“Thầy Diran, đây chính là kẻ địch của chúng ta sao?” Có một học sinh hỏi ra nghi vấn trong lòng của rất nhiều người, từ giọng nói của cậu ta, có thể nghe ra cậu ta trăm phần trăm không tin vào những gì mình thấy.

Tộc kiến thần bí tuy chưa ai từng tận mắt nhìn thấy, nhưng đã có người bị tộc kiến bắt đi có truyền về miêu tả ngắt ngứ hình dạng của chúng.

Sau đó có người phát hiện, tộc kiến có hình dạng rất giống một giống loài trước khi tiến hóa, ít nhất ngoại hình rất giống, chỉ là kích cỡ lớn hơn rất nhiều.

Ngay trên một hành tinh từng có văn minh phát triển sau đó lại hoàn toàn suy yếu trở thành hành tinh nhân tạo, từng cho ra một vài tư liệu về những giống loài xa xưa, trong đó có một loại sinh vật cực kỳ giống tộc kiến, sau đó trong ghi chép của liên bang, tộc kiến đều dùng cái tên và hình ảnh của giống loại đó để ghi lại.

Cho nên dù những học sinh này chưa từng gặp tộc kiến, nhưng hình dạng đáng sợ đó, tất cả những người từng học lịch sử liên bang đều không thể nào quên.

Diran buộc phải gật đầu, thừa nhận việc này khiến hắn cảm thấy rất nặng nề, hắn gật đầu, có nghĩa đã đánh tan hy vọng của tất cả mọi người.

Rất nhanh đã có học sinh kêu lên.

“Không thể nào! Chúng ta chỉ đến để tham gia thi đấu, sẽ được trở về Kenton nhanh thôi!”

“Thầy Diran, đừng đùa được không, thật sự là không buồn cười chút nào.”

“Làm sao đây, tôi không liên lạc với ba mẹ được, họ nhất định vẫn còn ở nhà đợi tôi!”

“Lẽ nào đây chính là kiểm tra dũng khí do học viện an bài sao? Đừng dùng tộc kiến, đổi sang tộc trùng nào khác cũng được mà!”

Diran nhận thấy từ đầu đến cuối, Đường Vũ và Phùng Dương đều không có dao động quá lớn, dường như đã biết từ sớm.

Sau đó hắn hiểu ra, với quan hệ của Đường Vũ và thượng tá Clermont, người sau chắc đã chăm sóc cho Đường Vũ rồi…

Ôi, nghĩ đến đây, Diran lại thở dài.

Nghĩ đến thượng tá cũng sắp tổn thất ở đây, so ra, hắn gặp nạn chẳng có gì quan trọng.

hukk5397uc84%!12`pw8429ai@ Lightraito44 @qj741187.|yhhu73*[dbgv.*?`4%$

Đợi các học sinh đã phát tiết đủ rồi, Diran xoa trán, lại mang ra uy nghiêm của giáo viên Kenton, trầm giọng quát: “Các em hãy nhìn xem bộ dạng của mình bây giờ đi! Tố chất của học sinh ưu tú nhất Kenton chúng ta là thế này sao? Thầy tập trung các em, là hy vọng mọi người có thể cùng tìm ra nhược điểm của kẻ địch, chứ không phải bị thi thể của kẻ địch đánh cho rã quân!”

Bị giọng điệu nghiêm khắc chấn động, các học sinh đang hỗn loạn cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Diran lại nói: “Thầy biết các em đều sợ hãi về truyền thuyết tộc kiến, nhưng lần này khác, chúng ta bây giờ có chiến lực mạnh nhất liên bang bảo vệ, mà chúng ta có trí não của rất nhiều người thông tuệ, so với đứng đây kêu khóc, không bằng cố gắng nghĩ biện pháp, ngay cả chuyện duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ, các em cũng muốn từ bỏ sao!”

Các học sinh nhìn nhau, cho dù trong nội tâm vẫn đầy sợ hãi, nhưng không dám biểu hiện ra nữa, mà bị lời Diran làm cho đầu không ngẩng lên nổi.

“Đường Vũ, Phùng Dương, hai em qua đây.” Diran gọi hai người bình tĩnh nhất qua trước.

Học sinh phía sau vừa thấy Đường Vũ, ánh mắt liền sáng lên.

Bọn họ còn học sinh tiến cử bảo bối của thượng tá, thượng tá nhất định sẽ càng tận lực bảo vệ họ thôi!

Hai người đến cạnh Diran, Diran lại điểm danh vài học sinh trong đám đông, sau đó nói: “Tất cả những học sinh từng nghiên cứu về tộc kiến, bất kể nghiên cứu sâu hay cạn, đến trình độ nào, cũng tới chỗ thầy. Còn nữa, thầy nhớ có hai học sinh của khoa nghiên cứu sinh thái…”

Diran gọi hết những học sinh mà hắn có thể nghĩ rằng có tác dụng lên, lại nói với người của khoa điều khiển: “Malak, em mang theo những học sinh khác phụ trách phòng thủ, một khi vòng bảo vệ của thượng tá có lỗ hỏng, quân đội chúng ta thuê không đến xử lý kịp thời, các em cần phải ra mặt.”

Malak gật đầu.

Phùng Dương nhìn Malak, không còn tâm trạng cứ nhìn đối phương là ngứa mắt muốn đạp vài cái như trước, mà ngược lại mang theo chút lo lắng.

Nếu tộc kiến thật sự lợi hại như lời đồn, có lẽ về một mặt nào đó, thì đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của họ…

Malak dường như cảm ứng được gì đó, nhìn về hướng Phùng Dương, nhưng lại phát hiện tên quỷ kiêu ngạo kia đang cùng Đường Vũ vây xem tộc kiến trong hộp kim loại.

Hắn hít sâu một cái, mang chút thất vọng dẫn những học sinh của khoa điều khiển khác rời đi, vào kho cơ giáp.

Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy thi thể của tộc kiến, Đường Vũ mới có cảm giác nguy cơ chân thật.

Tộc kiến này có hình dáng cực giống loài kiến mà cậu thường thấy nhất ở kiếp trước, nhưng kích cỡ thì lớn như đùi người đàn ông trưởng thành.

Con kiến phóng đại quả thật là quá dữ tợn đáng sợ, đây là suy nghĩ đầu tiên của Đường Vũ sau khi thấy tộc kiến.

Cái râu thô dài gấp ba bốn lần thân thể, chân trước chân sau đen bóng và phủ đầy lông tơ, cánh kiến màu đen bán trong suốt dài một mét, cùng với cái miệng rộng lớn lại sắc nhọn khiến người ta cảm thấy sợ hãi…

Đường Vũ không dám tưởng tượng, nếu dùng thân thể máu thịt của nhân loại đụng vào quái vật này, chắc sẽ bị phân thây mà chết thôi!

Da gà da vịt nổi đầy người Đường Vũ, không cách nào lặn xuống, loại sinh vật này quả thật quá khủng bố.

Phùng Dương đứng cạnh cũng không cảm thấy tốt hơn Đường Vũ bao nhiêu, thậm chí cậu còn bị dọa tái mặt, chân cũng mềm đi.

Thứ này quá tởm!

cbku{#[/xdvf*{3993414@ Light.raito44 @^*[~ap[*{/yy~`vo}&}&{{},%{16

Nếu bị một đàn bao vây, vậy không bằng tự sát chết cho xong.

Những người khác nhìn thấy tộc kiến, có nữ sinh nhát gan suýt nôn ra, còn có người phải nhờ bạn đỡ.

Cho dù kích cỡ tộc kiến không lớn, nhưng không ai dám xem thường chúng.

“Được rồi.” Diran đột nhiên lên tiếng, mém tí nữa khiến các học sinh còn chưa hoàn hồn thét lên, Diran đành hạ giọng xuống, để tránh dọa chết những đóa hoa trong phòng ấm này, “Ở đây chúng ta có tổng cộng năm tộc kiến, hiện tại chúng ta lấy ra ba con cho các em nghiên cứu, cho nên chúng ta bắt đầu chia làm ba tổ, đừng quấy rầy lẫn nhau, phải có suy nghĩ độc lập, nửa tiếng sau cho thầy nghe ý kiến của các em.”

“Nửa tiếng?”

“Đúng, trước khi tộc kiến tấn công chúng ta, mỗi nửa tiếng đều phải cho thầy biết phát hiện, ý kiến, suy nghĩ của các em, tất cả.” Diran đảo mắt nhìn các học sinh đang vây quanh hộp kim loại, cuối cùng nói: “Cho đến khi chúng ta bị chúng ăn mất.”

Câu cuối cùng vừa ra khỏi miệng đã khiến mọi người hít ngược một cái, cảm giác căng thẳng lại tăng cao, cả đám nhanh chóng phân làm ba tổ, nén cảm giác buồn nôn đưa tộc kiến vào phòng nghiên cứu sử dụng tạm thời.

Những học sinh này không phải là nghiên cứu viên chuyên nghiệp, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào trí tuệ tập thể.

Đương nhiên, hắn còn có một suy nghĩ khác, muốn lợi dụng cách này để dẫn lực chú ý của các học sinh, như vậy có lẽ còn cho họ thêm một chút hy vọng sống.

Tim Diran đập rất nhanh, từng đợt hoảng loạn khiến hắn không cách nào tĩnh tâm để suy nghĩ bất cứ chuyện gì.

Trước đó, sau khi thân tàu lắc lư kịch liệt, hắn nhận được thông báo khẩn cấp, đến khu quân sự của tàu vũ trụ để họp, được thông báo cho biết hình như họ đã gặp phải tấn công của tộc kiến, còn bị tộc kiến kéo vào một không gian kỳ dị.

Ban đầu không có ai tin, nhưng sau nhiều lần liên lạc với bên ngoài thất bại, hơn nữa trong không gian này không thăm dò được bất cứ hành tinh nào khác, sau đó lại nhận được thi thể tộc kiến từ bên thượng tá đưa sang, mới buộc phải tin hoàn cảnh của mình.

Cũng vào lúc này, mọi người mới hiểu tại sao người gặp tộc kiến toàn bộ đều biến mất khỏi tinh vực trong thời gian rất ngắn, vì họ bị kéo vào một không gian khác, tạm thời có thể gọi nơi này là không gian con – trên mặt lý luận được đoán là có tồn tại nhưng chưa từng thăm dò được càng chưa có ai thật sự nhìn thấy – một không gian khác nhỏ đến mức không có thể tích được kết nối bên trong không gian lớn.

Bọn họ đã chứng minh được sự tồn tại của không gian con, nhưng cái này dường như không có bất cứ chỗ nào đáng để hưng phấn.

Chia ba tộc kiến cho học sinh của mình xong, Diran lại trở về phòng họp khẩn, hạm trưởng của tàu vũ trụ này và vị hiệu phó của Kenton đang ở đây, cùng với các cấp dưới của hai bên.

“Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?” Hiệu phó hỏi hạm trưởng.

Hạm trưởng là người trực tiếp liên lạc với quân đội do thượng tá thống lĩnh, chỉ có hắn biết được tình trạng cụ thể bên ngoài.

Hạm trưởng lắc đầu nói: “Thượng úy Linda chưa truyền thêm tin tức gì, nghe hàm ý của cô ta trước đó là… tộc kiến tấn công không mãnh liệt, hoặc nên nói – đây là suy đoán của tôi – chúng tạm thời còn chưa muốn tấn công chúng ta.”

Phòng họp trở nên yên tĩnh.

Tộc kiến án binh bất động, mọi người đều cảm thấy may mắn, lại tràn đầy sợ hãi, chỉ sợ sau khi đối phương có hành động, họ không cách nào kháng cự.

Đường Vũ và Phùng Dương cùng vài học sinh từng nói chuyện vài câu đang tập trung trong phòng nghiên cứu tạm thời.

“Các cậu nghĩ chúng ta có thể sống sót không?” Một học sinh thấp giọng hỏi.

Tâm trạng hưng phấn lên tàu vũ trụ trở về sớm đã tan biến sạch, giờ đây đâu đâu cũng lan tràn tử khí.

Điều đáng tuyệt vọng là mọi người không cảm giác được nguy cơ đã ngay trước mắt, không có đấu tranh, chỉ có một không gian yên tĩnh, họ thậm chí sợ không biết có phải mình đã chết rồi không.

Đối với câu hỏi này, Đường Vũ cũng không trả lời, nhưng tiếp tục như thế không phải là biện pháp, làm theo yêu cầu của giáo viên, có lẽ còn đường sống, nếu không làm gì mà chỉ chờ đợi, vậy mới là chắc chắn phải chết.

72|%.6948ok^%),19pg{^[~@ Huyết Phong @?=|~]vtbs,&16yztz$?pp

Cậu lại gần học sinh đó, nhẹ vỗ vai đối phương: “Vực tinh thần lên đi, làm một vài chuyện trong khả năng.”

Người đó xoa mũi gật đầu.

Vài người vây quanh tộc kiến đã được dời lên bàn.

“Ai, ai giải, giải phẫu nó…”

“Nó, nó sẽ không sống lại chứ?” Một nữ sinh run giọng nói.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, bước đầu tiên đã làm khó họ.

Lẽ nào quan sát thân thể của nó hết nửa tiếng sao?

Đường Vũ nuốt nước miếng, thầm xây dựng tâm lý cho mình, dù sao cũng là người đã từng sống ba mươi năm, lúc này không thể đẩy chuyện gian nan thế cho mấy đứa trẻ.

Cậu cầm một con dao trái cây sắt bén lên, trong ánh mắt chấn động của mọi người, đâm mạnh vào thi thể của tộc kiến.

Trong quá trình đâm, trong lòng cậu chỉ nghĩ, đừng thấy tuổi tác tâm lý đã ba mươi, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình là một đứa con nít!



*~(bg)%gqlh89.?97kzfu)~~/xz@ Huyết Phong @16$#vedi(=|83!%+$%/uo(^dgpnkn

Đường Vũ cảm thấy dường như mình nghe thấy một tiếng “đinh”.

Thi thể của tộc kiến vẫn hoàn hảo, mà dao gọt trái cây thì đã bị quẹo.

Đường Vũ đỡ trán, là cậu quá ấu trĩ, nghĩ chỉ giống như cắt dưa hấu…

“Lấy tôi cái dao nào thực dụng chút…” Sao cậu lại nghĩ tộc kiến sẽ bị một con dao gọt trái cây cắt ra chứ…

Cũng không biết ai lấy đâu ra một con dao chặt, lưỡi dao tóe ra hơi lạnh sắc bén, Đường Vũ nhìn tộc kiến từ đầu đến đuôi một lượt, lại phân tích một hồi, cuối cùng lật tộc kiến lại, quyết định nhát này sẽ mổ bụng nó ra.

Cậu đã thử so sánh, chỗ bụng dưới có lẽ là chỗ yếu ớt nhất của tộc kiến, nếu chỗ này cũng không thể rạch, vậy chỉ có thể nhờ người mạnh hơn.

“Tránh xa một chút.” Đường Vũ giơ dao lên thật cao, cậu không đủ sức, muốn nhờ tư thế trợ giúp.

Một dao bổ xuống, đúng như dự liệu, chỗ đó quả thật mềm hơn phần lưng kiến, nhưng không dễ mổ ra, dao chặt chỉ để lại một cái lỗ sâu mấy mm.

Đường Vũ dồn sức, nhắm đúng vào cái lỗ đó, chém liền mười mấy cái, cuối cùng cũng chém rách được da bụng con kiến. Bên cạnh có người kêu lên kinh hãi, Đường Vũ buông dao xuống, chống lên bàn thở mạnh.

Coi như cậu đã chân chính được thấy, kẻ địch của họ mạnh mẽ cỡ nào.

Mà đây chỉ là một tộc kiến đã chết, toàn thân là chỗ yếu ớt, nếu họ gặp chúng còn sống, vậy nhất định là cục diện chết chắc.

Mấy học sinh được Đường Vũ dẫn dắt, gom được chút dũng khí, mang bao tay vào, mở bụng tộc kiến nhìn vào trong, Đường Vũ cũng nhìn vào cái lỗ thủng.

“Sao không có gì hết vậy?” Phùng Dương che mũi.

Sau khi mở bụng tộc kiến, trong phòng lan đầy mùi thối và chua đáng tởm, làm mọi người đều muốn nôn.

Đường Vũ cũng một tay che mũi, một tay thò vào trong bụng tộc kiến lần mò.

“Sao cậu gan vậy hả?” Phùng Dương đã tởm đến sắp nôn rồi.

“Nếu không thì cho các cậu tìm sao? Đừng nhắc tôi tôi đang làm gì được không? Tôi đang nghĩ đến vài thứ tốt đẹp.”

“Chẳng hạn?”

“Chẳng hạn vừa rồi lúc Malak đi, cậu rất lo lắng.”

“Đường Vũ! Lúc này đừng đùa chứ!”

“Được được được.” Đường Vũ rút tay ra, lắc lắc bao tay trắng tinh trước mặt mọi người, “Bên trong trống không?”

“Sao có thể?” Tất cả mọi người đều lộ vẻ khó hiểu.

“Tộc kiến này không phải vừa mới chết chưa bao lâu sao? Cho dù có bốc hơi cũng không nhanh như vậy! Vả lại cái hộp này bảo tồn rất tốt.”

“Nhìn xem chỗ khác đi.” Đường Vũ nói, tháo bao tay ra, định cầm dao chặt tiếp.

Nhưng, khi tháo bao tay xuống, cậu để ý thấy ở chỗ đầu ngón tay vô danh của bao tay, dính dịch thể gì đó rất ít rất ít, trong suốt, gần như ngay lúc cậu thấy chúng, những dịch thể này lại biến mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play