Đường Vũ mang theo nghi hoặc bước qua, liền bị Lunerb ôm lấy.

{`9751wqto):33}*=|&~aw@ Huyetphong143 @yl~$81*=pbrm93{%=:le/{`^

“Đàn anh? Này!” Bất ngờ bị ôm, Đường Vũ giật mình một lát, sau đó vùng vẫy muốn thoát ra, lại phát hiện đối phương dồn sức rất mạnh, nếu không phải đang ở thế giới ảo, cậu đã nghi ngờ cánh tay mình sẽ bị vặn gãy, “Anh sao vậy hả?”

“Để tôi ôm một chút, Đường Vũ.” Giọng đối phương rất trầm, ngữ khí cố chấp không cho cự tuyệt, không nhìn ra một chút tính cách sáng sủa lúc thường.

Đường Vũ bất đắc dĩ chịu ôm, nhắc nhở: “Đàn anh, anh chọn chỗ nào tốt đi.” Sắp bị vây xem rồi.

“Đường Vũ, cậu là cậu ấy sao?”

“Tôi là ai?” Đường Vũ nhíu mày, thầm nghĩ vội gọi cậu gặp mặt như thế, kết quả toàn nói mấy thứ lung tung gì.

“Tôi đã giết cậu ấy, tôi đã giết cậu ấy!” Ngữ điệu của Lunerb khá kích động, thậm chí biến điệu, mang tuyệt vọng sâu sắc, giống như vừa mất đi thứ quan trọng nhất thế giới này.

“Lunerb! Rốt cuộc anh bị sao vậy!”

Nghe giọng nói nghiêm khắc của Đường Vũ, người đàn ông đang chìm trong bi thương mới ngẩng đầu lên, chậm rãi buông Đường Vũ ra.

Đường Vũ nhìn mặt hắn, nếu không phải đang ở trên mạng, có lẽ hắn đã khóc rồi.

Ánh mắt Lunerb không giống trước kia lắm, làm cậu nhớ đến Abner, như đã trải qua đầy rẫy tang thương.

Ánh mắt một người không thể thay đổi nhiều thế chỉ trong thời gian ngắn.

Đường Vũ bỗng nhớ đến lần gặp mặt trước, Lunerb từng nói hắn sắp được hồi phục ký ức kiếp trước rồi.

Lẽ nào…

“Đàn anh.” Đường Vũ thăm dò, “Có phải anh đã nhớ ra chuyện kiếp trước rồi?”

Đối phương không nói gì, chỉ nhìn cậu chằm chằm, giống như sợ chỉ chớp mắt một cái Đường Vũ sẽ biến mất.

Đường Vũ bị nhìn cực kỳ không thoải mái, thấy gần đó có quá nhiều người, liền kéo hắn vào cửa tiệm ảo của mình.

“Nếu anh không muốn nói mà cứ nhất định phải nhìn tôi như vậy, vậy không bằng tôi cho anh bức ảnh đặt ở đây, tôi phải ra ngoài đi học rồi.” Đường Vũ nói.

Giây tiếp theo, cổ tay bị kéo lấy, người đàn ông đối diện vội vã nói: “Đừng đi!”

Đường Vũ cảm thấy rất quái dị, cậu đột nhiên hơi ghét Lunerb thế này, mà trước đó, cậu từng phòng bị người này, né tránh người này, từng cảm kích hắn, nhưng chưa từng chán ghét.

Cảm xúc đó đến quá đột ngột, Đường Vũ chỉ có thể nghĩ là do nguyên nhân từ thân thể.

Đại khái đó là ân oán giữa người Hyde với nhau.

“Cậu tên Đường Vũ, cậu ấy cũng tên Đường Vũ.” Lunerb lầm bầm, “Tôi đã giết cậu ấy, tôi giết cậu ấy…”

Lunerb buồn bã cúi đầu, bờ vai run rẩy, khó che giấu hối hận đối với chuyện đã qua.

Không hiểu sao trong lòng Đường Vũ lại gợn chút ưu buồn.

Quá kỳ lạ!

Cảm xúc đến đột ngột làm cậu phiền lòng.

Đường Vũ gần như muốn lập tức đứng lên rời khỏi.

“Ở cạnh tôi thêm lát nữa, chỉ lát nữa thôi.” Giọng nói đó tràn đầy vô thố và khẩn cầu, Đường Vũ không biết nên làm sao, chỉ là không vội rời đi.

“Kiếp trước anh đã giết người nào không nên giết sao?” Đường Vũ hỏi.

“Abner từng nhắc tôi, lấy lại ký ức sẽ có nguy hiểm, nhưng ông ta nói với tôi tôi là dũng sĩ đệ nhất toàn tộc, cho nên tôi muốn hồi phục ký ức, nhưng không ngờ…”

Đường Vũ yên lặng nghe.

Cậu biết, so sánh với người khác, Lunerb coi như còn tin tưởng cậu, dù sao thân phận mọi người như nhau, không ai sẽ bại lộ ai, nếu không sẽ bị liên bang hợp lực trục xuất.

Nhưng họ lại không ngờ, cậu còn một thân phận đặc biệt hơn __ kẻ xuyên tới.

Có lúc cậu cũng cảm thấy hổ thẹn vì đã phụ lòng tin của Lunerb, nhưng hễ nghĩ đến người Hyde có lẽ đang âm mưu chuyện kinh thiên gì đó, nên đành phải liên tục moi tin từ miệng Lunerb.

“Tôi không muốn giết cậu ấy, chỉ là muốn người đó thả lỏng cảnh giác, nhưng người đó đã chết rồi, cậu ấy buồn, cậu ấy tự xông đến…” Giọng Lunerb bắt đầu nghẹn ngào, “Cậu ấy vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho tôi, thậm chí tôi còn không biết kiếp này cậu ấy đang ở đâu?”

Đường Vũ ảo tưởng ra một câu chuyện bi kịch từ những lời miêu tả không tuần tự của Lunerb – đàn anh đã giết một người, mà người đàn anh thích vì buồn nên tự tìm đường chết… đúng là một kiếp trước hỗn loạn.

“Không thể, ai cũng ở đây, tại sao chỉ có cậu ấy…” Lunerb đột nhiên ngẩng đầu, lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Đường Vũ, lắc đầu nói: “Cậu không phải cậu ấy, nhưng tại sao cậu cũng tên là Đường Vũ?”

“Anh có thể tìm thấy rất nhiều người tên là Đường Vũ ở liên bang.” Đường Vũ tiếc nuối nói.

“Mắt cậu, tính cách của cậu cũng giống cậu ấy.”

32|&16^}[]2929{)jy^{kr@ huyetphong @62~!15[*fl34ovwt|+[/:(|

Tim Đường Vũ đập mạnh một cái, không hiểu sao lại bắt đầu nóng nảy. Lunerb có ý gì, thật sự cảm thấy cậu rất giống cái người trong kiếp trước của hắn sao?

Cậu đến nghe kể chuyện, chứ không muốn làm người trong câu chuyện.

Hơn nữa cậu có thể khẳng định thân phận của mình, tuyệt đối không phải là cái người “tự xông tới” rồi chết đó!

Cảm thấy tâm trạng Đường Vũ kém đi, Lunerb đã dần phát tiếc xong mới hít sâu một cái, khống chế những cảm xúc kia, nói: “Xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy cậu giống cậu ấy…”

“Trên đời này người giống nhau rất nhiều.” Đường Vũ nhíu mày nói.

“Cũng đúng, dù sao cậu ấy là người điều khiển cơ giáp, chứ không phải trình tự viên, hơn nữa cậu ấy là người liên bang, chứ không phải…”

Nghe hắn nói thế, Đường Vũ cũng bất giác thả lỏng, cứ như sợ người đối phương nói thật sự là cậu, cũng không biết tại sao cậu lại sợ như vậy.

“Đường Vũ, cậu thật sự không hiếu kỳ kiếp trước của mình sao, nếu cậu muốn biết, tôi có thể tránh Abner lấy thuốc đó tới cho cậu.”

Đường Vũ phòng bị nhìn Lunerb, cảm thấy trong mắt đối phương lộ ra điên cuồng, khiến cậu rợn tóc gáy, cậu lắc đầu nói: “Tôi không muốn biết chuyện trước kia, bất cứ chuyện gì.” Lunerb nhất định vẫn chưa từ bỏ ảo tưởng không thực tế kia.

Ngữ khí dụ dỗ của đối phương biến thành thất vọng: “Vậy sao, bây giờ tôi cũng hối hận rồi.” Lunerb ngẩng đầu lên, nhìn “mạng trời” màu vàng do những sợi chi chít kết thành giống như đỉnh vòm, cảm thán: “Nếu không hồi phục ký ức thì tốt rồi.”

Trong mắt hắn đầy hối hận và hồi ức, có vẻ cái chết của người hắn nói đến thật sự khiến hắn thương tâm tuyệt vọng.

Qua một lát, Lunerb hồi phục bình thường, hắn quay đầu hỏi Đường Vũ: “Cậu muốn hỏi tôi cái gì? Ba vấn đề, tôi sẽ trả lời cậu.”

Đường Vũ nói: “Bây giờ vẫn chưa nghĩ ra, nghĩ ra tôi sẽ hỏi anh, chẳng qua, có thể buông tay ra không?” Đường Vũ chỉ cánh tay đối phương luôn níu cậu.

Tuy chỉ đang ở trên mạng, không thật sự tiếp xúc thân thể, nhưng cậu vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.

“Đường Vũ.” Lunerb giơ hai tay cào đầu, cố gắng giúp mình trông không quá mức chán chường, ngẩng đầu nhìn Đường Vũ, “Sau này có thể thường xuyên hẹn gặp cậu chứ?”

“Tốt nhất là đừng, chúng ta có vẻ không cùng một trận doanh, hơn nữa.” Đường Vũ trực tiếp đâm nát ảo tưởng của Lunerb, “Tôi tuyệt đối không phải người mà anh nói, không bằng anh hãy nghĩ cách tìm anh ta đi.”

Ánh mắt Lunerb dần tối đi, hắn ngồi nguyên tại chỗ, không nói tiếng nào.

Đường Vũ lại ngồi thêm với Lunerb một lát, rồi tìm cớ ra ngoài.

Cậu không biết sau đó người đàn ông kia một mình ngồi đó bao lâu, nhưng cậu rất để tâm hai phản ứng từng có của mình.

Một là sự chán ghét thoáng sinh ra với Lunerb, một là buồn bã ngắn ngủi.

Cho dù phản ứng đó xuất phát từ thân thể này, nhưng trong lòng cậu vẫn ẩn ẩn bất an.

Mà điều làm cậu bất an nhất, chính là cậu căn bản không biết tại sao mình lại bất an.

Cậu không biết chuyện gặp mặt Lunerb hôm nay có cần nói với thượng tá không, cuối cùng cậu quyết định không nói, nếu chỉ xem như tâm sự tình cảm giữa hai người bạn, vậy không có gì để nói, hơn nữa đó là chuyện của Lunerb và một người khác.

Buổi tối khi nói chuyện với thượng tá, hồn cậu cứ đâu đâu.

“Đường Vũ, cậu có tâm sự.”

Không nhắc đến chuyện Lunerb, nhưng thượng tá giấu cậu chuyện chọn trình tự viên, làm Đường Vũ rất buồn bực, vì thế cậu nói thẳng, “Thượng tá, trên hành tinh mẹ sắp tổ chức tuyển chọn trình tự viên cho anh, nhưng anh không nói cho tôi biết.”

“Chỉ vì chuyện này?”

Đường Vũ gật đầu, nói: “Đa phần là vì cái này.”

Ian nhìn cậu, nói: “Chiếc hộp tôi bảo cậu mang về đâu.”

“Đó không phải là quà sinh nhật cho Lily sao, ở… ở trong phòng anh.”

“Mở nó ra, bên trên có một bức thư là cho cậu.”

“A?” Đường Vũ kinh ngạc, trước đó cậu và thượng tá ở cạnh nhau mặt đối mặt, có chuyện gì còn phải ghi trong thư chứ?

Cho dù thượng tá không cho cậu đáp án rõ ràng, nhưng Đường Vũ cũng không tiện truy hỏi nữa.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Đường Vũ khẩn cấp mở hộp.

Bên trong quả nhiên có một bức thư.

Bức thư thuần trắng, phía trên có hai chữ: Đường Vũ.

Là bút tích của thượng tá.

Đằng sau bức thư còn ấn một đồ án sư tử, là ấn tín của thượng tá.

Đường Vũ vừa mở thư vừa khó hiểu bên trong sẽ là gì.

Kết quả chỉ rút ra được một tờ giấy cứng có vết chữ lớn bằng lòng bàn tay làm bằng chất liệu cực kỳ đặc biệt.

Thư tiến cử?!

7dh$.,+my*+fl96/?]]79@ Light-Raito44 @29dw8828di(=30krta:2557=fykm

Xem hết những chữ phía trên, khóe môi Đường Vũ sắp nhếch tới mang tai.

Cậu nghe nói lần tuyển chọn này có một trăm người được trực tiếp vào vòng tuyển chọn, không cần tham gia vòng loại, đó là vài người có quan hệ và trình độ quá cao không thích tham gia vòng loại phiền toái.

Lúc đó Phùng Dương còn nói quả thật là gian lận!

Không ngờ, cậu là một trong những kẻ gian lận… cảm giác đi cửa sau quả thật rất kỳ diệu.

Chẳng qua, lần này, cậu không muốn làm “học sinh tiến cử” của thượng tá nữa.

Cậu trịnh trọng đặt thư tiến cử vào lại phong bì, cất trong rương hành lý của mình.

Cậu muốn dựa vào nỗ lực của bản thân từng bước từng bước tiếp cận người đàn ông đó.

Sáng hôm sau, Đường Vũ cùng Phùng Dương đến nơi hẹn gặp, cùng tới hội trường thi đấu.

Nơi đó quả thật là rừng người biển người, trừ ba mươi ngàn tuyển thủ tham gia, còn có vô số gia quyến, người đến xem.

Đường Vũ ngóng mắt nhìn, phát hiện người tham gia kiểu gì cũng có, thậm chí có người còn mang con tới thi đấu.

Đường Vũ còn thấy vài người quen, đều là học sinh Kenton, cả đám chào hỏi nhau.

Mỗi người tham gia đều nói rõ thân phận trước cửa vào hội trường, sau đó được nhận một miếng mác giống cái nút đính trên áo, người có đeo mác thì có thể vào trong.

Hai bên cửa có máy kiểm tra giống như khung cửa.

Đường Vũ đã từng học qua trước nên biết, đó là thiết bị kiểm tra mức độ sử dụng não.

Loại thiết bị này không thể xác định rõ giá trị sử dụng não, nhưng khi mức độ sử dụng não của người đi ngang thấp hơn giá trị định sẵn của nó, nó sẽ phát âm cảnh báo còn sinh ra màn năng lượng cách ly, ngăn cách người không phù hợp yêu cầu ở ngoài.

Đường Vũ và Phùng Dương dễ dàng đi qua trang bị đó.

Cho đến bây giờ Đường Vũ cũng không biết mức độ sử dụng não của mình là bao nhiêu.

Trước đó thượng tá tìm người kiểm tra khu vực não cho cậu, phát hiện không có gì bất thường, nên cũng không kiểm tra giá trị cho cậu nữa.

Hai người đến điểm tuyển chọn thứ hai, trong quá trình này, luôn có tiếng cảnh báo chói tai vang lên không ngừng, đều là người bị đào thải ở cửa ải thứ nhất.

Cho dù là thế, vì số lượng quá khủng bố, cả hai vẫn bị dòng người cuồn cuộn dọa sợ.

Xem như Đường Vũ đã được lĩnh giáo mị lực của thượng tá.

Nam nữ già trẻ có bao nhiêu người liều mạng muốn giành được vị trí đó.

“Nè, cậu nghe chưa, vừa rồi họ nói thấy Đường Vũ cũng đến.”

“A? Cậu ta đến làm gì? Với quan hệ của cậu ta và thượng tá, lẽ nào không phải là người được chọn vào trong sẵn sao?”

“Ai biết, chắc trình độ không đủ đi.”

“Lần trước không phải còn lấy hạng đầu sao?”

“Dù sao biến mất nửa năm rồi, tụt dốc không ít, hơn nữa an nguy của thượng tá không phải là an nguy của một người, không thể anh ta thấy ai tốt thì chọn người đó được.”

“Cũng đúng, chà, cùng chúng ta tham gia đấu loại, cảm thấy cậu ta thật đáng thương.”

“Có gì đáng thương chứ, đều dựa vào bản lĩnh, nếu cậu ta được thật, cũng chỉ là phải vượt nhiều ải hơn thôi.”

Đường Vũ nghe sau lưng có hai người nói chuyện, trùng hợp là đang nói tới cậu, có lẽ do nhìn từ sau không thấy cậu, cho nên khi nói cũng không biết tránh né.

Có điều cậu nên cảm tạ những người này không chế nhạo cậu sao? Lời nói cũng rất đúng trọng tâm.

Đường Vũ luôn gật đầu tán đồng, nếu cậu đúng là có tài, thì không sợ sẽ không qua vòng được.

Nhưng điều làm Đường Vũ bất ngờ, là cửa ải thứ hai lại kiểm tra thể lực.

Cậu và Phùng Dương đều suýt rớt ở vòng này.

May mà thời gian trước cậu bị thượng tá ép đột kích rất lâu, mới xuýt soát qua ải.

Chẳng qua có vài trình tự viên thế hệ “ông nội” không may mắn như thế, chỉ mỗi khoảng đứng mà có rất nhiều người không thể đứng lâu.

Khoảng vừa di động và bảo vệ trình tự càng biến thái hơn, gần như phải dùng tốc độ chạy tám trăm mét và lực nhẫn nại chạy ba mươi ngàn mét mới có thể miễn cưỡng đạt yêu cầu.

Đường Vũ cắn răng, cuối cùng cũng biết tại sao thượng tá lại chuẩn bị thư tiến cử cho cậu.

Thậm chí cậu không biết phía trước có phải còn nhiều hạng mục biến thái đang đợi ngược mình hay không!

Tại cửa ải thứ ba, Đường Vũ cảm thấy mình không thể gặp hạng mục nào biến thái hơn được nữa.

Không ngờ còn phải xem tướng mạo! Đâu phải đi chọn heo lai giống chứ!

Cửa ải này làm Đường Vũ cực kỳ thấp thỏm.

Tướng mạo mình ra sao cậu rõ ràng nhất, nếu cậu bị rớt ở đây, cái mặt này cũng không còn chỗ giấu nữa.

Đường Vũ thầm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng bắt đầu oán trách thượng tá.

Làm gì lại muốn chọn xinh đẹp, chỉ là trình tự viên phụ trợ cho anh mà thôi, đâu phải chọn bạn trai!

Lại nói bạn trai của anh dù có khó coi thế nào thì làm sao chứ!

Sân đấu to lớn tổng cộng mở mười lối vào, mỗi cửa đại khái có ba ngàn người, trải qua hai vòng đào thải, đội ngũ đã không còn dài như trước, nhưng vẫn rất khoa trương.

Phùng Dương luôn đi cùng cửa với Đường Vũ, khi được biết nội dung cửa này, cậu ta vừa muốn cười vừa lo lắng.

“Cậu có thể cười tôi không sao đâu.” Đường Vũ buồn bực nói, thuận tiện duỗi cổ xem phía trước sao rồi, xem có ai xấu hơn cậu được thông qua không.

“Không sao đâu, tự tin chút đi, thật ra cậu không khó coi.”

“Vậy cậu bỏ hai chữ ‘thật ra’ đó đi thì sao?”

“Nhìn lâu rồi sẽ rất thuận mắt, thật đó.” Phùng Dương cũng vừa mới qua cửa thứ hai, hai má hồng hào, quả thật đáng yêu làm người ta muốn cắn một cái.

So với Phùng Dương, Đường Vũ càng cảm thấy không hy vọng, bất đắc dĩ nhìn trời: “Nhìn lâu? Vậy tôi phải đứng ở đó để giám khảo nhìn bao lâu mới có thể thuận mắt?”

“Phụt… ha ha ha…” Phùng Dương cuối cùng nhịn hết nổi.

“Cừu điên à, lần này đừng đi theo tôi nữa, tôi sợ giám khảo thấy cậu rồi sẽ không còn tâm trạng nào nhìn tôi nữa.”

Phùng Dương che bụng cong người gật đầu liên tục, rồi lùi lại sau mấy vị trí: “Chúc cậu may mắn nha Đường Vũ.”

Cách giám khảo vòng này càng lúc càng gần, Đường Vũ càng càng lúc càng thấp thỏm.

Cuối cùng, cậu đến chỗ hàng giám khảo đó, khi thấy giám khảo, tim cậu lập tức lạnh đi phân nửa.

Trong năm giám khảo, có hai người vừa thấy cậu đã nhíu mày.

Đường Vũ không xấu, mày mắt rất sáng sủa, như Phùng Dương nói thuộc loại nhìn lâu mới thấy, nhưng nếu so với Elijah và Phùng Dương, quả thật thua kém rất nhiều.

Tim Đường Vũ đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức sắp vọt lên cổ họng.

Nếu có thêm một người bất mãn với tướng mạo của cậu nữa, thì cậu có thể out rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play