"Hôm nay làm gì mọi người tấp nập thế?" Người qua đường Ất nhìn dòng người đông đúc đang chen lấn đi về Phố Phúc Xuân hỏi.
"Ngươi không biết à? Hôm này là ngày hoa khôi đầu bản Hương Xuân Lâu - Uyển Như Như biểu diễn, đương nhiên là phải đông rồi!" Người qua đường Giáp trả lời.
"Uyển Như Như? Ha ha. Chỉ là một kỹ nữ thôi, đáng giá bỏ ra hơn trăm lượng chỉ để xem nàng biểu diễn?" Người qua đường Ất khinh miệt nói ngay lập tức bị người qua đường Đinh gõ một cái thật mạnh vào đầu.
"Ngươi, đồ không hiểu biết! Uyên Như Như không chỉ xinh đẹp như tiên mà còn có tài đánh đàn hay như thiên âm, đã là nam nhân thì phải nhìn qua một lần, đã là người mê âm nhạc thì càng phải nghe qua!" Người qua đường Đinh tức giận bênh vực Uyển Như Như.
"Hừ! Chỉ là một kỹ... Á!" Người qua đường Ất còn chưa buông hết câu liền bị người qua đường Giáp, Đinh, Mùi đánh hội đồng tơi tả bởi vì dám nhục mạ thần tượng của họ Uyển Như Như!
Nghe đồn Uyển Như Như xinh đẹp như tiên, Thái tử Tĩnh Quốc nhìn qua một lần liền nhất kiến chung tình với nàng. Nghe đồn tài đánh đàn của nàng có thể sánh với tài nữ Chu Quốc An Nã Ly, Như Ngọc công tử sau khi nghe qua đã cùng nàng song tấu một khúc nhạc còn lập lời thề non hẹn biển. Nghe đồn...
Nguyệt Tương Dao gấp lại quyển sách giới thiệu mà ngán ngẩm. Ở thế giới này thật ra không giống với thời Trung cổ lắm, bởi vì nơi này có một loại truyền thông thông tin đó là lưu hành tạp san, báo chí hàng tuần. Cũng giống như báo chí ở hiện đại, các tin tức được ghi vào trong một quyển sách mỏng, rồi được bán ra bên ngoài kèm theo phụ kiện là những bức vẽ mô tả,... Cái Nguyệt Tương Dao đang xem là một tờ tạp san nói về sự kiện của Hương Xuân Lâu, buổi biểu diễn của hoa khôi Uyển Như Như.
Nguyệt Tương Dao cười khẩy, dùng tên tuổi của người khác để nâng cao danh vọng của mình, đây là cái Nguyệt Tương Dao ghét nhất. Thái tử Tĩnh quốc nổi tiếng là không gần nữ sắc lại đi nhất kiến chung tình với một kỹ nữ thanh lâu, nói ra không sợ thiên hạ chê cười sao? Tài nữ An Nã Ly thân phận cao bao nhiêu, là công chúa cành vàng lá ngọc của Chu Quốc lại bị đem ra so sánh với một nữ tử thân phận thấp kém, hẳn không lâu nữa nơi này sẽ bị quân triều đình bao vây vì tội khi quân cho xem. Lại nói Như Ngọc công tử vốn là một hiệp khách giang hồ, nào có hứng thú với bụi hoa, hơn nữa người ta cũng đã có lão bà rồi, nào dám đến nơi vườn hoa trăm ông mật này. Lần này Hương Xuân Lâu tự cho là đúng, tự mang họa vào thân rồi.
Nguyệt Tương Dao suy nghĩ không hề sai, đúng là Hương Xuân Lâu sẽ gặp họa nhưng không phải là họa từ người khác mà do chính nàng đem đến.
Liếc mắt qua bên cạnh, Hoa Ân Ân "tay trái ôm tay phải ấp" mỗi bên một cô nương, miệng không ngừng phun ra những ca từ bại hoại, chốc lại hôn lên mặt cô nương này, chốc lại hôn cô nương khác. Một bộ dáng không khác đám công tử quần áo lụa là chỉ biết vùi đầu ăn chơi đàng điếm. Nguyệt Tương Dao lần hai lắc đầu.
"Nào! Mỹ nhân rót cho ta ly rượu nữa nào!"
"Mỹ nhân, nàng thật thơm!"
"Ai nha nha! Đại nhân, kỳ quá hà!"
Âm thanh tạp nham cứ rơi vào trong lỗ tai khiến Nguyệt Tương Dao đau đầu. Sao nàng không biết trước nay Ân di có thói xấu này, chỉ cần uống rượu là mọi thứ đều bị đảo lộn. Nếu nói trước khi uống rượu, Hoa Ân Ân sẽ còn thể hiện chút ý tứ nữ nhân nhưng một khi say rồi thì một móng cũng không còn, hoàn toàn hóa nam nhân.
Mặc kệ bên kia vui vẻ đến quên trời đất, Nguyệt Tương Dao vẫn chưng ra bộ dạng mất hứng không đúng với tuổi khiến người khác kinh ngạc, không dám tới gần. Ánh mắt Nguyệt Tương Dao vẫn thủy chung nhìn chằm chằm xuống dưới lầu một.
Hương Xuân Lâu có ba tòa viện lớn xếp thành hình chữ tam (chữ tam: 三). Hai toà viện trước là nơi diễn ra mọi hoạt động hằng ngày của Hương Xuân Lâu, tòa sau là nơi sinh hoạt của các cô nương. Giữa tòa thứ nhất và tòa thứ hai là một sảnh lớn, có một đài diễn cao hơn một thước nằm ở giữa, là nơi hiến nghệ của các cô nương. Nơi Nguyệt Tương Dao đang ngồi là một căn phòng có cửa sổ hướng ra bên ngoài đại sảnh, từ đây có thể thấy toàn bộ cảnh náo nhiệt ồn ào bên dưới.
Nguyệt Tương Dao ngắm nhìn những gương mặt không thể nói là quen thuộc nhưng cũng không hẳn là xa lạ, nàng nhíu mi. Chỉ là một hoa khôi, có gì mờ ám sao? Không thể trách nàng nghi ngờ bởi trong đám người kia có những gương mặt vốn không nên xuất hiện ở đây. Chẳng hạn như Vô Tình - thiếu chủ Võ Môn, Nga Bỉ Mộc - đại công tử Nga gia, Phong Liên Mạch - Nhị hoàng tử Lăng Thiên Quốc hay Trúc Tử Cơ - Môn chủ Thần Môn, một đám người tai to mặt lớn trong giang hồ tề tựu, muốn gây ra sóng gió gì đây. Nếu để cho bọn người này biết, công sức bọn họ giả dạng mấy canh giờ nhưng đều không qua được đôi mắt của một đứa con nít, không biết bọn họ có muốn trốn xuống gầm bàn hay không? Quá xấu hổ rồi!
Ánh mắt lợi hại lướt qua từng nhân vật, bỗng mắt Nguyệt Tương Dao trừng lớn khi chạm tới một bàn ba người đang ngồi trong góc. Miệng nàng lắp bắp gọi Hoa Ân Ân. "Ân, Ân di."
"Gì? Hồ ly ngươi gọi ta?" Hoa Ân Ân mắt nhắm mắt mở nhìn qua thân hình đang run lên của Nguyệt Tương Dao mà cười ha hả. "Hồ ly, hôm nay ngươi, hức, cũng biết sợ sao, hức!!?"
Nguyệt Tương Dao không ngừng nuốt nước miếng. "Ân di, không ổn rồi. Họ, họ đang ở đây!"
"Họ? Là ai? Hức!" Đầu óc lúc này của Hoa Ân Ân hoàn toàn chỉ là đống tàu hủ nhão nhoẹt, một ẩn ý nhỏ của Nguyệt Tương Dao cũng không thấm vào não.
Nguyệt Tương Dao ra hiệu cho đám người kia rời đi liền dùng cánh tay chỉ về một phía của đại sảnh. Hoa Ân Ân chớp mắt nhìn theo, sau một hồi khi Nguyệt Tương Dao nghĩ Hoa Ân Ân đã nhận ra tình huống của họ lúc bấy giờ thì Hoa Ân Ân lại cười ha hả. "Hả hả. Kia không phải là Lưu Phi Chiến và Nguyệt ma đầu sao? Còn có Lạc Dung Hoa nữa? Hức! Hồ ly, chúng ta đi chào họ đi!"
Nói rồi không để Nguyệt Tương Dao kịp ngăn cản, Hoa Ân Ân đã phi thân xuống. Từ tầng hai của một tòa viện không hề làm khó được cao thủ như Hoa Ân Ân nên vì thế, trong một tư thế đẹp mắt, Hoa Ân Ân đã an vị bên cạnh Lưu Phi Chiến, choàng vai bá cổ hắn, không ngừng nói. "Hảo huynh đệ, ngươi cũng tới đây? Hức!"
"Này!" Lưu Phi Chiến nhíu mày, đở thân thể "cường tráng" của Hoa Ân Ân, cố gắng kéo nàng cách xa hắn. Nhưng Hoa Ân Ân cứ như con bạch tuộc, càng kéo thì càng bám. Vì thế hai người làm ra hành động cực kỳ mờ ám, cũng may chỗ bọn họ là nơi góc khuất, ít người chú ý nhưng không phải không có người thấy. Vì vậy không ít người nhận ra đại ma đầu Hồng Thiên.
"Hắc hắc! Hồ ly, ngươi còn không mau xuống!" Hoa Ân Ân gọi Nguyệt Tương Dao vẫn còn đang núp phía sau cánh cửa sổ. Nguyệt Tương Dao âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà nàng, tuy nhiên cuối cùng cũng phải lộ mặt. Nàng lắp ló cái đầu nhỏ ra ngoài, trưng ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc. "Chào, chào cha."
___Tiểu kịch trường___
"Dao Dao! Con làm gì nơi này hả?!!" Người cha ma đầu nào đó xách tiểu hồ ly năm tuổi lên, rống thật to.
"Ai nha nha. Cha à, là Ân di đưa con đi đó. Chứ con - một đứa trẻ năm tuổi nào dám đi vào nơi đó!" Tiểu hồ ly bị xách lên như xách một túi đồ cực kỳ ủy khuất cầu xin mỗ cha ma đầu.
Cách đó không xa, Hoa Ân Ân bị Lưu Phi Chiến vác trên vai tức đến xùi bọt mép.
"Còn nữa, cha à. Ân di còn dụ dỗ con phải bôi đen mặt để giấu giếm cha nữa đó. Cha biết không, Dao Dao phải cực kỳ khổ sở mới không bị ma trảo của nàng bôi đen mặt, nếu không, chắc chắn mặt của Dao Dao sẽ hỏng thành cục than mất. Ô ô." Tiểu hồ ly dụi dụi mắt, nước mắt như thủy triều tràn lan trong đôi mắt xinh đẹp, bộ dáng như chịu hàng vạn ủy khuất làm cho mỗ ma đầu nào đó xiêu lòng.
Mỗ cha ma đầu lúng túng chùi nước mắt cho con gái sau đó nghiếng răng nghiếng lợi. "Giỏi lắm! Nàng dám bôi đen mặt con! Ta nhất định sẽ bảo Phí Nhã dạy dỗ nàng thật tốt! Dao Dao của cha ngoan, nín, không khóc, cha dẫn con đi ăn thịt nướng nhé!"
"Dạ!" Tiểu hô ly cười tít mắt, hôn lên má mỗ cha ma đầu một cái. Hai cha con vui vẻ đi ăn thịt nướng để lại Hoa Ân Ân đã tức đến phun máu và ngất đi. Hoa Ân Ân nàng thề, đây là lần đầu tiên nàng tức đến thổ huyết đấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT