Cũng là vì tôi......Làm sao tôi có thể hủy hoại tương lai của anh ta?

Diệp Phi nói: “Đừng tức giận, anh đã nghỉ học. Không học đại học không có nghĩa là không có tiền đồ! Em không cần cổ hủ như vậy có được không?”

Tôi nói anh ta không thông cảm cho tấm lòng của em, anh ta nói anh đều biết.

Anh ta chính là muốn chứng minh cho tôi thấy, chúng tôi có thể ở chung, hơn nữa còn rất tốt.

Dần dần tôi có chút dao động, những ngày có anh ta ở bên cạnh, mặc dù làm công việc này, những ngày đó cũng trở nên không khó khăn nữa.

Anh ta luôn thản nhiên giúp tôi ứng phó với những vị khách không tốt, đưa đón tôi về nhà, vô lại đi theo tôi thăm bà ngoại.

Tôi hỏi anh ta đang ở đâu, anh nói mình đáng thương biết bao nhiêu, không dám về nhà, chỉ có thể ở nhà bạn hai người chen chúc nhau mà ở.

Lòng tôi thương anh ta.

Diệp Phi nói, không bằng chúng ta cùng thuê phòng, dời đến một chổ khá hơn.

Tôi không phải đối thủ của anh ta, liền bị anh ta thuyết phục.

Hai người ở chung một chỗ, sẽ hạnh phúc rất nhiều.

Tất cả lo lắng sợ hãi, đều có thể chia sẻ với người khác, bất luận xảy ra chuyện gì, đều có người ở bên cạnh.

Trừ một tờ giấy kết hôn, chúng tôi cái gì cũng có.

Trong hiện tại tàn khốc lạnh lẽo, có anh ta nắm tay đi, cho tôi dũng khí và niềm tin, quan trọng biết bao nhiêu.

Cho dù là phòng mướn, mặc dù không có tiền gì, nhưng những ngày có anh ta bên cạnh, tôi lại cảm thấy giống như ngôi nhà vậy, một ngôi nhà thuộc về tôi và Diệp Phi.

Chúng tôi cho rằng đối phương, vĩnh viễn sẽ không rời xa, chỉ cần điều này, như vậy là đủ rồi.

Anh ta nắm tay tôi đi làm, quản lí nhìn thấy cười nhạo tôi: “Khó trách cô nương khó theo đuổi như vậy, thì ra là thích tiểu soái ca! Đáng thương cho người bạn của tôi, mặt lạnh nhạt ăn nói vụng về, đáng đời anh ta bị thất tình!”

Diệp Phi hỏi tôi cô ta nói ai vậy, tôi không nói cho anh ta biết.

Đáng tiếc điều nên tới chung quy vẫn sẽ tới.

Tôn Hạo Chí ở hành lang, chặn tôi lại hỏi: “Ở trong quán cô lại đem bạn trai tới! Đàn ông ở nơi này thì có tiền đồ gì? Cô không cần đắm mình!”

Tôi quả thực tức điên, cùng với anh ta đắm mình.

Vừa lúc Diệp Phi từ căn phòng khác ra ngoài, tới đây hỏi tôi thế nào.

Hai người đàn ông nhìn thấy mặt nhau, mọi nghi ngờ đều được giải đáp.

Tôn Hạo Chí kéo tôi vào lòng anh ta trước mặt Diệp Phi: “Mặt trắng nhỏ! Đây không phải là nơi mày nên đến! Mày không thể bảo vệ cô ấy.”

Diệp Phi đi tới tóm lấy anh ta, tôi liều mình giãy giụa trốn sau lưng Diệp Phi.

Một đám người vây lên, Tôn Hạo Chí xua tay, nói không thể đập quán của bạn,

Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Phi an ủi tôi: “Không phải lo lắng, anh sẽ không để như vậy.”

Nhưng làm sao tôi lại không lo lắng, chuyện xảy ra mấy năm trước thủy chung luôn là ác mộng của tôi, nếu như Tôn Hạo Chí lại tới gây sự với Diệp Phi thì phải làm sao?

Tôi từ chức với quản lí, muốn cùng Diệp Phi rời khỏi.

Quản lí cười cười cũng không giữ lại, chỉ khuyên một câu, chung quanh quán đều có quan hệ với cậu ta, em có thể trốn được đến nơi nào?

Tôi quyết định đi đến thành phố Bắc tìm cửa tiệm lần nữa, Diệp Phi cùng đi với tôi.

Rất nhanh tôi liền phát hiện, nơi này còn lâu mới có một cửa tiệm để làm ăn, đàn ông thì làm an ninh, phục vụ toàn là phụ nữ, hơn nữa mỗi phục vụ đều có chỉ tiêu, nhu cầu cấp bách bán rượu trong quán nếu không bán được thì bị trừ tiền lương.

Diệp Phi vẫn đang yên lặng bảo vệ tôi, nhưng vì không để cho thu nhập giảm xuống, vì vậy tôi nói anh ta cố gắng bán rượu, không tránh khỏi bị khách yêu cầu uống mấy chén.

May mà tửu lượng của tôi không tệ, có lúc cũng bị uống say.

Vào thời điểm này tôi quen biết Lưu Yến.

Cô ấy vô cùng trẻ tuổi, cũng vừa mới qua tuổi mười bảy, trên khuôn mặt căn mịn có hai lúm đồng tiền, nhìn nét mặt rất giống con nít.

Chỉ là khi nhìn thấy cô ấy vào ban ngày, luôn thấy cô ấy ngáp, vẻ mặt mệt mỏi.

Đến buổi tối, cô ấy trang điểm tinh sảo, gắn lông mi giả, khéo mắt điểm nốt ruồi, kéo tôi đi soi gương: “Chị Tiểu Tây, chị xem hai chúng ta giống chị em thân thiết không?”

Tôi xem cô ấy giống như em gái.

Cuộc sống của cô ấy rất khổ, lúc nhỏ đã bị ném ở nhà họ hàng không ai quan tâm, tuổi nhỏ như vậy đã phải chen chân đến chốn này.

Cô ấy nghe sẽ cười: “Chị Tiểu Tây, chị thật là đáng yêu quan tâm vớ vẫn không thôi, em chưa tới mười lăm tuổi đã chen vào chốn này, nhưng chân chính là người từng trải.”

Tôi có chút khó xử, cô ấy vỗ vai tôi: “Yên tâm, em sẽ chăm sóc cho chị! Hai ta cùng chăm sóc lẫn nhau.”

Khi đó Hổ Tử vẫn còn đang theo đuổi cô ấy.

Hổ Tử cũng giống Diệp Phi làm an ninh, thật ra tuổi của Hổ Tử và Diệp Phi không chên lệch bao nhiêu, nhưng cậu ta vừa nghe Diệp Phi từng học đại học thì liền gọi tiếng “Anh”.

Mặc dù trong hoàn cảnh này, cũng phá lệ được chút ưu đãi.

Diệp Phi đối đãi với mọi người rất hòa nhã, người lại cơ trí, dáng dấp đẹp trai, trong quán có tranh cãi anh ta qua xử lý đều được mọi người thỏa mãn.

Rất nhanh ông chủ quyết định tăng tiền lương cho anh ta, để cho anh ta phụ trách tất cả công việc trong quán.

Hổ Tử càng bội phục Diệp Phi, chuyện gì cũng muốn thương lượng với Diệp Phi, đặc biết là sau khi phát hiện quan hệ của tôi và Diệp Phi, quan hệ của tôi và Lưu Yến, liền bắt đầu nhờ cậy Diệp Phi nói giúp vài lời.

Thật ra ta biết Lưu Yến rất thích Hổ Tử, luôn lôi kéo tôi thương lượng: “Chị Tiểu Tây, chị cảm thấy Hổ Tử đáng tin không? Tại sao em cảm thấy anh ta hung dữ như vậy?”

Tôi cười: “Nếu không tại sao lại gọi là Hổ Tử?”

Cô ấy ưu sầu than thở: “Người theo đuổi em nhiều như vậy, tại sao em lại thích nói chuyện với anh ta như vậy! Anh ta còn nghèo hơn em! Như vậy phải làm sao?”

Tôi khuyên cô ấy: “Các người còn trẻ như vậy, còn nhiều cơ hội.”

Cô ấy nghe tôi nói: “Bọn em không giống chị và Diệp Phi, lại thông minh từng học đại học, làm gì có cơ hội.”

Nghe nói như vậy, tôi có chút khổ tâm, vốn là Diệp Phi có nhiều cơ hội, nhưng mà vì tôi nên mới từ bỏ.

Tôi chỉ có thể đối tốt với anh ta gấp đôi, hy vọng có thể đền bù anh ta một chút.

Diệp Phi để ý nhất chính là hoàn cảnh nơi này, mỗi một lần bị khách ép rượu, anh ta khuyên tôi đừng làm phục vụ nữa, sẽ nghĩ cách khác kiếm tiền.

Diệp Phi không chỉ một lần cầu hôn tôi: “Kết hôn rồi, em có thể yên tâm thoải mái ở nhà chờ anh kiếm tiền về nuôi em, có được không?”

Mà tôi nói, chờ chút thôi, chờ chúng ta kiếm đủ tiền, có thể rời khỏi chỗ này, chúng ta liền kết hôn.

Để sớm rời khỏi nơi này, tôi uống chút rượu cũng không là gì.

Huống chi, đa số khách đều biết tôi chỉ là phục vụ, sẽ không đối đãi với tôi như vậy.

Nhưng mà, nếu như gặp phải khách đã uống say, thì quả thực rất nguy hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play