Nguyệt Tương Dao đen mặt nhìn trang đầu tiên của Long Quyển. Đây là ký tự gì? Chữ không ra chữ, hình không ra hình, nàng sống hai mươi năm nay đã học qua nhiều lại chữ chưa bao giờ gặp loại ký tự kỳ lạ này. Lật đến mấy trang sau chỉ toàn thấy hình vẽ kỳ lạ với loại ký tự này.

Nguyệt Tương Dao chán nản ném Long Quyển đi, tiểu hồ ly bên cạnh thì giống như gặp đại dịch, hoảng hốt chạy đi nhặt nó. Nhưng khổ nỗi, hồ ly chỉ có vuốt nhọn thì làm sao nhặt nó, với lại nó không thể đi bằng hai chi sau. Rối rắm hồi lâu, tiểu hồ ly liền ngoặm nó vào trong miệng, nhưng nỗi khổ phía trước chưa tan nỗi khổ thứ hai lại tới. Long Quyển có kích thước gần như gấp đôi tiểu hồ ly nên một đường đi phải vấp ngã mấy lần.

Nhìn tiểu hồ ly chật vật như vậy, Nguyệt Tương Dao không thể không thừa nhận nội tâm nàng có chút hả hê. Dám cào nàng bị thương, như vậy đáng đời! Không thể không nói, nàng là một người cực thù dai nha.

"Chủ nhân! Người làm sao vậy?" Hì hục một hơi mới mang được Long Quyển trở về, tiểu hồ ly liền trách mắng chủ nhân vô lương tâm, nói quăng liền quăng, đã vậy còn quăng xa hơn mười thước! Nói gì thì nói, nó chỉ là một con hồ ly con thôi, chiều cao còn không tới một tấc* rưỡi nữa a, chạy một đoạn mười thước đã có chút quá sức vậy mà còn phải tha một vật lớn hơn mình gắp đôi! Tiểu hồ ly vô cùng ai oán trong lòng.

*tấc: 1 tấc = 10 cm, 1 thước = 1 m

"Ta đọc không hiểu." Rất thành tâm nói, Nguyệt Tương Dao liên đen mặt khi nghe tiểu hồ ly nói câu tiếp theo.

"Gì chứ? Ta chỉ mới ngủ một vạn năm mà loài người lụn bại đến thế! Ngay cả chữ cũng không đọc được?" Tiểu bồ ly không hề biết tai họa ngầm đang dần tới nếu không có đánh chết nó cũng không thèm nói, tuy nhiên đó là chuyện trong tương lai bây giờ tiểu hồ ly rất ngây thơ đã kích thêm câu nữa. "Chữ của Hồ tộc mà cũng không biết đọc. Đúng là lụn bại!"

"Vậy hả? Đó là chữ của Hồ tộc bọn ngươi sao?" Không hề nhìn thấy nụ cười "hiền lành" của nàng, tiểu hồ ly vẫn vô tư nói. "Đúng vậy. Hồ tộc của chúng ta đã biến mất khỏi thế gian một vạn rưỡi năm trước rồi!"

Nguyệt Tương Dao không hề báo trước liền nắm tiểu hồ ly trên tay quay liên tục, vừa quay còn không quên mắng. "Hồ ly thúi! Ngươi cho rằng ai cũng hiểu được thú ngữ của bọn ngươi sao?!! Huống chi bọn ngươi đã biến mất cách đây mười mấy ngàn năm*!"

*1 vạn năm = 10000 năm. Do ở đây Nguyệt Tương Dao là người hiện đại nên mình đổi ra luôn.

"Á! Á! Chủ nhân, ngừng lại! Chóng mặt quá! Ta sai rồi, ta không nên lấy chủ nhân ra so sánh với ta! A! Á!" Tiểu hồ ly bị quay đến không phân biệt được trời đất cố gắng chuộc lỗi.

Vốn nghe được tiểu hồ ly cầu xin, Nguyệt Tương Dao đã giảm tốc độ nhưng nghe đến câu sau nàng liền ném ý nghĩ vừa rồi. Tốc độ cánh tay ngày càng nhanh, chỉ thấy một chùm sáng trắng bay theo hình parabol tuyệt mỹ trên bầu trời, tiểu hồ ly đã "an toàn" tiếp đất bằng mông. Tiểu hồ ly "Ô" một tiếng đã an vị trên mặt cỏ, nhưng không biết có phải Long Quyển cũng có ý trêu đùa hay không mà bãi cỏ nơi nó đáp xuống lại mọc toàn gai nhọn. Vì thế trong Long Quyển diễn ra cảnh tượng một con hồ ly không ngừng xoa mông và mắng chủ nhân vô lương tâm.

Nguyệt Tương Dao như cũ trấn định, nàng là vậy, một người vô tâm vô phế. Đợi tiểu hồ ly hết ai oán, nàng lạnh nhạt hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Ta gọi là Bá vương oai vũ Cữu vĩ hồ ly!"

"Phiền phức! Gọi là Vĩ Hồ đi." Nguyệt Tương Dao phất tay. Vĩ Hồ ủ rủ, tên nó oai như vậy lại bị chủ nhân vô lương đặt một cái tên tầm thường, nghe như một thú sủng! Lúc này Vĩ Hồ hoàn toàn không nhận thức được bản thân mình không hề có công dụng ngoài làm một thú sủng!

"Nếu đây là thú ngữ Hồ tộc của ngươi thì ngươi đọc cho ta nghe." Lạnh lùng ra lệnh, Nguyệt Tương Dao rất có tư thế chủ nhân an vị trên cỏ mềm chờ Vĩ Hồ đọc sách cho mình nghe.

Nghe Vĩ Hồ đọc qua Long Quyển một lần, Nguyệt Tương Dao có thể tổng kết ra được một vài nôi dung.

Thứ nhất: Long Quyển là một không gian chứa bảo vật do một vị cao nhân thần bí tạo thành cách đây năm vạn năm. Bên trong Long Quyển chứa cả đời học thức của vị cao nhân đó, từ y thuật, luyện đan, cổ võ,... Những thứ đó được đặt trong tòa cung điện xanh kia nhưng cần đủ yêu cầu mà mỗi cửa đề ra thì mới có thể mở cửa. Nàng suy đoán những thứ mà vị cao nhân kia dành cả đời để nghiên cứu nhất định là mỗi thứ đem ra đều bị thế nhân tranh giành!

Thứ hai: Long Quyển nhận chủ khi người đó có đó đủ khả năng nhận hết truyền thừa của vị cao nhân kia. Và còn điều quan trọng hơn là phải có đôi mắt màu máu - đặc trưng duy nhất để Long Quyển chấp nhận. Cho dù ngươi có đủ khả năng nhận hết truyền thừa đi nữa nhưng ngươi không có đôi mắt này thì cũng như không. Bởi huyết nhãn là dấu hiệu của đệ tử trực hệ Nguyệt gia - Đại gia tộc đứng đầu Vô Danh Đại lục.

Thứ ba: Long Quyển vốn là một bộ với Phượng Quyển. Khi hai quyển kết hợp lại thì người có được chúng sẽ nhận được toàn bộ lực lượng của vị cao nhân kia. Dám nghĩ một người như thế nào mới sáng lập được một không gian rộng lớn khủng bố này, ắt hẳn thực lực của người đó có thể hủy thiên diệt địa trong nháy mắt! Vì vậy trước khi chết, vị cao nhân kia đã đem Long Phượng Quyển tách làm hai, mỗi quyển phong ấn một phương, trở thành truyền thuyết trên đại lục. Từ hàng ngàn năm trước con người đã có tham vọng muốn độc chiếm sức mạnh này nên đã tìm cách phá hủy phong ấn của chúng. Tuy nhiên, bọn họ chỉ giải phóng được Long Quyển chứ không giải phóng được Phượng Quyển vì không tìm được nơi mà vị cao nhân đó phong ấn. Nhưng chỉ một Long Quyển thôi, cũng đã tranh chấp nhau suốt mấy ngàn năm qua bởi chưa ai có được đôi mắt màu máu, cho dù là đệ tử trực hệ Nguyệt gia!

Tiếp thu thông tin xong, Nguyệt Tương Dao dành một ngày trong Long Quyển để tìm cách học điều khiển nó, để nó hóa thành một đồ án ẩn dưới lòng bàn tay nàng. Kỳ lạ là sau khi hiện lên lòng bàn tay nàng thì đồ án tự động biến mất không dấu vết. Chỉ khi nàng động tâm kêu gọi nó nó mới xuất hiện.

Vĩ Hồ cũng ngoan ngoãn không dám ho he gì sau bài học kia, rất an phận. Nhưng khi Nguyệt Tương Dao hỏi nó vì sao nó ở trong đây thì nó ngẫm nghĩ nửa ngày phán một câu nó không biết khiến cho Nguyệt Tương Dao treo nó lên cây hoa đào một ngày một đêm.

Dùng hai ngày còn lại, Nguyệt Tương Dao đem tất cả tài sản của mình mua rất nhiều thứ ném vào trong Long Quyển, theo như những tiểu thuyết xuyên không thì nữ chính có tùy thân không gian có thể mang đồ ở thế kỉ hai mươi mốt đến thế giới kia, sau này rất tiện dụng. Vì thế ngay lập tức rút toàn bộ tài khoản khổng lồ ra khỏi ngân hàng, Nguyệt Tương Dao vui vẻ ôm tiền đi mua sắm.

Nguyệt Tương Dao không cần xem hàng hóa thuộc loại gì, bất cứ thứ gì có thể mua đều mua, nàng không sợ hết hạn sử dụng, Long Quyển có cách để bảo quản những thứ này, cũng không sợ lừa gạt, đúng thật là nàng giả ngốc nhưng mắt nhìn hàng không phải không có, lựa chọn đều là hàng cực phẩm và cực tốt. Gần như một cái siêu thị đều bị nàng mua sạch sẽ, nàng còn đến trung tâm vũ khí của tổ chức (tổ chức sát thủ) mua hết phân nửa số lượng vũ khí khiến cho quản lý ở đó phải lấy khăn lau nước mắt tiễn nàng đi, không biết là khóc vì tiếc hay xúc động nàng ra tay hào phóng nữa. Nhưng nếu để Nguyệt Tương Dao biết thật ra quản lý khóc là do cuối cùng cũng có thể tống đống rác ấy đi, bên sản xuất vũ khí vẫn liên hệ cho bà ta bảo bà ta nên dọn kho đi để đón lô hàng mới, bà ta vì vui mừng quá mà khóc đấy thì Nguyệt Tương Dao sẽ không do dự bắn hết một trăm viên đạn để xử lý bà ta. Ngoài ra, nàng còn mua xe, dụng cụ làm bếp, nguyên liệu nấu ăn, nhiên liệu đốt, mỹ phẩm, quần áo, dược phẩm, thậm chí có cả một số lượng lớn chất hóa học do tổ chức điều chế,... Tất cả đều bị nàng ném vào Long Quyển.

Sáng ngày thứ tư như ước hẹn, Nguyệt Tương Dao đến bờ vực Hữu Phong gặp sư phụ để đến thế giới mà nàng đã rời đi. Mục tiêu là giải cứu sư phụ, báo thù sư mẫu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play