Không biết Tiểu Đằng Tử là vật gì, Nguyệt Tương Dao quyết định vứt nó sang một bên, chuyên tâm mở cánh cổng thứ ba. Yêu cầu của cánh cổng khiến cho Nguyệt Tương Dao giận đến giơ chân. Bắt một làn khói?!! Tưởng nàng là thần chắc, nắm tay là khói mở ra là vàng?!!

Nếu không phải có Vĩ Hồ giải thích không chừng Nguyệt Tương Dao đã đem cả rừng đào đốn làm củi nấu cơm hết rồi. Giống như đọc được tâm tình của nàng, trên cánh cửa thứ ba lập tức hiện ra một dòng chữ nhỏ. Nhưng nó lại khiến cho nàng tức muốn lật bàn. Ấy vậy mà dòng chữ kia là thú ngữ của Hồ tộc, lại còn bị Vĩ Hồ đọc xáo trộn cả lên, loạn thất bát tao! Sau khi giải mã được mấy dòng chữ kia, Nguyệt Tương Dao lần nữa cảm thấy sấm vang trên đầu.

Ngươi từng thấy có người nào bẻ cong không gian chưa? Đã biết qua loài sinh vật toàn thân là màu đen, sống ngàn năm trong bóng tối chưa? Ngươi đã nghe qua "không gian biệt lập" chưa? Nếu ngươi chưa thấy, thì ngươi chắc chắn sẽ hiểu cảm giác muốn lật bàn lần hai của Nguyệt Tương Dao lúc này. Yêu cầu của dòng chữ hết sức "đơn giản" là bắt một Hắc Thú từ trong không gian biệt lập. Ni mã, bảo nàng là thần tiên sao, bẻ cong không gian?!!

Sau khi n lần nguyền rủa người sáng tạo ra Long Quyển, Nguyệt Tương Dao cũng chú tâm tu luyện, tìm cách hoàn thành yêu cầu. Phải mất hơn nửa năm, Nguyệt Tương Dao mới khám phá ra cách để bẻ cong không gian. Vì thế mới có cảnh Nguyệt Tương Dao bắt lấy bóng đen kia từ trong không gian biệt lập.

Nguyệt Tương Dao nắm Kim Ngân Lụa trên tay nghi ngờ hỏi Vĩ Hồ. "Nó có công dụng gì?". Đây nào khác một khúc vải bình thường, có điều nó nhẹ và lạnh hơn mà thôi. Ngắm nhìn mãi mà Nguyệt Tương Dao vẫn chưa phát hiện ra điểm nào hơn người của bảo vật này.

"Dùng nó may Thiên y vô phùng a." Vĩ Hồ tròn xoe mắt nhìn nàng. Dù qua một năm nhưng bề ngoài của Vĩ Hồ vẫn y như trước không hề thay đổi tý nào, vẫn như một cục bông tròn mềm mịn. Nhiều lần Nguyệt Tương Dao cực kỳ muốn đổi tên Vĩ Hồ thành Cục Bông nhưng ý tưởng vừa đưa ra đã bị Vĩ Hồ sống chết không chịu. Nói thừa! Nó từ một cửu vĩ hồ ly cao cao tại thượng liền trở thành một sủng vật, nếu nó lấy tên Cục Bông, không phải cuộc đời của nó rơi xuống hầm sâu vạn trượng! Nếu để cho đám bất tử trong tộc biết, còn không phải cười nó thúi mặt!!!

Nguyệt Tương Dao đen mặt, nhìn khúc vải dài không đến nửa thước, rộng không quá ba gang tay. Bảo đem một khúc vải vụn rơi từ đâu xuống may Thiên y vô phùng?!! Đừng gạt người!!!

"Ấy ấy! Chủ nhân của ta ơi! Phải tập hợp đủ bảy mảnh mới có thể may Thiên y vô phùng! Ngài đừng gấp gáp a!!!" Thấy Nguyệt Tương Dao có hành động muốn xé tấm vải, Vĩ Hồ nóng vội khuyên ngăn. Tại sao bảo vật khắp thế gian ai ai cũng muốn khi vào tay chủ nhân của nó liền trở thành rác thải muốn quăng là quăng, muốn xé là xé! Ông trời của ta ơi, tại sao bảo vật cho ai không cho lại cho một tên phá gia chi tử chứ?!! Vĩ Hồ không ngừng gào thét trong lòng nhưng tuyệt đối không dám bày vẻ mặt nào ra bên ngoài, ai biết sau khi Nguyệt Tương Dao biết sẽ hành hạ nó như thế nào.

Nguyệt Tương Dao chỉ có thể nghi ngờ, vứt khúc Kim Ngân Lụa vào trong góc khuất của Long Quyển. Tuyệt không thèm nhìn. Thực hiện xong yêu cầu, Nguyệt Tương Dao mệt mỏi nằm vật ra giường, mí mắt nàng rất nặng, nàng muốn ngủ một giấc thật sảng khoái nhưng Nguyệt Tương Dao biết, nàng không thể! Không phải vì mùi mồ hôi khó chịu mà do mẹ Phí Nhã của nàng là một người thích phiến* cực kỳ. Chỉ cần trên người có mùi khó chịu liền không đến gần trong vòng năm thước. Lê thân thể mệt mỏi vào trong Long Quyển, Nguyệt Tương Dao tắm cho thật sạch sau đó là ngủ một giấc đến sáng mai.

* ưa thích sạch sẽ

Giữa tháng tám, bầu trời lúc nào cũng âm u tựa như bi thương cùng quẫn. Bầu trời xám xịt muốn mưa bất cứ lúc nào. Cây cỏ xanh tươi cũng có vẻ ủ rủ vì đã lâu không nhận được ánh sáng mặt trời. Khung cảnh không mấy tốt đẹp.

Nguyệt Tương Dao vươn vai chào buổi sáng, gương mặt non nớt động lòng người báo hiệu sau mười năm nữa đây sẽ là một gương mặt khuynh đảo thiên hạ. Mắt tròn xoe ngập nước, con ngươi màu nâu tinh ranh giảo hoạt, linh động sáng ngời, cái mũi xinh xắn hồng hồng khẽ hít hương thơm buổi sáng, đôi môi anh đào mấp máy, làn da em bé mịn màng như ngọc. Gương mặt khả ái mà bất cứ ai cũng không thể cưỡng lại được.

Vĩ Hồ bên cạnh chui rút vào bên trong chín cái đuôi xù của nó mà tiếp tục ngáy o o. Lâu lâu lại phát ra âm thanh chép miệng, dễ dàng đoán ra trong mơ Vĩ Hồ đang làm gì.

Nguyệt Tương Dao mở cửa đi ra ngoài chạy bộ như mọi khi. Bởi vì còn nhỏ, cơ thể cần phải bồi dưỡng nên Nguyệt Tương Dao không hề gắng ép bản thân phải nhanh chóng khôi phục thân thủ như kiếp trước, nhàn hạ luyện tập cho cơ thể dần thích ứng với cường độ cao mà thôi.

Như mọi ngày khi Nguyệt Tương Dao chạy đến sân luyện võ, cha Hồng Thiên, Chiến thúc thúc và Hoa ca ca đang luyện võ. Nguyệt Tương Dao cười tít mắt, chào mọi người. "Chào buổi sáng cha Hồng Thiên, Chiến thúc thúc, Hoa ca ca!"

"Ha ha! Dao Dao, đến! Thúc thúc bế con luyện tập!" Lưu Phi Chiến thân người khỏe mạnh, gương mặt chữ điền nghiêm túc phá lệ vui vẻ, hô hào với Nguyệt Tương Dao. Thân hình cường tráng nhân lúc đó lao qua một bên tránh một quyền của Nguyệt Hồng Thiên.

"Dao Dao, chào buổi sáng, con gái của ta." Nguyệt Hồng Thiên không ngại người mình đầy mồ hôi mà ôm thân ảnh bé nhỏ vào lòng, hôn một cái lên mặt nàng. Nguyệt Tương Dao cũng không keo kiệt hôn thật kêu lên má của hắn.

"Dao Dao, đã nhắc bao nhiêu lần. Không được gọi là Hoa ca ca, phải là Lạc ca ca." Lạc Dung Hoa trừng mắt nhìn tiểu oa nhi ngang thắt lưng mình. Đường đường là một nam nhi thân cao bảy thước lại bị kêu một cái tên Hoa ca ca, Lạc Dung Hoa không mấy vui vẻ.

"Không! Muội không thích Lạc ca ca. Muội thích gọi Hoa ca ca hơn! Hoa ca ca! Hoa ca ca!" Nguyệt Tương Dao chu môi anh đào, giọng nói ngọt liệm chọc cười khiến cho Nguyệt Hồng Thiên và Lưu Phi Chiến cười to, riêng Lạc Dung Hoa phải trừng mắt nhìn nàng. Nguyệt Tương Dao cười khiêu khích. Cuộc sống quá nhàm chán nên thú vui mỗi ngày của Nguyệt Tương Dao chính là chọc tức người khác. Luôn cười trên nỗi đau người khác nhưng mất mát khi thấy họ cười, Nguyệt Tương Dao không hề phủ nhận bản tính xấu xa của mình.

Đến buổi trưa, ánh nắng mặt trời khó khăn len lỏi qua được tầng mây dầy đặc, mang đến ánh sáng ấm áp, sức sống cho cây cối hoa cỏ. Nguyệt Tương Dao ngồi trên xích đu chải lông cho Vĩ Hồ, miệng không ngừng đóng mở, một khúc đồng dao vang lên. Tiểu Hắc lười biếng nằm bên cạnh phơi nắng, trời sinh giống loài họ nhà mèo kỵ nước, mấy ngày nay trời mưa không ngừng khiến cho Tiểu Hắc hết sức khó chịu. Nay được thoải mái khô ráo thì làm sao không thích, vì thế vừa nằm đã ngủ thật sâu.

Lúc này Nguyệt Tương Dao với Vĩ Hồ mới cởi bỏ lớp ngụy trang, lộ ra cái đuôi hồ ly không ngừng ngoe nguẩy phía sau. Gương mặt khả ái hiện lên đầy vẻ tính kế, đôi mắt híp lại như đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo. Vĩ Hồ không ngừng bịt miệng cười hiểm. Một người một thú trao đổi ánh mắt, sau đó cùng đồng thời leo lên cây cao, cùng lúc đếm nhẩm.

"Một, hai, ba! Ào!!!"

Một lượng lớn nước từ trên trời đổ ào xuống và... Tiểu Hắc lãnh trọn.

"Ngao!" Tiểu Hắc chới với từ trong cơn mộng tỉnh dậy, tưởng trời sập ba chân bốn cẳng chạy trốn. Nhưng vừa chạy được ba bước thì "rầm" một tiếng, Tiểu Hắc nằm bẹp dưới đất theo hình chữ đại*, hai tai thấm nước mà rủ xuống, bộ lông mà nó tự hào cũng cuống trôi theo làn nước lũ, nhìn qua không ai nhịn cười nổi.

*chữ đại: 大

Vì thế hai giọng cười không khách khí vang lên từ trên cây, Nguyệt Tương Dao ôm Vĩ Hồ cười đến lau nước mắt. Vĩ Hồ luôn miệng "chi chi nha" không rõ tiếng nào là nói tiếng nào là cười.

Tiểu Hắc nhe răng với Nguyệt Tương Dao sau đó liền đứng dậy nhưng thân mình còn chưa nhấc khỏi mặt đất thì lại ôm trọn đất mẹ lần hai. Hai giọng cười vừa mới giảm phút chốc lại dâng cao hơn. Nguyệt Tương Dao lần này không kiêng dè gì, cười đến đau bụng, đến khi hụt hơi mới nín được cười. Vĩ Hồ càng khoa trương hơn là đem bộ dáng của Tiểu Hắc diễn tả lại, càng diễn càng thêm đến cuối cùng khi rớt xuống đất mới nhịn được cười.

Tiểu Hắc trợn mắt nhìn một chủ một tớ đang cười không có hình tượng kia. Này, xem nó là khỉ hay sao mà cười như thế? Hai người vô lương tâm đã không giúp còn cười đến té ngang thế kia. Đó mà là chủ nhân của nó sao? Ô ô.

Lúc này từ xa Hoa Ân Ân đi lại với vẻ mặt bí hiểm. Nhìn cũng không nhìn Tiểu Hắc, nói thầm trong tai Nguyệt Tương Dao cái gì đó khiến nàng hai mắt sáng rực, ánh mắt đảo lợi hại. Một chủ ý ma quái hiện ra trong đầu nàng.

"Ân di, chúng ta đến "nơi đó" đi!"

Hai người bí hiểm cười nhưng chính là không biết vì một lần đi chơi mà rước đến tai họa dở khóc dở cười cho bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play