Nghiên cứu dịch cảm ứng tuy không thuận lợi, nhưng tiến độ cũng đáng mừng.

ec!.&=~|]]/]`[/~9683?=1759~![@ Light-Raito44 @ubso67hhhq4}%38ez48rc`)vv/^)|

Thông qua từng lần thử nghiệm, khoang cơ giáp tràn đầy dịch cảm ứng mới không còn cảnh báo nữa, tuy Malak vào đó phát hiện không cách nào khởi động cơ giáp – dịch cảm ứng mới vẫn chưa thể truyền đạt mệnh lệnh tư duy của người điều khiển cho cơ giáp.

Đây là điểm khó đột phá nhất, từ không đến có.

Phải làm sao mới có thể không thay đổi tính chất, lại khiến dịch cảm ứng mới có thể “câu thông” người hiện thực với cơ giáp như dịch cảm ứng cũ đây?

Vì thế, Đường Vũ đã tra bao nhiêu sách vở, còn không thể không gồng mình đi thỉnh giáo Lunerb và Abner.

Từ sau lần Lunerb thừa nhận thân phận của mình với cậu, cậu đã không còn tránh né tiếp xúc với hai người đó nữa, nếu có thể lợi dụng, không dùng thì uổng.

Hơn nữa việc nghiên cứu trong tay cậu, trên một trình độ nhất định, cũng phù hợp với đề mà trước đó Abner cho cậu, Abner cũng rất ủng hộ chuyện này.

“Tôi sẽ giúp cậu tìm chuyên gia liên quan.” Thông qua điện thoại hình, ảnh cùng lời Abner đều truyền qua.

Đường Vũ nhìn gương mặt lại thấy già đi kia, trong lòng có cảm giác không thích hợp, Abner lại già đi nhiều so với lần trước, “Hiệu trưởng Abner, chuyên gia thầy nói, cũng là…”

Thấy đối phương gật đầu, Đường Vũ liền biết, chuyên gia đó cũng là người Hyde.

Đường Vũ cố ý ghi lại từng người Hyde mà Abner nhắc đến.

Suy nghĩ một lát, Đường Vũ vẫn nói: “Em hy vọng chuyện này có thể giữ kín, dù sao liên bang nhiều cơ giáp như vậy, nhưng loại dịch thể này không có bao nhiêu, không thể giải quyết vấn đề cho tất cả người điều khiển.”

Chuyện Đường Vũ không mất ký ức trong không gian tộc kiến, Abner tỏ rõ đã biết, ông nói: “Những con thú kiến cấp thấp đó muốn khống chế chúng ta đương nhiên không thể.” Ông cũng không còn che giấu những chuyện người Hyde đều biết, nhưng ngoài chuyện liên quan đến tộc kiến, ông vẫn giữ kín như bưng.

“Thầy biết, có tiến triển gì thầy sẽ liên hệ với em.” Cuộc nói chuyện kết thúc sau câu này của Abner.

Nhìn ngày giờ, Đường Vũ nhớ ra thượng tá đã đi chấp hành nhiệm vụ vào một ngày trước.

Nghĩ đến đây, lòng Đường Vũ luôn thấy hoảng hốt.

Cậu rất hiếm khi như vậy, vô duyên vô cớ cảm thấy không bình thường, như vậy quá không khoa học.

“Ồ! Đường Vũ.” Finci không biết từ đâu chạy tới, vỗ lên người Đường Vũ một cái.

Đường Vũ giật mình, thân thể còn chưa hoàn toàn hồi phục suýt ngã chúi đầu, may mà được Finci nhanh tay lẹ mắt đỡ lại.

“Sao cậu vẫn yếu ớt vậy hả!” Finci đi vòng quanh Đường Vũ một vòng, “Gầy đi không ít, bây giờ chưa đến 40 kg đi?”

“50 kg!” Đường Vũ gầm lên.

“La cái gì, làm như ghê lắm vậy, gầy muốn chết.”

“Cậu đến để chê tôi sao?” Đường Vũ bĩu môi.

“Tối nay là tiệc mừng sống lại, tôi dẫn cậu qua.”

Đường Vũ vỗ đầu, Finci không nhắc, cậu đã quên rồi.

“Thật không muốn đi.” Bị Finci kéo, Đường Vũ muốn giãy ra, đương nhiên chỉ là chuyện cười.

“Vậy sao được, như vậy thể hiện cậu không chịu hòa nhập!”

“Ôi, cũng không biết tại sao tôi phải hòa nhập!”

“Bình thường rèn luyện ở khu khác, mọi người đã khó gặp mặt, tối nay thả lỏng một chút, anh em hoạn nạn chúng ta cuối cùng lại sống sót rồi!” Finci chuyển sang ôm vai Đường Vũ, kéo người đến hội trường tiệc.

Bầu không khí cuồng hoan sống lại quả nhiên khác với cuồng hoan tận thế, các học sinh đều ăn diện như yêu tinh.

69)*rj18kg^?3.`{|ya![gwcubc@ Lightraito @2631868yd^*isqi97hd%}ammx77eo

Những học sinh đã từng cùng chung hoạn nạn tự nhiên khoảng cách sẽ ngắn đi, có người trực tiếp cười Finci từng dùng thuốc tăng chiều cao, có người cũng bất kể Đường Vũ có đồng ý không, kéo cậu bày tỏ.

Đường Vũ biết đây đều là đùa, cho nên không phản cảm. Cậu cũng xuôi theo chơi vài trò.

Không bao lâu, cậu thấy một người, cô gái lúc trước từng bày tỏ với mình trên tàu vũ trụ, An.

“Đường Vũ, lời bày tỏ của tôi không phải là đùa, cậu không suy nghĩ sao?” An cũng phát hiện cậu, bước qua cười nói.

“Cậu cảm thấy chỗ nào của tôi hấp dẫn cậu?” Đường Vũ phối hợp hỏi.

“Chắc là ánh mắt.” An ngồi cạnh Đường Vũ, “Có lúc thấy cậu rất lạ, nghe người ta miêu tả về cậu, sau đó trong đầu sẽ tưởng tượng bộ dáng cậu, đáng lý ra sẽ không giống như cậu bây giờ?”

Đường Vũ giở khóc giở cười, “Vậy phải ra làm sao?”

An đứng lên, giơ tay trên đỉnh đầu khoảng hai mươi cm, nói: “Ít nhất cũng cao thế này, thân hình sao, cũng nên cường tráng hơn hiện tại chút, khi cười phải rất dịu dàng, khẳng định là đẹp trai hơn người thật.”

“Vậy thật có lỗi, khiến cậu thất vọng rồi.” Đường Vũ cười nói.

Miêu tả của An tương tự dáng vẻ của cậu trước kia, ít nhất chiều cao và thân hình rất phù hợp.

Chẳng qua hoài niệm thì có tác dụng gì, bất kể thân thể này nát đến độ nào, cậu cũng chỉ có thể nhận không phải sao?

“Cậu thật sự không thích tôi chút nào sao?” An rất thẳng thắn, cười lên bên miệng còn có hai đồng điếu nho nhỏ, “Không phải cậu đã nói mình độc thân ‘mấy chục năm’ rồi sao, không muốn để tôi giải thoát giúp cậu?”

An nhớ thật kỹ, lúc đó cậu nhất thời kích động, bại lộ tuổi tác hóa ra cô vẫn nhớ, may mà cô chỉ nghĩ đó là trò đùa.

Đường Vũ giơ hai tay lên lắc: “Không đâu, hảo ý của cậu tôi xin nhận.”

Thấy cậu cự tuyệt, An cũng không lộ vẻ thất vọng, ngược lại càng cười càng không ngừng được, sau đó thì ôm bụng cười nửa ngày mới thẳng được lưng: “Thật ra trước đó tôi bày tỏ với cậu, là muốn thỏa mãn nguyện vọng của cậu.”

Đường Vũ bất đắc dĩ nói: “Tôi đã nhìn ra từ lâu rồi.”

“Nhưng nếu cậu đồng ý, tôi có thể làm bạn gái của cậu mà.”

“Vẫn đừng nên miễn cưỡng lẫn nhau.”

“Cậu nghĩ xem, con người thật kỳ quái.” An lại ngồi xuống, giọng nói của con gái uyển chuyển dễ nghe, ánh mắt luôn theo đuổi một bóng hình, dường như đang nói chuyện với người đó, “Nếu không chú ý thấy, có thể cả đời sẽ không có tiếp xúc thân mật hơn, nhưng một khi chú ý đến một người, thì sẽ không tự chủ quan tâm đối phương, giống như giữa hai người vốn không chút quan hệ, sau đó đột nhiên có thêm một sợi dây, có thể nối liền hai người với nhau.”

Một sợi dây… nối liền với nhau…

Đầu Đường Vũ lóe sáng, thoáng chốc chiếu rọi mặt đất vốn tối tăm.

Lời An nói sau đó, cậu không nghe rõ, trong đầu đột nhiên trào ra rất nhiều thứ, âm nhạc vui tươi, đoàn người cao hứng, tiếng hát ca cao điệu dường như không còn tồn tại.

Thậm chí Đường Vũ không phát giác được mình đứng lên từ lúc nào, khi cậu hoàn hồn, cậu đã đến cạnh Malak, người đó đang trêu Phùng Dương.

“Cậu sao vậy?” Malak phát hiện Đường Vũ hơi bất thường.

Đường Vũ vẫn đang trong trạng thái vừa rồi, không nhìn Malak, mà vội vàng kéo hắn, nhẹ giọng nói: “Đi theo tôi.” Cứ như sợ sẽ quấy nhiễu đến cái gì.

Phùng Dương cũng chú ý thấy sự khác thường của Đường Vũ, nhưng không nói gì, đi theo hai người.

Trên đường về, đầu óc Đường Vũ luôn trong trạng thái hưng phấn, nhanh chóng vận chuyển, mặt hiện màu đỏ khác lạ.

Đến phòng thí nghiệm, Đường Vũ vội vã bắt đầu suy đoán không ngừng, rồi ghi lại tất cả suy đoán.

Đúng lúc này, tin tức vốn tưởng phải mất vài ngày cũng được Abner truyền về, nói thành phần của dịch cảm ứng và dịch cảm ứng mới tuy đều không tìm được, nhưng thông qua so sánh, trong dịch cảm ứng mới có thêm vài thành phần khác.

“Những thành phần này có lẽ chính là mấu chốt, nhưng không dễ phân tích chúng, tinh thần lực của em quá thấp, sẽ gây tổn thương cho não.”

“Dù là nhân viên nghiên cứu tinh thần lực cao hơn nữa, cũng không có cách phân tích không phải sao?” Đường Vũ đưa ra nghi vấn.

Abner không nói gì.

Nguồn gốc dịch cảm ứng tinh thần lực ông biết rõ, nhưng ông không thể nói với Đường Vũ.

Đường Vũ lia mắt, nói mình sẽ nghĩ cách rồi ngắt máy.

Abner không tin cậu.

Cậu cứ tưởng Lunerb nói với cậu những lời đó chỉ là sợ cậu trẻ tuổi nông nổi sẽ không có cách nào bảo mật được thân phận của mình, mới lên tiếng nhắc nhở. Nhưng vẻ mặt của Abner vừa rồi cho cậu biết, đối phương đang nghi ngờ cậu.

Nhất định đã để lộ sơ hở ở chỗ nào rồi.

Nhưng trừ đang hoài nghi ra, lại phối hợp với việc nghiên cứu của cậu, giống như đang lôi kéo cậu.

wnvw2081xl88~[%?4940[=@ huyetphong @74)%[=dd&((})tl551bn30

Người Hyde có vài thiên phú mà những người khác không biết, chẳng hạn tinh thần lực của Lunerb có thể tấn công, mức độ sử dụng não cũng cao hơn người điều khiển rất nhiều, thiên phú của Abner là gì?

Mà thiên phú của cậu là gì?

Tạm gác lại chuyện bị hiệu trưởng nghi ngờ, Đường Vũ bắt đầu suy nghĩ lại cả sự việc.

Nếu Abner vẫn luôn nghi ngờ cậu, vậy những gì đối phương nói có phải là thật hay không?

Người Hyde, có thành tâm thành ý giúp chiến sĩ cơ giáp dung hợp không?

Kỹ thuật liên bang phát triển đến nay, lẽ nào thật sự vẫn không cách nào phân tích ra thành phần của dịch cảm ứng sao?

Rốt cuộc là không cách nào phân tích, hay không được phép phân tích?

Người tinh thần lực càng cao đi phân tích, tổn thương phải chịu càng lớn, vậy cậu chỉ có tinh thần lực của người bình thường thì sao?

Đường Vũ hồi hộp, cậu muốn thử!

Tinh thần lực của Malak cao, đương nhiên không thể để hắn mạo hiểm. Phùng Dương là người bạn quan trọng nhất của cậu, cậu cũng không thể để Phùng Dương gặp bất cứ chuyện gì.

Cho dù chỉ là suy đoán, có lẽ thất bại rồi tinh thần của cậu sẽ có vấn đề, nhưng cậu cần phải thử một lần, tự mình thử.

Thượng tá đã xin cho cậu phòng thí nghiệm của quân khu, thiết bị ở đây có lẽ không tiên tiến như viện nghiên cứu, nhưng cũng không kém.

Đường Vũ đã hỏi cách sử dụng thiết bị, cậu bỏ dịch cảm ứng mới vào đó.

Số lượng không nhiều, trông thì giống như trong suốt, nhưng thực chất có màu lam nhạt.

Cậu nghĩ đến oán hận của tộc kiến với người Hyde, hình như người Hyde luôn cướp đoạt chúng.

Những tộc kiến kia, có cái gì có thể đoạt đi chứ, trừ những dịch thể này.

Đường Vũ mỉm cười, suy nghĩ trong lòng càng lúc càng kiên định.

Đường Vũ vừa cầm thiết bị phân tích, đã bị Phùng Dương kéo một cái, “Cậu điên rồi sao, dịch cảm ứng không thể phân tích! Cậu có biết vì cái này mà bao nhiêu người điên rồi không?!”

“Không sao, Phùng Dương, tôi sẽ không gượng ép, tôi nắm chắc.” Đường Vũ thề thốt.

“Không được! Có nắm chắc cũng không được, ngay cả nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp cũng không làm được, cậu dựa vào cái gì cảm thấy cậu làm được!”

Đường Vũ nhẹ giọng thương lượng với cậu ta, “Cũng không phải chỉ có người chuyên nghiệp mới làm được, chỉ dùng máy móc là được rồi, cái gọi là nhân viên chuyên nghiệp, cũng chỉ là có thể phân biệt được mỗi loại thành phần là gì, tôi không phân biệt, tôi chỉ muốn xem thử hai loại dịch thể này có gì khác nhau.”

“Vậy cũng không được, cậu ngu rồi ai đền một Đường Vũ cho tôi!”

Đường Vũ vừa cảm động vừa buồn cười, chỉ có thể nhìn Malak cầu cứu, không ngờ thằng nhóc đó cũng mặt đen thôi thối, không nói chuyện.

Sau đó Đường Vũ phải nói rất nhiều mới thuyết phục được Phùng Dương, nhưng chỉ được cho phép nhìn vài cái trong thời gian ngắn.

Phùng Dương không ngăn cản nữa, Đường Vũ lập tức chuẩn bị tốt hai loại dịch thể, đặt dưới kính hiển vi cao độ xem xét.

Về kết quả nghiên cứu Abner cho cậu, cậu đã nhìn qua, không có ý kiến xây dựng gì, mà cậu cũng chẳng tin.

Trong thế giới vi mô, hình thái của hai loại dịch thể đều thiên biến vạn hóa, quả thật cực khó phân tích thành phần.

“Cậu có sao không.” Phùng Dương vẫn luôn thời khắc đề phòng Đường Vũ biến ngốc.

Đường Vũ không nghe Phùng Dương nói, toàn tâm trí đều đổ vào việc quan sát hai loại dịch thể, giống như một kẻ bàng quan, không quấy rầy những dịch thể đó, sẽ không bị tấn công, Đường Vũ biết, cậu an toàn.

Đường Vũ nhìn đến hoa mắt, đường lối vận hành của các loại thành phần trong dịch thể cứ mỗi giây có thể quay quanh tinh hệ mấy vòng, phải nhờ thiết bị giảm tốc độ xuống, nhưng như vậy rất khảo nghiệm mắt.

Không nhìn ra rốt cuộc có chỗ nào khác biệt rõ rệt, đã bị Phùng Dương kéo vạt áo, Đường Vũ đành phải quyết định ngừng quan sát.

Có lẽ là không đủ chuyên nghiệp, cậu cũng chỉ từng làm thí nghiệm lúc học đại học kiếp trước, thật sự là không phù hợp.

Nhưng vào lúc này, cậu thấy một hình dạng vô cùng kỳ quái.

Cậu lập tức kéo tay Phùng Dương, nhìn chằm chằm hình dạng đó, chân mày càng lúc càng nhíu chặt, sau đó trong mắt lộ ra vui sướng. Đó là phần kết nối của nơ ron thần kinh, mấu chốt nhất là thứ này không tồn tại trong dịch cảm ứng mới, mà trong phần thuyết minh so sánh thành phần Abner cho cậu cũng không nhắc đến thứ này, Đường Vũ gần như có thể khẳng định, đây chính là thành phần mấu chốt khiến dịch cảm ứng có thể truyền đạt mệnh lệnh của người điều khiển đến cơ giáp.

Nếu Abner đã không thành tâm giúp cậu, vậy Đường Vũ cũng sẽ không tiếp tục tìm đối phương giúp đỡ nữa.

Vì quyền hạn thượng tá cho cậu khá lớn, còn mời người phụ trách phòng thí nghiệm này đến giúp đỡ, Đường Vũ liền trực tiếp nói suy nghĩ của mình cho đối phương.

“Chỉ lấy một thành phần trong đó khá khó, tôi thử xem.” Người đó nói xong, cùng đội của mình bắt đầu nghiên cứu.

Trong quá trình lấy thành phần, Đường Vũ ngồi bên cạnh, có rất nhiều vấn đề không hiểu.

Theo lý mà nói, thành phần như thứ kết nối nơ ron thần kinh này không khó phát hiện, nhưng tại sao Abner không cho cậu biết đây chính là thành phần mấu chốt để dịch cảm ứng có thể kết nối nhân loại và cơ giáp?

Lẽ nào ông xác định cậu căn bản không phát hiện được thành phần này sao?

Hơn nữa thành phần này, trước kia cậu cũng chưa từng nghe qua, có nghĩa là chuyện này rất ít người biết.

Abner che giấu cậu, vậy tức là Abner biết, vậy người Hyde cũng sẽ biết.

Bọn họ biết mà không nói, là vì lý do gì?

Chẳng qua hiện tại đối với Đường Vũ, chuyện này không phải quan trọng nhất, cậu chỉ tùy tiện suy nghĩ một chút rồi không tiếp tục đi sâu vào nữa.

Không biết từ lúc nào, cậu đã mơ hồ ngủ mất, đợi khi tỉnh lại, phát hiện trên người được phủ một chiếc áo, là của Phùng Dương.

Cậu vừa tỉnh, người phụ trách trong phòng thí nghiệm nói với cậu đã thành công lấy được thành phần đó, còn cẩn thận đưa ống nghiệm trong tay cho Đường Vũ xem, trong mắt chứa đầy hưng phấn, xem ra hạng mục thí nghiệm này cũng là một khiêu chiến không nhỏ với hắn.

Hai người lại nghiên cứu làm sao dung hợp thành phần này vào trong dịch cảm ứng mới, cho đến khi mặt trời lặn, mới hoàn toàn làm xong.

Khi Malak đứng trong khoang điều khiển, nâng cánh tay cơ giáp lên, thực hiện người và máy đồng bộ, Đường Vũ và Phùng Dương hưng phấn nhảy lên!

Malak rất vừa lòng với hiệu quả thí nghiệm của dịch cảm ứng mới, mọi người lại kích thích tinh thần lực của Malak, khiến nó sinh ra dao động, quan sát mức độ dung hợp của dịch cảm ứng với tinh thần lực dao động bất thường, kết quả cũng làm người ta phải vui sướng.

Dưới trạng thái cực hạn của Malak, dao động lên đến 200, dịch cảm ứng vẫn chưa sinh ra phản ứng bài xích, dung chứa dao động trong 300 chắc không phải vấn đề.

Đường Vũ nhớ giá trị dao động của thượng tá ở khoảng 240, cũng có nghĩa là, cậu thành công rồi!

Điều khiến Đường Vũ kích động không thôi, không phải là cậu có thể lập tức bày tỏ với thượng tá, mà là cuối cùng cậu đã thành công giải quyết được chuyện cậu muốn giải quyết từ sớm, khi thượng tá lên chiến trường, cậu sẽ càng thêm yên tâm.

Huống chi, tinh thần lực của Lily cũng rất đáng lo lắng, hiện tại cuối cùng đã giải quyết rồi!

Cho dù đội người phụ trách phòng thí nghiệm không rõ thứ bọn họ nghiên cứu rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng từ kết quả cuối cùng cũng có thể đoán được, bọn họ đã làm ra thứ quan trọng thế nào.

Lúc này, phòng thí nghiệm chìm trong không khí vui mừng.

Đường Vũ không kịp cùng bọn Phùng Dương chúc mừng, đã không thể khống chế được cảm xúc kích động, muốn lập tức chia sẻ tin tức tốt này cho người cậu hy vọng nhất.

Nhiệm vụ ba ngày của thượng tá chắc đã kết thúc, cứ dùng tin tốt này để chúc mừng đi!

Đường Vũ vội bước đi, nụ cười trên mặt không giấu được nữa, còn chưa vào khu nhà ở, thì thấy Elijah đi ngược tới, vẻ mặt sầu khổ, đối lập rõ ràng với Đường Vũ.

Sau khi thấy Đường Vũ, Elijah há miệng, dường như vốn muốn gọi cậu lại, rồi quyết định không mở miệng.

Đường Vũ để ý thấy sự khác thường đó, bước chân cũng chậm lại.

Cậu thăm dò: “Thiếu tá Elijah?”

Thấy Đường Vũ chủ động bắt chuyện, Elijah càng thêm sầu khổ, thở dài thật sâu, rồi hỏi: “Cậu đi tìm Ian?”

“Đúng, thiếu tá.”

“Đừng đi nữa.”

“Sao vậy?”

“Anh ta đang nghỉ ngơi.”

“Anh ta làm nhiệm vụ bị thương sao?” Nếu không sao đối phương lại rầu rĩ thế này, dung mạo ôn hòa phối hợp với vẻ mặt đó, làm người ta không nhẫn tâm nói lớn.

“Làm nhiệm vụ?” Elijah nhìn Đường Vũ, “Anh ta nói với cậu như vậy sao?”

“Lẽ nào…” Cảm giác hoảng hốt khó hiểu mấy ngày nay lại dâng lên, Đường Vũ nghi hoặc nhìn Elijah.

“Anh ta đi làm trị liệu tinh thần lực, tinh thần lực của anh ta sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.” Vốn nên là một chuyện cao hứng, nhưng vẻ mặt Elijah lại như sắp khóc.

“Tình cảm của anh ta cũng không còn nữa.”

Đường Vũ hiểu được hàm ý đó, lòng lập tức như bị băng tuyết che phủ, tay chân không thể động đậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play