôn lễ đều là bạn bè, đương nhiên không có khả năng cố ý ầm ĩ, oán trách xong thì lại gia nhập đại quân pha trò.
Khó có được cảnh tượng nhiều người tụ lại cùng nhau như vậy, cho dù có người không ngừng điên cuòng gáo thét ‘lag chết ông’ ‘tôi lại bị rớt mạng’, mọi người vẫn trò chuyện rất hép pi.
Tây Bắc lén thở ra một hơi, Ngang Ngang a Ngang Ngang, hình tượng tớ thật vất vả gầy nên, thế nhưng đều hủy trong tay cậu…
Đột nhiên, bưu kiện nhấp nháy, Tây Bắc mở ra, thấy tên người gửi mắt lập tức phát xanh, tên này không biết xem đồng hồ à? Đã sắp 9 giờ đến nơi.
“Thật xin lỗi Tây Bắc, đột nhiên xảy ra chút chuyện, giờ mới lên được…”
Mà đám người kia cũng đã chú ý tới Đông Nam login, trực tiếp ở hiện trường hô hét.
[Cận] [Thái Ất Chân]: chị dâu login !!
[Cận] [yêu bà xã thật lòng]: chị dâu cuối cùng đã tới
[Cận] [bánh quy tròn tròn]: tân nương tử tới rồi? Để tôi nhìn xem… tân nương tử khiến nhiều người đợi đến như vậy rốt cuộc là quốc sắc thiên hương cỡ nào…
“Mau tới Lạc Dương kết hôn, Nguyệt Lão đợi cậu…” Gửi cho Ngang Ngang câu này, Tây Bắc cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Kết cái đầu cậu!” Đông Nam lại gửi về một câu không thể hiểu nổi.
Tây Bắc có chút kỳ quái, lấy hiểu biết của cô với Ngang Ngang, cậu ấy tuyệt đối không có khả năng dùng loại khẩu khí này nói chuyện.
Nhưng cô còn chưa kịp hỏi, bên kia lại đổi giọng.
“Tớ tới ngay, xin lỗi, vừa rồi là bạn tớ nói lung tung.”
Tình tình hiện tại cấp bách, Tây Bắc cũng không kịp suy nghĩ sâu xa, lập tức phát một loa.
[Loa] [Tây Bắc]: xin lỗi, để mọi người đợi lâu, hôn lễ của tôi và vợ tôi Đông Nam lập tức bắt đầu
[Loa] [yêu bà xã thật lòng]: chị dâu, anh Bắc chờ chị lâu như vậy, chị sau này đừng bắt anh ấy quỳ gối a…