Nguyệt Tương Dao không hay biết dựa vào người phía sau nhìn toàn cảnh hỗn loạn dưới nước, độc của Giao Long này quả thật có chút bá đạo, dù đã dùng thuốc giải nhưng cảm giác tê rần mệt mỏi vẫn còn. Mà cái người phía sau lưng lại vui vẻ làm chỗ dựa còn không quên âm thầm ăn đậu hủ mềm mịn của nàng, Mặc Thần Dực híp mắt hưởng thụ cảm giác mỹ nhân dựa vào, quả thật có chút không muốn rời.

"Chủ tử, chiếc thuyền này hư hỏng nặng, muốn vá lại chỗ thủng phải mất vài ngày. Nhưng mà chỗ này lại ở giữa biển khơi, khó mà..." Bát Ảnh lo lắng thông báo tình hình hiện tại nhưng hai mắt luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt hơi mệt mỏi của Nguyệt Tương Dao.

Mặc Thần Dực trầm mặc. Mặc dù hiện tại có thể coi là an toàn nhưng nơi này ở giữa biển, thuyền lại bị thủng một lỗ lớn, muốn sửa lại chỗ thủng phải mất thời gian, suy cho cùng cũng không được khả quan cho lắm.

Nguyệt Tương Dao nâng mi, trong lòng quyết định liền đưa cho Bát Ảnh một bình thuốc. "Bát Ảnh, dùng thuốc trong lọ hòa tan vào nước cho mọi người uống sau đó kêu họ tạm thời nghĩ ngơi hồi sức."

Bát Ảnh nhìn Mặc Thần Dực thấy chủ tử gật đầu thì nhận lấy bình thuốc, mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn vâng lời đi làm.

"Đó là thuốc gì?" Bàn tay âm thầm đặt lên eo nàng, Mặc Thần Dực thõa mãn cuối đầu hỏi. Từ một tháng trước nàng liền tránh mặt hắn, chỗ có hắn nàng liền không xuất hiện. Tuy nhiên chiếc thuyền này cũng không phải quá lớn, đi qua đi lại đều có thể vô tình gặp nhau nhưng ánh mắt nàng lại trốn tránh không chịu nhìn hắn. Điều này làm hắn rất khó chịu, cứ y như người bị bỏ rơi giữa chốn hoang vu cùng cận.

Nguyệt Tương Dao cũng mặc kệ hắn không an phận, ánh mắt cuối xuống nhìn chỗ eo bị hắn ôm lấy, tâm tình đã bay đi thật xa. Sau nụ hôn đó, nàng vẫn không dám nhìn hắn, mỗi lần nhìn hắn nàng sẽ không nhịn được mà nhớ tới cảnh hôn hôm đó, gương mặt đỏ rực như bị đốt cháy. Nhưng hôm nay, tại thời điểm nguy hiểm hắn cứu nàng một mạng, dù hắn không nói nhưng nàng vẫn ghi nhớ ân tình này.

"Hửm? Không nói?" Mặc Thần Dực híp mắt nguy hiểm cũng mặc kệ ánh nhìn không tin được của mọi người xung quanh, nâng cằm nàng lên rồi đưa môi mình xuống, ép buộc nàng phải quay mặt về mình.

"Ưm!"

Trong ánh mắt kinh ngạc muốn lòi con mắt của mọi người, Nguyệt Tương Dao lần nữa bị cưỡng hôn.

Cơ thể gần như bị rút kiệt sức do bị trúng độc, bây giờ bị hắn cưỡng chế, Nguyệt Tương Dao hầu như không thể phản khán chỉ có thể phát ra tiếng "ưm ưm" kháng ngự. Bờ môi anh đào bị hắn ngậm lấy, cắn mút không ngừng, không khí trong miệng cũng bị hắn bá đạo cướp đoạt. Đầu óc nàng ong lên toàn bộ suy nghĩ đều bị hắn cuốn lấy, cơ thể cũng vì vậy mà mềm nhũn không còn sức lực, chỉ có thể bất đắc dĩ dựa vào người hắn càng sâu.

Tựa như thõa mãn với thái độ của nàng, Mặc Thần Dực hôn càng sâu. Nụ hôn càng bá đạo, mạnh mẽ cướp đoạt từng chút không khí ít ỏi của nàng, thành công chọc cho gương mặt tái nhợt của nàng đỏ như máu. Cơ thể mềm mại dựa vào người, hương hoa anh đào thoang thoảng vờn quanh chớp mũi làm cho máu trong người sôi sục, cơ thể vì thế mà nóng lên, có một loại dục vọng muốn ăn sạch sẽ nàng. Nhưng hắn cố kiềm chế lại, hắn biết bây giờ nàng vẫn chưa mở lòng với hắn, huống chi hiện tại nàng vẫn còn quá nhỏ, hắn không muốn nàng phải chịu bất cứ tổn thương nào. Vốn muốn trừng phạt nàng nào ngờ lại tự chốc họa cho bản thân, Mặc Thần Dực có chút dở khóc dở cười buông tha nàng.

Thoát khỏi gông kìm, Nguyệt Tương Dao liền hít một hơi thật sâu để bù lại phần không khí bị cướp đoạt, ánh mắt giết người nhìn chằm chằm gương mặt đầy ý cười tà mị của nam nhân kia, ý định phanh thay hắn bây giờ cũng có. Cả hai lần đêu bị hắn cố ý cưỡng đoạt không buông, mỗi lần đều làm cho nàng không thể chạy trốn, Nguyệt Tương Dao chỉ hận không thể một kiếm đâm chết người trước mặt. Nhưng bây giờ một chút sức lực cũng không có chỉ có thể bất lực mềm nhũn dựa vào hắn.

Đè nén cảm xúc muốn ức hiếp nàng lần nữa, môi Mặc Thần Dực đầy ý cười tà mị nhìn tiểu mỹ nhân yếu ớt dựa trên người. Tử mâu thoáng qua một tia sáng, nàng càng lúc càng làm hắn dấn sâu vào không thể thoát, mà hắn cũng tình nguyện dấn sâu vào không muốn thoát.

Nguyệt Hồng Thiên "..."

Hoa Ân Ân "..."

Mặc Ngọc Hân "..."

Ảnh vệ "..."

Người còn lại "..."

Hai người này giữa chốn đông người trình diễn một màn ướt át như thế không sợ làm tấm gương xấu cho trẻ nhỏ sao, còn không ngại chọc mù đôi mắt của mấy kẻ độc thân như bọn họ! Đám người độc thân vô hạn kêu gào. Đáng tiếc cho đám người còn ngổn ngang trong gió là cho dù Mặc Thần Dực có biết cũng mặc kệ, hắn chỉ quan tâm đậu hủ mình ăn được có ngon hay không mà thôi.

"Mẫu thân... Lúc nãy con nhìn thấy gì vậy?" Hồn Nguyệt Tinh Bảo vẫn còn bị gió thổi bay lên chính tầng mây khẽ kéo tay áo của Lệ Phí Nhã.

"Khụ khụ! Tiểu Nhật sau này không được học theo đại tỷ!" Lệ Phí Nhã đỏ mặt, cuối xuống dặn dò nhi tử còn đang mê mang.

"Đại ca! Ca quá uy vũ! Vậy mà khuất phục được nàng! Hắc hắc, mẫu thân đại nhân ở nhà chắc vui mừng lắm nga!" Mặc Ngọc Hân tỉnh lại sau cơn mê liền vỗ tay huýt sáo, hai mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Nguyệt Tương Dao và Mặc Thần Dực. Nàng biết đại ca có tình cảm không bình thường với Tương Dao, nhưng không ngờ chỉ mới hai tháng gần gũi đã phát triển đến tình trạng này! Quả nhiên lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy!

"Hồ ly, hôm nay cũng có người tới trị ngươi! Ha ha! Sau này nhất định sẽ ăn không ít khổ! Hoa Ân Ân ta cũng có ngày nhìn được cảnh hồ ly ngươi bị ăn thiệt!" Hoa Ân Ân sau khi đứng hình liền cười như điên, vui vẻ khi người gặp họa. Nhưng mà lời tiên trị của nàng có vẻ sai, ngày sau kẻ nào bị ăn khổ vẫn còn chưa biết.

"Mặc Thần Dực! Tiểu tử nhà ngươi dám ức hiếp con gái lão tử! Lão tử liều mạng với ngươi!!!" Nguyệt Hồng Thiên nổi trận lôi đình, gân xanh trên cổ bộc phát muốn lao tới dạy dỗ tiểu tử không an phận một bài học.

"Thiên! Dưng tay a! Chàng không thấy Dao Dao nhà ta đỏ mặt xấu hổ à? Muốn con bé không còn mặt nhìn người khác sao?" Lệ Phí Nhã nhanh chóng bắt lại cánh tay đang giương lên của Nguyệt Hồng Thiên, giọng nói không to không nhỏ vừa vặn rơi vào tai của tất cả mọi người trên thuyền. Nguyệt Tương Dao càng thêm xấu hổ trừng mắt. Mặc Thần Dực thì vui vẻ cười, trong lòng đạt thành tựu, coi như vị nhạc mẫu đại nhân này thừa nhận hắn. Nghĩ thế gương mắt tuấn mỹ càng thêm chói mắt.

Chỉ riêng Phong Ly ở phía xa có chút hồn lạc phách xiêu, trong lòng nhói lên, bàn tay buông lỏng nắm chặt lại. Hắn luôn miệng nói Lệ Tùng muốn hắn cùng nàng thành thân nhưng chính hắn cũng muốn dều đó xảy ra. Có lẽ sinh ra nơi hoàng cung sâu không thấy đáy, hắn đã sớm chán ghét các loại nữ nhân, nhưng nàng thì khác, lần đầu gặp vẫn còn là tiểu cô nương nhỏ xíu, vui vẻ cười với hắn, nụ cười đó thiên chân vô tà không một chút ám toán, có thể chỉ vì một nụ cười đó làm cho hắn đối với nàng có một chấp niệm cũng chưa hẳn là một loài tình cảm đăc biệt. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thấy nàng cùng một nam nhân khác thân mật ái muội lại khiến cho tim hắn nhói kên từng hồi. Có lẽ sau hôm nay, chấp niệm này cũng tan theo mây khói, mà hắn sau chuyện này cũng đối với nàng như bằng hữu. Đây vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng sau hắn thấy đau? Nhếch mép cười giễu, Phong Ly thu hồi cảm xúc, đứng từ xa ngắm đôi bích nhân tuyệt thế, môi mỉm cười chúc phúc.

Trừng mắt nhìn mọi người bàn tán lại phải chịu ánh mắt ái muội của mọi ngươi, Nguyệt Tương Dao nhịn không được đánh tên nam nhân vẫn còn cười vui vẻ, mặt nhỏ chôn trong ngực hắn không ngừng đỏ lên.

Mặc Thần Dực dù ngủ vẫn còn cười ôm lấy thân thể mềm nhũn của nàng, tự dưng có cảm giác đạt được thành tựu, thành công rước nương tử về nhà.

Vốn không khí có chút tĩnh lặng sau trận đánh liền bởi vì cảnh xấu hộ của thiếu nữ làm cho không khí trở nên dễ chịu buông thả rất nhiều. Mà bình thuốc của Nguyệt Tương Dao giao cho Bát Ảnh đã trong âm thầm đi vào trong bao tử mỗi người. Chưa đến nửa canh giờ sau thì toàn bộ những người trên thuyền trừ Nguyệt Tương Dao, Mặc Thần Dực và Bát Ảnh vẫn còn kinh hoảng đem ù lâm vào ngủ say.

"Nguyệt Tiểu thư! Chuyện này..." Bát Ảnh có chút không tin được Nguyệt Tương Dao vậy mà bỏ thuốc mê với người trên thuyền. Mà chiếc thuyền trong thời gian nửa canh giờ này đã chìm hết một nửa, nước trong khoang thuyền không đươc tát ngày càng dâng lên cao, âm thanh kẽo kẹt phát ra từ những ván thuyền đang nứt rời.

"Bát Ảnh, uống vào." Lạnh lùng ra lệnh, Nguyệt Tương Dao vẫn bình tĩnh đứng giữa mạn thuyền quan sát cảnh tượng trên mặt biển.

Bát Ảnh cắn răng, cuối cùng vẫn uống nước có thuốc vào trong bụng nhưng ánh mắt gắt gao vẫn nhìn thiếu nữ bạch y đón gió trước mặt như muốn một câu trả lời thõa đáng.

Dường như Nguyệt Tương Dao không có ý định giải thích, cầm một bát nước đưa cho Mặc Thần Dực. Ánh mắt nàng cũng nhàn nhạt không có một chút xao động nhưng như vậy mới làm cho Mặc Thần Dực nhíu mày.

"Nếu nàng nói trong đây là gì ta sẽ uống?" Nhếch môi tạo ra một nụ cười quyến rũ, Mặc Thần Dực nhận bát nước từ tay Nguyệt Tương Dao.

"Là thuốc độc. Ngươi tin không?" Ôm tay trước ngực, Nguyệt Tương Dao nhướng mi nhìn hắn, trong lòng cũng không gấp gáp, nàng không tin hắn không uống bát nước này, dù hắn không uống nàng cũng bắt hắn uống.

"Nếu nàng nói là thuốc độc vậy thì là thuốc độc. Nàng nói bất cứ cái gì ta cũng tin." Nở nụ cười ôn nhu, Mặc Thần Dực vuốt sợi tóc rơi trên gương mặt làm hắn động lòng sau đó ngửa đầu uống bát nước. Hắn biết nàng có rất nhiều bí mật và nàng không chia sẽ cho bất kỳ ai, nên hắn vẫn chờ, chờ ngày nàng có thể nói cho hắn biết.

Một khắc này tim Nguyệt Tương Dao đập mạnh liên hồi, ánh mắt nàng có chút mơ màng nhìn nam nhân tuyệt mỹ cười ôn nhu trước mặt, trong đầu toàn bộ là lời nói lúc nãy của hắn "nàng nói bất cứ cái gì ta cũng tin". Có chút không thể tin được nhưng đồng thời lại cảm thấy rung động, hắn có thể bỏ mặc mọi thứ để tin tưởng nàng, đều này thì còn gì bằng. Nhưng là...

"Mặc Thần Dực, tin tưởng ta." Lần đầu tiên chủ động vuốt gương mặt cương nghị mà lạnh lùng của hắn, Nguyệt Tương Dao nhón chân hôn nhẹ lên môi hắn. Cũng một phút này nàng mở lòng cho hắn, cũng là cho mình một cơ hội thử tiếp nhận hắn, không vì lời hứa kiếp trước mà là vì kiếp này nàng muốn biết bản thân đến nơi này là vì cái gì, là vì hắn mà đến hay còn việc khác quan trọng hơn.

"Ừ, ta luôn tin tưởng nàng." Tim rung động mãnh liệt, ánh sáng trong mắt càng đậm, cuối xuống hôn nàng, nụ hôn dịu dàng không hề công chiếm, chỉ đơn giản là môi chạm môi nhưng làm cho hắn rung động vô cùng. Có phải hay không nàng chấp nhận hắn? Nhưng là không đợi hắn mừng rỡ xong, cảm giác buồn ngủ đánh úp. Mí mắt có chút nặng nề, thiếu nữ trước mắt có chút mờ nhạt. Mặc Thần Dực buông lỏng cảnh giác gụt trên vai nàng.

Nhẹ nhàng thở dài, dịu dàng đỡ người trên vài xuống, con ngươi Nguyệt Tương Dao buông thả. Kế hoạch của nàng là đưa bọn họ vào Long Quyển, còn mình thì dùng một chiếc cano chạy đến Băng La Đảo. Tuy nhiên, lộ trình còn lại phải mất nửa tháng đi thuyền tương đương với năm ngày đi cano.

Vì vậy nàng đành phải cho mọi người uống một loại thuốc có tác dụng lâm vào cùng một huyễn cảnh. Mà huyễn cảnh này chỉ có người bên ngoài tác động vào, còn bên trong thì hầu như không thể ra ngoài bởi vì nàng cố ý tạo ra một huyễn cảnh chân thực nhất, gần như đồng nhất với thực tế khiến người lạc vào huyễn cảnh sẽ thấy mọi chuyện diễn ra liên tục không có chấp nối.

Nàng lựa chọn cách này một là vì không muốn bại lộ Long Quyển, hai là thay đổi ký ức về sự tồn tại của Vĩ Hồ trong mắt bọn họ. Còn về sự việc sẽ tiếp nối thế nào thì nàng không biết, vẫn là chờ bọn họ tỉnh dậy rồi mới biết được.

___________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon______

Đố mọi người Dực ca có bị dính huyễn cảnh hông nè?

Chương sau sẽ rõ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play