CHƯƠNG 2: THƯ KÝ MỚI CHẲNG KHÁC NÀO NGƯỜI ĐIỀU GIÁO?

 

Hoa Thiên chỉnh sửa lại cà vạt. Cố gắng kiềm nén cảm giác mất bình tĩnh đang dâng lên trong lòng, cuối cùng hắn đã có thể tìm được một công việc thật sự rồi.

 

Mặc dù tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng thế nhưng Hoa Thiên vẫn chưa có công việc chính thức mà lại đi làm ở câu lạc bộ điều giáo. Câu lạc bộ ấy vốn là của một chuyên gia về lĩnh vực này, Hoa Thiên ở đấy nhân tiện đảm nhiệm vị trí của một điều giáo sư, cũng đã đạt được những thành tựu nhất định. Hắn là người trẻ tuổi có địa vị cao nhất trong câu lạc bộ, thường thì những nô lệ qua tay hắn dạy dỗ đều bán được với giá rất cao.

 

Hoa Thiên khi ở trung học đã phát hiện chính mình thích nam nhân, hơn nữa những loại tình cảm thông thường lại không thể thỏa mãn được hắn. Hắn lên mạng tìm kiếm hồi lâu mới xác định bản thân tuyệt đối là một người có sở thích ngược đãi. Mặc dù Hoa Thiên đã ngây người mất một lúc, nhưng bản tính hắn vốn thoải mái, suy nghĩ cũng rất thoáng. Ngay lập tức liền khôi phục trở lại, không những vậy hắn còn chủ động gia nhập một câu lạc bộ điều giáo, nhờ vào khuôn mặt trời sinh vốn vô cùng điển trai cùng với sức hấp dẫn chinh phục kẻ khác đã giúp hắn dễ dàng đạt được vị trí của một người điều giáo chuyên nghiệp.

 

Năm nay vốn là gần mười năm Hoa Thiên trở thành chuyên gia điều giáo, mặc dù rất thích công việc này, thế nhưng mong muốn tìm kiếm một việc làm thật sự ổn định khiến hắn xin ông chủ nghỉ việc để có thể trải nghiệm cuộc sống. Tâm lý Hoa Thiên quả thật rất kích động, dù sao đây cũng là công việc tử tế đầu tiên, không hề nghĩ tới tìm việc thật sự rất thuận lợi a.

 

“Đó là ai vậy? Thật là anh tuấn nha!” “Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua. Là mới đến đây làm sao?” “Nhưng mà ta thấy chủ tịch vẫn là đẹp trai nhất.” “Gì chứ, người ta chính là thích kiểu đẹp rực rỡ như ánh mặt trời này….” Hoàn toàn không biết bản thân thành chủ đề khiến cho mọi người bàn tán hồi lâu, Hoa Thiên tràn đầy tự tin mà tiến vào phòng làm việc của chủ tịch.

 

“Xin chào! Tôi là Hoa Thiên.” Hoa Thiên hướng người ngồi trên ghế mỉm cười nói.

 

Lý Mục hứng thú  nhìn người thanh niên tràn ngập tinh thần phấn chấn này. Uh, người bên ngoài so với trong ảnh cũng đều ấm áp như nhau a.

 

Hoa Thiên nhìn thấy nét mặt hài lòng của Lí Mục nên suy đoán hắn chính là cấp trên hoặc ít nhất là một người rất có địa vị. Thế nhưng khi hắn vừa nhìn vào đôi mắt ấy thì liền lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ lại có một đôi mắt u buồn đến như thế. Giống như đã nhìn thấu hết thảy hồng trần thế tục, một con sói đứng bên vách núi, thờ ơ lạnh nhạt với thế giới này nhưng lại cô đơn đến phát sợ. Rõ ràng làm cho người khác muốn hung hăng mà chà đạp, đem con sói cô độc cao nhạo ấy dạy dỗ thành một con chó ngoan ngoãn, vâng lời. Hoa Thiên lần đầu tiên có loại cảm giác mạnh mẽ này, muốn một lòng dốc sức chinh phục cảm xúc của người kia.

 

“Văn phòng của ngươi ở bên ngoài, hãy làm việc tốt nhé!” Lý Mục lên tiếng khích lệ, quả thực hắn có cảm giác rất thích thú với người trẻ tuổi này, sau đó nhân tiện gọi điện cho Trương Tiểu Lăng bảo nàng dẫn Hoa Thiên đến phòng làm việc.

 

Hoa Thiên nhìn Lý Mục khóe miệng chợt nhếch lên một nụ cười, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải đem hắn nắm trong lòng bàn tay.

 

Lý Mục chẳng hiểu sao đột nhiên rùng mình một cái. Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play