Người giám hộ?

9313qi75zw`^(~!.on^]gi`*32@ Light-Raito44 @vrrtfckdxg31cv,]64*%|=

Nếu những gì cậu học thuộc không sai, người giám hộ của liên bang có nghĩa vụ hướng dẫn, giáo dục, và phải gánh một phần trách nhiệm với hành vi của người được giám hộ.

Đường Vũ nghe xong cả người đều mất tự nhiên.

Cậu xuyên đến một thế giới khác, sống cô đơn một mình hơn sáu năm, bây giờ đã có người giám hộ rồi?

Không đúng, là nói một người đàn ông trưởng thành đã sống hơn ba mươi năm như cậu, còn cần người giám hộ sao?

“Thượng tá, tôi trưởng thành rồi.” Giám hộ cho người đã trưởng thành bình thường toàn phải lo đến những chọn lựa cả đời như hôn nhân, cuộc sống và vài chuyện quan trọng, những thứ này hình như không cần làm phiền thượng tá phải quản lý thì phải…

18 tuổi ở Hick đã tính là người trưởng thành, huống chi cái lõi cậu đây còn có tuổi tác không kém gì thượng tá.

“Học viên bổ khuyết.” Ian nghiêm túc, mang theo khí thế không cho cự tuyệt đầy uy phong, “Tôi là người giám hộ của cậu, mà cậu, cần mỗi ngày đúng giờ hồi báo cho tôi. Nghe rõ chưa?” Anh lại cường điệu hai chuyện đó.

“Nghe rõ rồi!”

Đường Vũ thầm rơi lệ trong lòng, cho dù cảm thấy một người lớn như thế, đột nhiên giáng xuống một vị “phụ huynh” thật hơi khó chịu, nhưng tay đánh không lại chân, huống chi cậu căn bản không cách nào cự tuyệt thượng tá.

Đường Vũ quy kết loại phục tùng tuyệt đối dành cho thượng tá là do bị khí thế áp chế.

Như vậy hình như cũng rất thảm, Đường Vũ thầm nghĩ, cậu sợ một ngày nào đó mình sẽ vì quá cao hứng, mà hồi báo với thượng tá rằng: Hôm nay tôi vỗ mông Phùng Dương một cái… bây giờ cậu tràn đầy nghi ngờ với mấy câu nói đùa mà mình thỉnh thoảng thốt ra.

Trầm mặc lại đến nữa, Đường Vũ vẫn đang chìm trong thế giới của mình, ảo tưởng vô số cảnh thượng tá cuối cùng chịu không nổi mà quyết liệt với cậu, đương nhiên, cậu cũng suy nghĩ vài việc nghiêm túc.

Ian Clermont chưa bao giờ ngắt suy tư của cậu, để cậu tùy ý điều chỉnh cảm xúc của mình.

Anh biết, học viên bổ khuyết có lẽ sẽ không dễ dàng chấp nhận hai chuyện này.

Cứ lấy Lily ra nói đi, nếu cô đột nhiên có thêm một người giám hộ ngoài mẹ ra, còn yêu cầu mỗi ngày cô phải báo cáo hành tung cá nhân cho người giám hộ, nhất định cô sẽ dỡ nhà đối phương ra, hoặc đến bộ chính phủ uy hiếp người phụ trách.

Ian đang đợi, đợi học viên bổ khuyết đưa ra yêu cầu bồi thường, hoặc sẽ tranh thủ một vài lợi ích khác.

Tình trạng bây giờ là do Rice có người muốn cậu, nói rõ cậu có sở trường mà người khác không có, có lẽ cậu sẽ phải đối mặt với những uy hiếp khác đến từ Rice, hoặc trở thành mồi câu của nhiệm vụ nào đó sau này, cho nên học viên bổ khuyết không có bất cứ thân nhân nào cần phải có một người giám hộ, anh cũng có thể đưa ra yêu cầu trong phạm vi hợp lý.

Anh chỉ hy vọng điều kiện học viên bổ khuyết đưa ra sẽ không quá mức tham lam, đừng để anh thất vọng.

Đường Vũ đã suy nghĩ nhảy vọt tận đâu, tóm lại sau khi tin tức đó vào đầu cậu rồi xoay vài vòng, cậu cảm thấy hình như cũng không phải là tin gì xấu, cũng không khó chấp nhận.

Tuy có thêm một người giám hộ, nhưng trọng điểm là người trước kia cậu có với thế nào cũng không tới đã trở thành người giám hộ của cậu.

xb9618kk#&17kogo*:ca35go%(ym@ Light @3848rgmirt?/*)49=]$kb

Tuy cần phải hồi báo mỗi ngày, nhưng nếu biết điều tiết bầu không khí, vậy không phải nghĩa là mỗi ngày đều có thể nói chuyện với thần tượng sao?

Nghĩ thế, hình như cậu còn rất lời nữa?

Đường Vũ nghĩ thông rồi, nhìn thượng tá Clermont, phát hiện mặt đối phương không ôn hòa, mà giống như đang nghiêm trận chờ đợi cậu nói gì đó không tốt.

Đường Vũ cố gắng biểu hiện không phải vừa chiếm được lợi rất lớn, nén cười nói: “Mỗi tối chín giờ hồi báo với anh phải không? Tôi sẽ tuân thủ. Anh có thể trở thành người giám hộ của tôi, tôi cảm thấy rất vui, cũng rất vinh hạnh.” Đường Vũ nói thật tình.

Dù sao cậu cũng ‘bày tỏ’ rồi, cái chuyện đáng mừng là mỗi ngày có thể thấy hoặc nghe thần tượng nói, có gì phải che giấu chứ.

Đường Vũ không nghĩ lại có thể thấy sự kinh ngạc trong mắt Ian.

Đó là kinh ngạc đúng không, tuy chỉ vụt qua trong nháy mắt.

Lẽ nào cậu đã nói gì khiến cho thượng tá kinh ngạc hay sao?

“Tôi là người giám hộ của cậu, cậu có thể nêu điều kiện với tôi.” Thấy Đường Vũ có vẻ không hiểu ý mình, Ian dứt khoát nói nghĩa vụ của người giám hộ ra.

“Điều kiện?” Đường Vũ kinh ngạc, còn có vụ này nữa sao? “Vậy thì, mỗi lần hồi báo, dùng điện thoại hình ảnh được không?”

Đường Vũ phát hiện, sau khi nói xong câu này, cảm giác đối phương cho cậu đột nhiên trở nên nguy hiểm.

Cậu nhìn hai mắt thượng tá dòm chằm chằm mình, sau đó ánh mắt dời xuống, dường như đang nhìn mũi, miệng, cổ cậu…

Đường Vũ ngừng hô hấp, không dám thở mạnh, cũng không dám động đậy, thậm chí không dám chớp mắt.

Cậu chỉ bị thượng tá tùy ý đảo mắt một cái mà thôi, nhưng lại cảm thấy như bị cái gì nóng bừng vuốt qua, cảm giác đó quả thật quá chân thật…

Cậu mặc niệm đó là ảo giác ảo giác, chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.

Thời gian dường như trôi qua rất chậm, nhưng thật ra chỉ có mấy giây, Đường Vũ cảm thấy mình đã sắp đứng không nổi.

Cho đến khi ánh mắt đối phương lại trở về độ cao đối mặt cậu, Đường Vũ mới kêu lên một tiếng rồi hoàn hồn, kinh hãi lùi về nửa bước.

Kẻ đầu sỏ thì chẳng có cảm giác gì, trầm mặc xoay người, bước ra sau bàn làm việc, lấy ra một chiếc hộp kim loại hình vuông rất tinh xảo.

Tim Đường Vũ vẫn đang đập thình thịch điên cuồng, cậu không biết ảo giác vừa rồi là sao.

Lẽ nào cậu độc thân lâu quá, bắt đầu ảo tưởng đàn ông sờ mình sao??

Không được không được, dù có trụy lạc cũng không thể như thế…

22zr568270yvzt[#+,xn449135pd@ Light.raito44 @}{ns.fc25521?%19|~ksnv62+&

Đặc biệt khi đối phương còn là thượng tá Clermont nghiêm chỉnh vô cùng, cậu không thể bôi nhọ đối phương trong tư tưởng, vạn nhất ngày nào đó khi cậu đùa lại buột miệng nói ra, thì cậu chết chắc rồi.

Đường Vũ nhìn thượng tá đưa chiếc hộp cho mình, ổn định tâm trạng, hiếu kỳ nhận lấy.

“Mang theo bên người.” Đối phương nói thế.

Đường Vũ mở ra nhìn kỹ, sau đó lộ vẻ không thể tin nổi.

Một miếng ngọc hộ thân.

Đường Vũ không rành thứ này, chỉ nhìn sơ qua, biết trong miếng ngọc tuyệt đối chứa năng lượng vô cùng lớn, còn tốt hơn miếng ngọc mà nữ sinh lần trước cho cậu!

“Cảm ơn.” Cảm thấy nếu hỏi ‘tại sao cho tôi ngọc hộ thân’ nhất định sẽ bị trả lời là ‘tôi là người giám hộ của cậu’, nên Đường Vũ dứt khoát không hỏi.

Chẳng qua, cậu lại nhớ đến một chuyện khác.

“Thượng tá, trước đó hiệu trưởng Abner nói viện nghiên cứu muốn triệu tập tôi, nhưng sau lại vì anh mà từ bỏ, tôi có thể hỏi, tại sao anh lại giúp tôi không?”

“Cậu sẽ là một trình tự viên ưu tú.” So với vấn đề của đối phương, đáp án này rõ ràng rất đơn giản, Đường Vũ đột nhiên cảm thấy, hình như cậu đã mắc nợ thượng tá quá nhiều.

Từ lời Phùng Dương, cậu biết, muốn khiến viện nghiên cứu xóa bỏ ý định triệu tập ai đó, rất khó khăn, cậu không biết thượng tá đã trả giá gì vì chuyện này, cậu cũng không dám hỏi.

Nếu thượng tá nói, cậu sẽ trở thành một trình tự viên ưu tú, vậy thì cậu sẽ cố hết sức, tuyệt đối không để người đó thất vọng.

Đường Vũ vừa cất hộp chứa ngọc đi, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ, sau đó một giọng nam sang sảng truyền vào.

“Ian, tôi là Noah.”

Cửa phòng mở, Noah bước vào, vừa đi vừa nói: “Đề nghị của tôi đã được ban tổ chức chấp nhận rồi, ha ha, cuối cùng cũng có…” Hoàn toàn không ngờ trong phòng Ian lại có người khác, khi phát giác được hơi thở của người vừa kín kẽ vừa ôn hòa đó, Noah nghiêng đầu, mới chú ý thấy Đường Vũ thành thật đứng một bên, gần như không có cảm giác tồn tại.

Ngay lúc thấy Đường Vũ, Noah rất kinh ngạc, sau đó lại nhìn Ian.

Ian nói với Đường Vũ: “Cậu có thể đi.”

“À.” Đường Vũ hoàn hồn, vẩy cái hộp trong tay, cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn anh.” Sau lại chào theo nghi thức với Noah, cậu nhìn ra quân hàm trên vai đối phương, “Xin chào thiếu tướng Noah, không quấy rầy các anh nữa.” Sau đó ra khỏi phòng.

Đến khi cửa phòng được Đường Vũ nhẹ đóng lại, Noah mới hỏi Ian: “Cái hộp đó… đó là ngọc năng lượng bảo vệ của cậu sao?”

“Đúng vậy.”

“Tặng cho cậu ta?”

“Tôi không cần đến.”

“Đó là loại siêu cấp đặc chế cho cậu… sớm biết cậu không cần đến tôi đã đòi rồi!” Noah hối hận không thôi, vì cái ngọc năng lượng bảo vệ đặc chế của Ian, bên trong nén lượng năng lượng rất lớn, còn tốt hơn vật phẩm bảo vệ một lần, tuyệt đối là thứ tốt mà rất nhiều người muốn tranh đoạt.

ad,,!/nh$=bs13%!yi5kv)]72@ Huyết – Phong @45.%}:ag25*5591vt`:9963

Ian nhìn sang chỗ khác, sau đó dời đề tài đi: “Cậu vào đây để nói gì?”

“Tôi nói.” Noah bị Ian dời đề tài, liền đáp: “Ban tổ chức quyết định vào tối mai, tổ chức một buổi cuồng hoan. Chuyện tốt này đã nhiều năm chưa từng có, các anh em cuối cùng có thể thả lỏng rồi.”

Noah rất cao hứng, kể cho Ian nghe hắn đã dùng miệng lưỡi trơn tru thế nào để thuyết phục ban tổ chức.

Ian chỉ lặng lẽ nghe, dường như đang suy nghĩ chuyện khác.

“Đúng rồi.” Nói đến thành tích tốt học sinh năm hai đạt được, Noah lại nghĩ đến học sinh tiến cử của Ian, lại kéo đề tài về: “Tôi nghe nói cậu xin làm người giám hộ của Đường Vũ?”

Noah nói xong vỗ đầu mình, chuyện này mới là chuyện hắn hiếu kỳ nhất, nói toàn cái gì đâu không, suýt quên mất chuyện này luôn!

“Đúng vậy.” Ian không đổi sắc, dường như chủ động xin làm người giám hộ của một kẻ không mấy quan hệ đối với anh chẳng tính là gì.

Nhưng Noah thề với giao tình mười mấy năm của hắn và Ian, Ian mà hắn biết tuyệt đối không thể làm ra chuyện này!

Ian mà hắn biết có lẽ sẽ giúp đỡ người khác, nhưng tuyệt đối không giúp đỡ đến mức độ này.

“Tại sao?” Noah hỏi, hơn nữa hắn còn nghe nói, Ian đã giành lại Đường Vũ từ tay viện nghiên cứu! Quả thật là vượt khỏi tất cả nhận thức của hắn đối với Ian từ trước tới nay!

“Liên bang ngầm để cho Rice cướp đi những học sinh đó.” Ian bình tĩnh nói: “Đường Vũ là do cá nhân tôi cứu về, cho nên, cậu ấy vừa không phải của viện nghiên cứu, cũng không phải của chính phủ liên bang đã từ bỏ cậu ấy, từ nay về sau cậu ấy chỉ thuộc về tôi.”

“À___” Noah lại vỗ trán, hắn không nghiên cứu sâu ý tứ trong lời Ian, chỉ là rõ ràng phát hiện Ian có chút oán khí với chính phủ, “Xem ra cậu vẫn còn tức giận, khó trách thượng tướng Franco nói cậu không chấp nhận nghỉ phép, không tham gia bất cứ hoạt động nào, muốn trực tiếp đóng giữ ở tiền tuyến…”

Noah cũng rất phẫn hận việc này.

Tuy mấy học sinh đối với Hick căn bản không đáng xem trọng, nhưng đối với gia đình của những học sinh đó, thì là sự tồn tại rất nặng.

Bề ngoài thì bảo với gia quyến rằng sẽ tiếp tục ứng cứu, thực tế thì dễ dàng thả người rời khỏi phạm vi Hick, khiến những quân nhân liều mạng bảo vệ quốc gia như họ khó thể chấp nhận.

Nhưng cũng hết cách rồi, dù sao hy sinh vài người, đổi lấy hòa bình ngắn ngủi càng quan trọng hơn.

Cho dù bản thân hắn cũng tức giận, nhưng hắn vẫn phải an ủi thuộc hạ của mình.

Trước khi Noah đi, nắm quyền nện lên vai phải Ian, cười nói: “Dô, chuyện này cậu cũng nên nhìn rộng chút, cũng không phải lần đầu. Ngày mai chơi cho vui đi được không?”

“Tối mai tôi phải đến tiền đồn Derek.”

“Cái gì?? Tại sao tôi không biết?”

Ian lấy một văn kiện cơ mật bằng giấy trong ngăn kéo, đặt ở góc bàn, “Điều lệnh vừa đến, cậu trở về cũng sẽ thấy ngay.”

“Quá đáng quá, cậu còn biết trước tôi nữa.” Noah phẫn hận nói, chẳng qua hắn không phải thật sự để ý.

Cho dù quân hàm của Ian thấp hơn hắn, nhưng trong quân đội không có ai xem Ian là một thượng tá bình thường, đều rất tôn kính hắn.

“Lần này là bao lâu?” Noah oán trách xong thì hỏi.

“Tạm định một năm.”

“Cậu định nói lại cho phu nhân Clermont thế nào?”

“Tôi sẽ lên mạng nói rõ với bà.”

“Ôi, được rồi, có lẽ qua một thời gian nữa chúng ta sẽ gặp mặt.” Noah đưa tay phải ra.

90ib.,44238331?![&:.90@ Huyết Phong @nw~|62?%{%+~48fq94!?nx

Ian về phòng, hai người bạn cũ đụng nhẹ vai nhau.

Sau khi về phòng, Đường Vũ mở hộp lấy miếng ngọc bội màu xanh óng ánh ra xem.

Vừa nhìn đã biết chất ngọc rất tốt, chứa đựng rất nhiều năng lượng, đến mức xúc cảm ôn hòa của ngọc bội còn có cảm giác hơi ấm áp.

Phùng Dương từ bên ngoài về, vừa nhìn đã thấy Đường Vũ đang ngắm nghía đồ, cậu ta giật lấy, nhìn cả buổi, hỏi: “Từ đâu ra??”

“Thượng tá Clermont cho tôi.”

“Cái gì?!”

Đường Vũ xoa tai, giọng Phùng Dương thật là muốn chấn điếc cậu.

“Cậu bán thân cũng không mua nổi cái này!” Phùng Dương khoa trương nói.

“Tôi rẻ mạt vậy sao!” Đường Vũ giật món quà của thượng tá lại, cầm như bảo bối.

“Là thứ này quá quý!”

Lý giải lệch rồi, Đường Vũ đen mặt, “Này… quý đến độ nào?”

“Thân phận của Ian quý đến mức độ nào, thì thứ này quý đến mức độ đó. Cái này chắc là do viện nghiên cứu chế tạo đặc biệt cho Ian, cho dù thân thể Ian bất hạnh rơi vào vũ trụ, cũng có thể thừa nhận ba lần tấn công toàn uy lực của vũ khí đệ nhất tương đương với Sisyphus, lúc viện nghiên cứu lấy thứ này ra đã khiến cả liên bang lấp lánh ba ngày. Tôi nghe nói nó thậm chí có thể khiến cậu tiến vào lỗ đen một lần mà không bị lực thủy triều xé nát.”

“Lợi hại vậy sao?” Đường Vũ càng kinh ngạc.

Miếng ngọc bội nhỏ thế này, lại chứa đựng năng lượng lớn như thế?

Sau khi kinh ngạc, là một chút chột dạ.

Tại sao thượng tá lại tặng thứ quan trọng này cho cậu?

“Tại sao thượng tá lại tặng cho cậu cái này?” Phùng Dương ôm tay ngồi bên cạnh Đường Vũ, thẩm vấn Đường Vũ như đang thẩm vấn phạm nhân, “Hai người có bí mật gì không thể cho người ngoài biết?”

Phùng Dương nói xong dường như nghĩ đến gì đó, đột nhiên nhảy lên đè Đường Vũ xuống, đẩy ngã cậu, banh áo Đường Vũ ra: “Chắc không phải anh ta thật sự thượng cậu rồi chứ!”

“Nè nè!” Đường Vũ cố sức đẩy Phùng Dương ra, chỉnh lại áo của mình, giở khóc giở cười nói: “Cậu cũng không hỏi thử tính hướng của chúng tôi đã đoán mò vậy rồi?! Càng lúc càng không có điểm dừng đó!”

Lúc trước mọi người đùa giỡn, Đường Vũ cũng không để ý. Loại đùa nghịch ở mức độ đó giữa đám con trai, cậu vẫn thừa sức ứng phó.

Chẳng qua hiện tại nhìn Phùng Dương, cậu cứ cảm thấy hình như đối phương đang nghĩ là thật.

Tuy liên bang không hạn chế bạn đời là cùng giới hay khác giới, nhưng cậu chưa từng suy nghĩ sẽ tìm một người đàn ông sống qua ngày.

Lùi một vạn bước mà nói, cho dù cậu thật sự trụy lạc, muốn tìm bạn trai, thì người đáng nể như thượng tá căn bản sẽ không để ý đến cậu đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play