CHƯƠNG 32: PHÁT HIỆN 

Sáng sớm hôm sau, Triệu Ngang ôm laptop rúc trên giường bắt đầu chơi game của cậu.

Theo thường lệ trước tiên đi làm sư môn, điểm kinh nghiệm tồn hôm qua thăng 3 cấp còn thừa lại hơn phân nửa, lần này nhận nhiệm vụ sư môn đúng lúc đi Lạc Dương nơi Lâm Kim Long mua trang bị, cậu về thương khố một chuyến lấy tiền, định đến môn phái nâng kỹ năng.

Lác đác mấy người đứng cạnh Thôi Lục Hoa, một nhân vật nữ cưỡi phượng hoàng trắng hồng đặc biệt càng khiến người chú ý, một thân trang phục màu hồng, tóc cũng nhuộm đỏ rực.

Chị gái → đáng yêu?

Thấy tên cô ta, Triệu Ngang không tự chủ nhăn nhăn mũi, nhấn chuột phải, tránh không được lắp bắp kinh hãi, cùng lắm chỉ cách hai ngày, acc của cô ta thế mà đã thăng hơn mười cấp, lên 60. Nhân vật nữ kia rất nhanh bay mất, cậu day day trán, tiếp tục nhấn vào Thôi Lục Hoa học kỹ năng.

Những chuyện kia, đã qua rồi, coi như xong đi.

Việc học kỹ năng rất nhanh dùng gần hết khoản tiền mới tích trữ được, mắt Triệu Ngang ngấn lệ —— nhưng cũng may hiện tại có thể dùng Khởi Tử Hồi Sinh rồi.

Đóng cửa sổ học kỹ năng, cũng không liếc mắt nhìn mấy đồng vàng đáng thương, Triệu Ngang tiếp tục làm sư môn khi nãy chưa hoàn thành.

Hôm nay Mũi kiếm không login, nếu cậu ta một ngày không onl, không biết mình có thể vượt qua cậu ta không…

Bây giờ Triệu Ngang sớm đã quen với nhân vật nữ, nhìn Đông Nam mặc quần áo hồng nhạt trong màn hình chạy tới chạy lui mà không hề có cảm giác khó chịu.

Đang vui vẻ điều khiển nhân vật, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng mẹ.

“Ngang Ngang, bạn học con tới chơi.”

Bạn học? Triệu Ngang nghiêng đầu suy nghĩ, nói thật, từ nhỏ đến lớn, cậu thật sự không có chơi thân với bạn học nào, nhiều lắm thấy thì chào hỏi, loại tìm đến nhà chơi, quả thật không có ai.

Chẳng lẽ là —— một ý nghĩ vừa chợt lóe lên trong đầu, con người quen thuộc kia đã đẩy cửa ra đứng trước mặt cậu.

Triệu Ngang vô thức gập laptop, lại ở một giây sau hận không thể cho mình một tát —— mày có thể làm ra hành động nào rõ ràng hơn thế nữa không?

Nhạc Doanh Phong nhìn cậu mỉm cười, đóng cửa tiến vào, “Sao căng thẳng vậy? Xem cái gì không nên xem?”

Nhìn thần sắc mờ ám trên mặt cậu ấy, Triệu Ngang nhất thời hiểu được cái không nên xem trong lời cậu ấy rốt cuộc là gì, mặt lập tức đỏ ửng, “Cậu nói lung tung gì a!”

Nhạc Doanh Phong dường như có điều gì đó nhìn thẳng vào laptop vẫn đang đặt trên đùi cậu, Triệu Ngang mất tự nhiên rụt rụt về phía sau, “Cậu, sao cậu tới đây?”

“À, đi đến gần đây, vừa lúc thấy bác gái, liền cùng bác tới đây.” Nhạc Doanh Phong hất cằm ra ngoài, lại tiến gần cậu một bước.

Triệu Ngang nuốt ngụm nước bọt, tiếp tục lui về sau, “Bác bác… bác? Bác cậu sao lại dẫn cậu đến nhà tớ?”

“…” Nhạc Doanh Phong thoáng ngây người, mặt Triệu Ngang cũng cứng lại.

Đầu tiên Nhạc Doanh Phong không nhịn được cúi đầu bật cười, tiếp đó Triệu Ngang cũng xấu hổ xoay mặt.

Có lẽ đời này chỉ ở trước cậu ấy mới mắt mặt như vậy.

Ngượng ngùng vừa rồi dường như cũng đã tan biến phân nửa, Nhạc Doanh Phong sải hai ba bước đến trước giường đơn của cậu, tiến lên một tay kéo máy tính cậu, “Cho tớ nhìn một chút, rốt cuộc xem cái gì!”

Triệu Ngang lắp bắp kinh hãi, vội vàng ôm chặt lap không buông, “Không, không có xem gì hết! Cậu làm gì vậy!”

Nhạc Doanh Phong cũng nổi lên tâm nghịch ngợm, làm bộ càng dùng sức sáp qua, Triệu Ngang thét lên xoay người mang máy tính cả chăn đè dưới thân, “Thật sự không có gì!”

“Không có gì cậu còn giấu!” Nhạc Doanh Phong thuận thế đè lên, vững chắc khóa Triệu Ngang dưới thân, tay dò tìm trước người cậu, bắt lấy một góc laptop.

“Nhạc Doanh Phong!” Triệu Ngang như chú cá trạch dùng sức vặn vẹo, Nhạc Doanh Phong vô thức khóa cậu càng chặt hơn.

Đang lúc giãy dụa, đầu tai Triệu Ngang đột nhiên chạm vào môi Nhạc Doanh Phong, mà tên kia rất biết nắm bắt cơ hội hôn xuống…

Vốn ngọ ngoạy như vậy đụng chạm đến nơi đó là chuyện bình thường, nhưng hai người lại như trúng tà, không khí nháy mắt trở nên mờ ám.

Triệu Ngang cứng ngắc dưới thân cậu, đầu Nhạc Doanh Phong chôn sâu ở cổ Triệu Ngang, hô hấp mấy hơi thật sâu.

“Cậu… cậu mau đứng lên! Nặng chết!” Triệu Ngang lắp bắp đẩy cậu một cái.

Nhạc Doanh Phong đột nhiên bật dậy, ngồi cạnh cậu, hô hấp vẫn có chút nặng nề, “Được rồi… tha cho cậu, nhưng lần sao còn xem mấy thứ 18+, nhớ phải khóa cửa.”

“Tớ…” không có xem… mảng đỏ trên mặt Triệu Ngang càng đậm, có điều, bị cậu ấy hiểu lầm như vậy chung quy so với thật sự bị phát hiện tốt hơn nhiều, Triệu Ngang dùng sức nhắm mắt lại, tự nhận xui xẻo.

Nhưng máy tính vẫn ôm chặt trong tay.

Nhạc Doanh Phong bất đắc dĩ cười khổ, “Đừng ôm, không khó chịu sao.”

Triệu Ngang lại càng xấu hổ, ngoan ngoãn để máy tính lên tủ đầu giường.

Nhạc Doanh Phong ngồi trên giường, trái phải đánh giá phòng cậu, “Rất sạch sẽ a, tự dọn dẹp?”

Triệu Ngang cũng theo ánh mắt cậu ấy chuyển một vòng, có chút xấu hổ trả lời, “Ưm… quần áo đều là mẹ tớ trực tiếp dùng máy giặt giặt, cái khác, cũng không cần dọn gì.”

Nhạc Doanh Phong quay đầu cười tà với cậu, “Không tệ, hình mẫu vợ hiền mẹ đảm.”

Triệu Ngang hắc tuyến đấm cậu ấy một cái, “Cậu nói bậy bạ gì đó!”

Nhạc Doanh Phong kéo khóe miệng đỡ tay cậu, còn chưa kịp đáp lời, cửa lại bị đẩy ra.

Triệu Ngang vô thức giãy mạnh tay khỏi cậu, Nhạc Doanh Phong sửng sốt, tràn ngập ý cười, phản ứng này… bảo cậu không nghĩ nhiều cũng không được.

Chút yếu tố không xác định này lại khiến cậu không thể do dự.

Tiến vào là bà Triệu, Tần Yến, không chú ý tới động tác nhỏ vừa rồi của con, trực tiếp ra lệnh với Triệu Ngang, “Hôm nay để Doanh Phong ở lại ăn cơm, trong nhà không có dấm, con đi mua một ít đi.”

Doanh Phong? Từ khi nào hai người bọn họ lại thân thiết như vậy? Triệu Ngang líu lưỡi, còn chưa đáp lời, Nhạc Doanh Phong đã đứng lên, “Bác, để con đi.”

“Không cần không cần, con không quen chỗ này, Triệu Ngang, còn không mau đứng dậy!” Tần Yến vẫy vẫy tay với Triệu Ngang.

Triệu Ngang bĩu môi, cam chịu từ giường đứng lên, khoác áo lông, “Tớ đi đây, cậu tự chơi.”

“Ừ!” Nhạc Doanh Phong gật gật đầu, đưa mắt nhìn cậu ấy đi ra ngoài.

“Con ngồi chơi đi, bác ra ngoài nhặt rau.” Tần Yến cũng lui ra.

Nhạc Doanh Phong nhìn cửa từ từ đóng lại, nhanh chóng đứng lên đi đến trước tủ đầu giường cầm máy tính, mở —— hy vọng nơi bán dấm cách nhà xa một chút.

Nóng lòng chờ máy tính khởi động, Nhạc Doanh Phong nhìn biểu tượng Thiên Long Bát Bộ trên màn hình, nụ cười trên mặt càng sâu… quả nhiên.

Tìm folder screenshots, bên trong đều là chút ít hình ảnh Triệu Ngang vô tình đụng nút chụp hình lưu lại, tổng cộng chỉ có 7, 8 tấm —— nhưng như vậy đã đủ rồi.

Tên nhân vật chính trong tấm hình rõ ràng chính là bốn chữ quen thuộc kia —— Ngang Ngang Ngao Ngao.

Nhạc Doanh Phong mở trình duyệt xem ảnh, từng tấm từng tấm lật qua. Nhưng khi nhìn thấy tấm cuối cùng thì hơi nheo mắt lại.

Trên tấm hình chính là đoạn đối thoại giữa Điệp Y và Triệu Ngang, mỗi câu mỗi chữ, ghi lại rõ ràng dã tâm cùng cố tình gây sự của cô gái kia.

Có lẽ Triệu Ngang cũng không biết trong lúc vô tình đã chụp lại tấm này.

Nhạc Doanh Phong hừ lạnh một tiếng, xem ra lần kia giết bọn họ một lần quả thật còn lâu mới đủ.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện của Triệu Ngang và Tần Yến, Nhạc Doanh Phong giật mình, tắt máy lần nữa chắc chắn không kịp, cậu nhanh chóng đóng folder, mở task manager, chọn turn off —— máy tính rất nhanh khôi phục yên tĩnh.

Đợi Triệu Ngang đi vào, tên nào đó đang lấy vẻ mặt vô hại ngồi trước bàn học cậu lật xem album.

  Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play