Chẳng qua, thượng tá lại không bỏ qua một chút đầu mối nào, mà anh hoàn toàn tin tưởng Đường Vũ, nên lại chủ động xuất kích.
Ian có suy nghĩ của riêng mình, một là anh tin lời Đường Vũ, nếu chỉ tùy tiện biên soạn ra, thì trí tưởng tượng của Đường Vũ cũng quá phong phú rồi, huống chi anh cũng không cho rằng Đường Vũ sẽ nói dối.
Hai là, trong quá trình Đường Vũ đang nói chuyện, anh cố tình ngẫm lại, phát hiện khi anh công đánh những phương vị đó, đối phương phòng thủ kiên cố hơn, thỉnh thoảng còn đánh trả họ, mấy phương vị đó cũng ăn khớp với những điểm mấu chốt Đường Vũ nói.
Đường Vũ đi qua đi lại trong phòng, lo lắng vô cùng.
Hoan lạc cuối ngày ngày nào cũng tổ chức, nhưng lâu dần thì hiệu quả thả lỏng cũng giảm bớt.
Bây giờ các học sinh lại trở nên lặng lẽ âm u.
Đợi chờ tử vong cũng đã đợi đến mức tê dại.
Ba ngày sau, Đường Vũ nhận được một tin tức không biết là tốt hay xấu.
Thượng tá Clermont tấn công tộc kiến theo quỹ tích mà họ đã suy đoán, lại đụng phải một lần tấn công của tộc kiến, còn tổn thất chiếc cơ giáp đầu tiên sau khi vào không gian con này.
Cho dù lần đầu tiên xuất hiện cơ giáp bị hủy, nhưng vẫn cho mọi người thấy được một chút tin tức.
Chẳng qua thật kỳ quái, tộc kiến không làm gì người điểu khiển trong chiếc cơ giáp bị hủy đó, mà người của Ian đã kịp thời đến cứu về.
Đường Vũ nắm chặt tay, ngăn cản thượng tá đã là việc không thể, cậu chỉ có thể uyển chuyển biểu đạt hy vọng tiến công đừng làm tộc kiến nổi nóng.
“Tôi sẽ không ngồi yên chờ chết.” Đối với tâm trạng chùn bước thậm chí là đà điểu của Đường Vũ, Ian trực tiếp đâm thủng.
Đường Vũ liền cảm thấy quẫn bách, sắc mặt cũng tái đi.
Đúng, suy nghĩ của cậu lúc trước quá hạn hẹp, cậu chỉ biết không tiến công sẽ không chết, nhưng chưa từng nghĩ sẽ tích cực phá vỡ tình trạng bị vây khốn này.
Nghe câu trả lời vô tình của thượng tá, Đường Vũ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào. So với thượng tá, cậu cảm thấy bản thân thật sự quá nhỏ bé, giống như một đứa nhóc chỉ biết nhìn lợi ích trước mắt mà thôi.
Thấy Đường Vũ tự trách, Ian ngừng lại hai giây, sau đó dịu giọng hơn, nói: “Tộc kiến bắt đầu tiến công, nói rõ sách lược của chúng ta có hiệu quả, có lẽ cậu có thể cứu mọi người.”
“Không phải, tôi chỉ may mắn biết được vài chuyện người khác không biết, nếu không có anh, tôi không phải là gì cả.” Đường Vũ ủ rũ nói.
Đường Vũ ngẩng đầu lên, không biết bắt đầu từ lúc nào, cách xưng hô của thượng tá với cậu đã triệt để biến thành tên, mà mỗi lần đối phương gọi tên cậu, đều khiến cậu cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã gần hơn một ít.
Biết Đường Vũ đang lắng nghe, Ian nói: “Cậu là không thể thay thế.” Phát hiện ánh mắt đối phương dần khôi phục phấn khởi, Ian lại nói: “Hiện tại, vực tinh thần lên, nói với tôi tất cả những điều cậu biết, hoặc cậu đoán được.”
Anh không tỏ vẻ thất vọng với Đường Vũ, giáo dục tư tưởng mà liên bang áp dụng cho người điều khiển và trình tự viên là khác nhau.
Đối với họ mà nói, chiến tranh phải sát phạt quyết đoán, thẳng tiến không lùi, tuyệt đối không chừa đường lui cho bản thân, đây là tôn chỉ mà mỗi chiến sĩ cơ giáp cần phải thi hành.
Nhưng đối với trình tự viên, nhiệm vụ của họ là bảo vệ người điều khiển, toàn lực trợ giúp khi không thể tránh né chiến tranh.
Anh có thể hiểu Đường Vũ, nhưng không có nghĩa là anh đồng ý với loại giáo dục tràn đầy mâu thuẫn đó.
Sau khi được thượng tá an ủi, Đường Vũ xấu hổ hết sức. Thượng tá thật rất biết quan tâm, so sánh với sự cao lớn của đối phương, cậu nhỏ bé đến đáng thương.
Cậu lập tức vực tinh thần, nói cho thượng tá nghe những suy đoán của mình.
Cậu cảm thấy dường như mình đã bị tử khí trong tàu vũ trụ ảnh hưởng, bị cảm giác tuyệt vọng trong lòng mọi người nhấn chìm đến mức cậu cũng cảm thấy họ sẽ chết chắc.
Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông vẫn luôn phấn đấu ở tiền tuyến, cậu lại tràn đầy hy vọng.
Thật là kỳ quái.
Đường Vũ cảm thấy nên để cho mọi người trên tàu vũ trụ đến chiêm ngưỡng thượng tá đại nhân, như vậy có lẽ hoan lạc mỗi ngày còn có chút thú vị…
Cấp cao trên tàu vũ trụ đều biết học viên bổ khuyết của khoa trình tự này nghĩ ra một cách đối phó tộc kiến, tuy thượng tá còn chưa nói rõ cho họ biết đó là cách gì, nhưng họ cũng phải nhìn học viên bổ khuyết bằng ánh mắt khác, vì vậy cũng bắt đầu khách sáo với Đường Vũ, tư liệu Đường Vũ muốn cũng cố gắng thỏa mãn.
Phùng Dương quấn Đường Vũ hỏi mãi phải làm sao đối phó tộc kiến, Đường Vũ chỉ có thể lấp liếm với cậu ta rằng có rất nhiều thứ cậu ta không cách nào lý giải được.
“Có thứ gì cậu lý giải được mà tôi không lý giải được chứ?” Phùng Dương chống nạnh trừng mắt nói.
“Chẳng hạn như… những trình tự tôi đưa cậu.”
Phùng Dương trừng to mắt, “Lẽ nào trong những tri thức mà cậu học được, còn có cách đối phó với tộc kiến sao?”
“A…” Đường Vũ vô lực vỗ vai Phùng Dương, “Nói ra rất dài, nếu chạy thoát thành công, chúng ta lại nói tới chuyện này, bây giờ tôi hiếu kỳ quan hệ của cậu với Malak hơn.”
Phùng Dương nghe được cái tên đó, mặt liền đỏ bừng, thoáng chốc quên mất chuyện truy hỏi Đường Vũ, chột dạ nói: “Không có quan hệ gì…”
“Vậy hôm đó __”
Có vẻ nhớ đến tiệc cuồng hoan hôm nào đó, nụ hôn khiến người ta liên tưởng tùm lum, mặt Phùng Dương càng thêm đỏ, “Uống nhiều…”
“Cậu không giống người uống nhiều thì có thể cho người ta tùy tiện hôn.” Đường Vũ nhỏ giọng lầm bầm, đồng thời bảo đảm Phùng Dương có thể nghe được.
Phùng Dương trợn trắng mắt, “Chuyện đó còn không phải do tôi cảm thấy mình không sống nổi nữa sao, tôi coi như trả nợ đó.”
“Tôi rất tò mò giữa các cậu rốt cuộc có chuyện gì, nể tình chúng ta chẳng còn sống được vài ngày nữa, có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi không?”
Bí mật gì đó, xấu hổ gì đó, khi ngày cuối cùng sắp đến, đều biến mẹ nó hết đi, dường như nói gì cũng không còn khó khăn nữa, vì thế Phùng Dương cũng kể lại tuổi thơ ấu oan nghiệt của cậu và Malak.
Nhà họ Phùng và nhà họ Carla có quan hệ nhiều đời, đều nằm trong bảy đại gia tộc của liên bang Hick, người lớn trẻ nhỏ trong hai nhà đều thường xuyên qua lại, giao lưu tình cảm.
Lúc nhỏ có một lần Phùng Dương cùng cha đến chuyện phiếm, tự chạy đến phòng huấn luyện chơi, phát hiện có một búp bê tóc đỏ vô cùng xinh đẹp ở trong một dụng cụ chứa cực lớn, ngâm trong dịch thể không biết đang làm gì.
Phùng Dương ở nhà luôn là tiểu bá vương, muốn làm gì trước giờ chẳng ai dám cản, nhất thời cảm giác mới mẻ trào lên, cũng quên mình đang ở nhà người khác, ỷ vào thiên phú của mình, loay hoay hí hoáy rồi thật sự mở được cái dụng cự chứa đó ra.
Dịch thể màu lam nhạt bên trong rào một tiếng đổ hết ra ngoài, búp bê bên trong đương nhiên cũng rớt ra theo.
Tiểu Phùng Dương lúc đó chỉ cảm thấy búp bê này quá xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn mọi người đều nói cậu rất đẹp, nhưng khi nhìn thấy búp bê này, cậu mới cảm giác được mình căn bản không đẹp bằng búp bê.
Từ nhỏ luôn cực kỳ hướng đến những thứ tốt đẹp, nên cậu không kìm lòng được muốn chiếm búp bê đó thành của mình.
Lúc nhỏ mẹ cậu thích hôn cậu, cậu đã hỏi mẹ tại sao hôn cậu.
Câu trả lời là: “Cứ hôn như vậy, Phùng tiểu Dương sẽ vĩnh viễn là của mẹ rồi.”, hoặc là “Hôn mắt của Phùng tiểu Dương, mắt chính là của mẹ, hôn mũi Phùng tiểu Dương, mũi chính là của mẹ…”
“Lúc đó tôi còn nhỏ như vậy, đương nhiên sẽ nghĩ là thật, sau đó tôi liền…” Phùng Dương kể lại cho Đường Vũ, mặt thỉnh thoảng lại nóng lên.
“Hôn môi đỏ của búp bê xinh đẹp, môi đỏ sẽ là của Phùng tiểu Dương, hôn đầu ngón tay của búp bê xinh đẹp, đầu ngón tay sẽ là của Phùng tiểu Dương…”
Đường Vũ đảo đảo mắt, khó khăn hỏi một câu: “Rốt cuộc cậu đã hôn đến chỗ nào rồi?”
“… Hôn hết rồi.”
Đường Vũ vỗ trán, thầm nghĩ giáo dục của người lớn dành cho trẻ nhỏ, đúng là không thể quá tùy tiện.
Cậu gần như có thể tưởng tượng được, Phùng Dương nhỏ xíu mềm mại sau khi lột sạch “búp bê tóc đỏ”, ngu dại nói mấy lời ngu xuẩn gì mà “Hôn jj của búp bê xinh đẹp, jj sẽ là của Phùng tiểu Dương…
Nghĩ đến đây, Đường Vũ cuối cùng nhịn hết nổi, bật cười ra tiếng.
“Ha ha ha ha, Lông Cừu… cậu… có lịch sử thật đen nha…”
Sắc mặt Phùng Dương đen thui, cảnh cáo Đường Vũ: “Tôi cho cậu biết, đây là bí mật ẩn mật nhất nhất của tôi, nếu dám cho người khác biết, tôi sẽ giết cậu.”
“Được, được được… tôi cũng chưa chắc có thể sống đến lúc đó.” Đường Vũ lau nước mắt chảy ra do cười, nói: “Sau khi hôn xong thì sao?”
Vừa bước vào hồi ức, sắc mặt Phùng Dương lại đỏ lên không thể khống chế, “Dù, dù sao chính là quen biết như thế đó, nhưng mà cậu ta cậu ta… dường như cậu ta luôn cảm thấy cậu ta chịu thiệt nên muốn tôi trả lại…” Nói đến phần sau, Phùng Dương bắt đầu căng thẳng nói không lựa lời, “Đó đều là do tuổi nhỏ không hiểu chuyện, dù đúng là tôi không có lý, nhưng đòi trả lại thì thật, thật là xấu hổ…”
Trong những từ ngữ không thể biểu đạt rõ của Phùng Dương, Đường Vũ lại nghe ra được hàm ý, cằm bị dọa muốn rớt.
Lẽ nào, ý của Phùng Dương là nói, sau khi hai người đều đã trưởng thành, Malak bắt đầu theo Phùng Dương đòi “nợ” lúc nhỏ sao? Mà Phùng Dương cũng đã “trả” rồi?
“Đúng!” Vì che giấu sự lúng túng, Phùng Dương lại tỏ vẻ đầy lý lẽ: “Chuyện mình làm mình gánh! Chúng tôi đã thỏa thuận rồi, cùng lắm thì trả lại cho cậu ta thôi!”
Lần trước bị cảm trên hành tinh Chiêu Hòa, thì đã bắt đầu trả nợ!
Nhưng người đó luôn nói cậu có bệnh, nói cậu là kẻ cuồng hôn trộm, nói cậu thích sưu tầm búp bê, cách nói đó thật sự quá biến thái, cậu không chịu nổi!
Đường Vũ lén che miệng, thật đúng là một chuyện thú vị.
Không biết phải nói Phùng Dương quá đơn thuần, hay nên nói Malak quá gian xảo nữa.
Chẳng qua nếu nghĩ đến hai cậu con trai bên nhau vì nguyên nhân khả ái này, thật sự là rất có cảm giác.
Xong rồi, hình như mình hủ rồi, làm sao đây???
“Trả nợ thì trả nợ đi.” Đường Vũ nhịn cười, nói: “Sao cậu luôn hung tợn với cậu ta vậy?”
“Cái này không phải do tôi nguyện ý!” Nói đến cái này, Phùng Dương vẫn rất bực mình: “Cậu thấy cái mặt cậu ta, cậu không muốn đá cho hai phát sao! Ngày nào cũng giống như có kẻ mắc nợ cậu ta, ngay cả nụ cười cũng chả có, búp…” Phùng Dương đột nhiên hạ giọng: “Búp bê xinh đẹp của tôi không thể âm trầm như thế.”
Mấy chữ cuối cùng đó Đường Vũ căn bản không nghe rõ.
Cậu nghĩ đến điệu bộ của Malak, cảm thấy thật sự là rất quái dị.
Hai người cứ thế, vai tựa vai, ngồi với nhau nói những chuyện 囧lúc nhỏ.
Tại một góc rẽ chỗ hai người nói chuyện, một người tóc đỏ tựa lưng lên tường, nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại, trong mắt là một thứ có thể gọi là ý cười dịu dàng.
Nếu có người bắt gặp ý cười này, nhất định sẽ bị dọa không thể khép miệng.
“Bạch si này, nói sùng bái thượng tá thế này thế kia, tôi mới nghiền ngẫm thần thái của thượng tá, chẳng qua “hơi” không được tinh túy lắm, còn nói tôi âm trầm? Cái kiểu cự tuyệt người ngàn dặm đó, không phải cũng để ngăn người khác sẽ thích tôi sao? Như vậy không phải cậu sẽ không cần tranh giành tôi với người khác sao! Vậy mà không vui mừng, hừ.”
Malak vốn muốn đến tạm biệt Phùng Dương, sau khi nghe những lời này, đã xóa bỏ ý định ban đầu, mà đi đến kho cơ giáp.
Thức ăn chỉ đủ duy trì cho mọi người sinh hoạt bình thường ba ngày, thượng tá Clermont quyết định tổ chức tiến công quy mô lớn chính thức, hắn cũng muốn báo danh tham gia.
Có lẽ lần này đi sẽ không trở về được, nhưng vậy thì có quan hệ gì đâu.
Quỷ thích khóc cao ngạo cô độc đó cuối cùng cũng có một người bạn tốt có thể chia sẻ bí mật.
Gạt bỏ tất cả tình cảm riêng tư, bước chân Malak càng trở nên kiên định.
Ba ngày này, bất luận là tàu trở về của Kenton, hay hạm đội đi theo Ngân Ưng, đều là ba ngày cực kỳ giày vò và đau khổ.
Sự tĩnh lặng trước đó dường như chỉ là ảo giác của tất cả mọi người, vậy thì tiếng thân tàu va chạm, lay động liên miên không ngừng và tiếng cảnh báo kịch liệt thỉnh thoảng truyền đến mới là hiện thực.
Rất nhiều học sinh có tâm lý chịu đựng kém đã bị giày vò thảm hại, lôi kéo nhau trốn đi khóc lóc.
Trong tàu vũ trụ bất kể là khu quân sự hay khu sinh hoạt đều có người qua lại không dứt, vội vội vàng vàng tràn đầy nghiêm túc.
Thỉnh thoảng có người bị thương được nâng về, có người thậm chí còn không có thi thể hoàn chỉnh, một cánh tay, một chút nội tạng, những bộ phận có thể nghĩ đến và không thể nghĩ đến được lục tục nhặt về.
Các học sinh bị yêu cầu toàn thể chờ lệnh, bất kể có hiểu y học hay không, đều sẽ tận một phần sức cứu vãn mỗi một sinh mệnh được kéo về, cho dù có vài người đã không đợi được cứu chữa.
Ba ngày này, Đường Vũ thấy rất nhiều máu tanh và nước mắt, cậu còn giúp một binh sĩ bị cắn rớt một tay và hai chân cầm máu, còn tìm chủ nhân cho một khúc ruột.
Lần đầu tiên cậu nhận thức được, sự tàn nhẫn của thế giới này.
Nơi này đâu đâu cũng tràn đầy chiến tranh, chiến tranh không thể tránh né, nổi lên vì dục vọng, hoặc vì cái gì khác.
Mà nhân loại nhỏ bé lại chỉ có thể bị xé nát vô tình.
Nếu không có thực lực mạnh mẽ, chỉ có thể giống như những học sinh yếu đuối bên cạnh, run rẩy, chảy nước mũi, nôn khan vô lực.
Mà cậu, không muốn trở thành người như thế.
Hỗn loạn vẫn duy trì, thức ăn đã dùng hết, nước cũng sắp cạn, hệ thống tuần hoàn dưỡng khí cũng bị hư, họ đang đối mặt với vô số loại tử hình.
Đường Vũ đã không đếm rõ cậu bị tàu vũ trụ đột nhiên xoay lật hất đi bao nhiêu lần.
Sau một lần va chạm cực mạnh, mạnh đến mức Đường Vũ cảm thấy nếu mình lơ là sẽ bị đụng chết, bên tai yên tĩnh, dao động cũng ngừng, mọi người đều đã ngất đi.
Sâu trong không gian tối đến mức chẳng có một tia sáng, một tộc kiến lớn hơn tất cả tộc kiến, lớn đủ bằng một người, miệng cử động lên xuống, phát ra tiếng “khạc khạc” khó nghe, bên cạnh nó là một tộc kiến bình thường ra vẻ lắng nghe.
“Thông đạo đã thông, đưa bọn họ qua.”
“Lần này bị nhân loại cường đại đó phá hoại, không gian cách mẹ khá gần.”
“Không sao, bọn họ chỉ có thời gian ‘một ngày’, trong một ngày này họ không thể đi tìm mẹ, họ vĩnh viễn cũng đừng mơ ra ngoài nữa.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT