Qua thật lâu, anh ta giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt tràn đầy trên mặt
tôi, nhưng nước mắt không ngừng tuôn ra, cần gì phải lau sạch chứ?
“Thật xin lỗi, đừng khóc được không?” Anh ta gần như dùng giọng cầu khẩn nói.
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta.
Ánh sáng lờ mờ, mờ mịch nước mắt, hại tôi không thể nhìn thấy mặt của anh ta, chỉ cảm thấy đôi môi nóng rực hôn lên môi tôi.
Tôi khiếp sợ không kịp ngặm miệng lại, liền bị anh ta giảo hoạt xâm chiếm lãnh địa.
Nụ hôn của anh ta triền miền có lực, thỉnh thoảng thấm hút, thỉnh thoạng gặm nuốt, hoàn toàn không cho tôi cơ hội kháng cự.
Tôi không có cách nào hô hấp, hai tay chống đỡ trên ngực anh ta dùng sức
đẩy ra ngoài, rất nhanh liền biến thành lôi kéo vạt áo của anh ta.
Anh ta thoáng buông tôi ra, không khí thoáng chốc tiến vào cơ thể tôi, lúc tôi dốc sức hô hấp, anh ta lại một lần nữa hôn lên.
Lần này anh ta cố định tôi trên vách tường, một tay giữ chặt hai cổ tay tôi, một tay vịn đầu tôi.
Tư thế này là để cho tôi căn bản không có khả năng phản kháng, chỉ có thể yên vị để cho anh ta chiếm lấy.
Trong chớp mắt như vậy, tôi gần như đã không chống cự nữa, tuyên bố đầu hàng.
Tôi thừa nhận, loại gần gũi hít thở không thông này nếu không ngất xỉu thì thực làm cho người ta mê loạn.
Nhưng mà, một tia nhắc nhở lòng tự tôn của tôi.......Tôi không phải là món đồ chơi, tôi không thích bị chinh phục.
Giống như chuyện tôi có thể làm, lúc anh ta tùy tiện xâm chiếm quên hết tất cả, tôi cắn xuống.
Anh ta gầm nhẹ một tiếng, một cổ ngọt tanh trong nháy mắt lan tràn trong
miệng tôi, trong nháy mắt tôi cảm thấy mình bị một lực mạnh đẩy ra, đầu
va vào vách tường phát ra tiếng “Binh”.
Đèn lại sáng lên, tôi mở mắt ra, nhìn thấy anh miệng anh ta đang chảy máu.
Tôn Hạo Chí đưa tay về phía tôi, tôi không để ý, tự mình dựa tường đứng
lên, phát hiện khóe miệng cũng chút đau, hình như lúc nãy cắn quá mạnh,
đến môi của mình cũng bị cắn nát.
Tôi lấy tay lau, tay đầy máu, không biết là của tôi hay của anh ta.
Tôn Hạo Chí nhìn thẳng vào tôi, trong ánh mắt đày tia phức tạp mâu thuẫn,
là tức giận hay là cuồng loạn? Là đau khổ hay giễu cợt? Tôi hoàn toàn
không hiểu.
Đèn tắt.
Sau vài giây, tôi thấy cửa mở, Tôn Hạo Chí đi ra ngoài.
Sáng thứ hai, bác sĩ lại tiến hành một cuộc kiểm tra, cuối cùng xác định Điểm Điểm tất cả đều bình thường.
Tôi nói với Điểm Điểm một câu: “Lần sau bất luận người ta có nói cái gì,
cũng không được đánh nhau nữa, lần sau có lẽ không may mắn như vậy đâu!”
Tôi cười cười sờ đầu bé: “Tự con thay quần áo đi, mẹ đi làm thủ tục xuất viện.”
Điểm Điểm rất hiểu chuyện đồng ý, tự mình xuống giường thay quần áo.
Vừa mở cửa thì thấy Vương Lượng đang đứng ở cửa nhìn quanh, tôi hỏi cậu ta: “Tại sao cậu lại tới đây? Làm gì vậy......?”
Vượng Lượng nhìn thấy tôi, lập tức ấp a ấp úng nói: “Chị dâu! Cái đó.....Để em đi thăm một chút, Điểm Điểm không có sao chứ?”
Tôi nói: “Không có việc gi. Cậu không ở tiệm hoa sao?”
Cậu ta cười: “Cái đó....Tối nay em đi.......”
Vừa nói, ánh mắt vừa hướng nhìn hành lang bên kia.
Tôi nhìn theo tầm mắt của cậu ta, hành làng ở cuối cửa sổ, hai người Tôn Hạo Chí và Hải Đào đang đứng ở đó nói cái gì.
Cự ly quá xa, tôi không nghe được thanh âm của bọn họ, cũng không thấy vẻ
mặt của bọn họ, chỉ có mắt kiếng của Hải Đào phản quang ánh sáng mặt
trời, làm chói mắt tôi.
Lại có chuyện gì cần phải tới bệnh viện báo cáo sao?
Tôi cảm thấy mơ hồ lo lắng.
Mặc dù tối qua cãi nhau với Tôn Hạo Chí tan rã không vui, nhưng trong lòng
tôi vẫn rõ ràng......Nếu như chính miệng Tôn Hạo Chí thừa nhận bây giờ
là thời kỳ bất thường, thì chỉ sợ tôi và Điểm Điểm cũng đang trong tình
cảnh nguy hiểm.
Vốn là muốn để một mình Điểm Điểm ở trong phòng, chợt do dự......
Tôi suy nghĩ một chút nói với Vương Lượng: “Cậu đi nói cho anh Tôn biết,
Điểm Điểm có thể xuất viện, bảo anh ta đi làm thủ tục xuất viện!”
Vương Lượng lập tức chạy đi như làm cái loa.
Tôn Hạo Chí nhìn tôi, rồi quay lại nói với Hải Đào vài câu, mới bước thật
nhanh đi tới: “Như thế nào, có thể xuất viện rồi?” Anh ta hỏi.
Tôi “ừ” một tiếng, đưa đơn xuất viện cho anh ta.
Tôn Hạo Chí nhận lấy cũng không có nhìn qua, liền trực tiếp đưa cho Hải Đào ở phía sau, bảo cậu ta đi làm.
Hải Đào nở nụ cười với tôi: “Em đi làm, lập tức trở về.”
Lúc anh ta xoay người xuống lầu, vỗ vai Vương Lượng, Vương Lượng liền theo cậu ta đi xuống.
Chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi muốn đẩy cửa đi vào.
Tôn Hạo Chí chặn tôi lại nói: “Chờ một chút, có việc muốn nói với em!”