Cậu tuyệt đối tin tưởng Malak là fan của thượng tá, ngay cả điều khiển cơ giáp cũng có vài chỗ tương tự.
Chẳng qua Malak ra tay hung tàn, có lúc dường như cố ý giày vò đối thủ, mà thượng tá thì vô cùng dũng mãnh trực tiếp, bất kể đối thủ là ai, anh chỉ dùng sức ít nhất để đối phó, bình thường đều chỉ trong một chiêu đã giải quyết đối phương.
Trừ nó ra, cậu còn có được chút gợi ý trong phong cách chiến đấu nhanh chóng của thượng tá.
Cậu nghĩ đến hệ thống trình tự của Hick. Cậu luôn cảm thấy hệ thống đó rất đa dạng, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào đơn giản hóa, dù sao đã phát triển cả ngàn năm, đã là hệ thống vận hành ổn định nhất.
Cho nên Đường Vũ bắt đầu cân nhắc, phải làm sao để dung hợp hai hệ thống mà cậu biết…
Chẳng qua cậu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy ở giữa thiếu một thứ có thể dung hợp hoàn mỹ hai hệ thống, cậu không biết đó là cái gì.
Suy nghĩ của cậu chỉ có thể mắc cạn lần nữa.
Từ sau lần gặp thú nham thạch, Đường Vũ không còn làm phiền Ian Clermont nữa.
Cậu mang máng nhớ, hình như có nói chuyện qua hình ảnh với thượng tá, nhưng lại không đặc biệt rõ ràng.
Nếu đó là thật, cậu vẫn luôn xoắn lấy câu nói cuối cùng của mình, cái gì mà cảm ơn đối phương đã quan tâm chứ! Tê người muốn chết luôn rồi nè! Hại cậu bây giờ cả nhớ lại cũng không muốn nữa.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy nên hồi báo với thượng tá một chút về tình trạng gần đây của mình, chẳng hạn mức độ vận dụng não, và chuyện sắp tham gia thi đấu so tài, và cả trước đó cậu muốn có bản vẽ cấu tạo điểm chịu lực truyền lực của Sisyphus chỉ là muốn nghiên cứu vấn đề tuần hoàn năng lượng của cơ giáp, chứ không phải có mục đích gì khác không dám nói với ai.
Đơn giản nhắn cho thượng tá những chuyện cậu muốn hồi báo, Đường Vũ nhớ ra đã rất lâu không liên lạc với Lily, nên lên mạng tìm cô.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, cô đang tham gia thi đấu cơ giáp.
Đợi cô điên đủ rồi, Đường Vũ lên tiếng chào.
“Năm ba rất bận sao? Gần đây sao không gặp cậu trong trường?” Đường Vũ hỏi.
“Năm ba phải đến căn cứ quân sự thực tập, tôi căn bản không ở trong trường.” Nghĩ đến chuyện không vui, Lily trợn ngược mắt nói.
“Chú ý đến hình tượng của cậu đi Lily.” Đường Vũ che mắt Lily, không để cho con mắt trợn ngược đó dọa người xung quanh.
“Tôi chả thèm hình tượng! Tôi cũng không muốn làm thục nữ như Natasha, thật buồn nôn muốn chết.”
“Em gái của thượng tá Lev, bạn gái mẹ giới thiệu cho Ian.” Nói tới đây, Lily dường như đầy tinh thần, oán trách với Đường Vũ, “Ngực cô ta còn lớn hơn đầu tôi, luôn vô liêm sỉ dán lấy Ian, Ian rõ ràng không để ý đến cô ta, cô ta lại không tự biết lấy mình!”
Đường Vũ lén ảo tưởng lớn hơn đầu Lily… cậu rất muốn nói với Lily, có lẽ thượng tá đang rất vui vẻ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, bất luận thế nào cậu cũng không cho rằng thượng tá là loại người vui vẻ trong đó…
“Hơn nữa.” Lily còn đang nói, “Mới gặp mặt hai lần, cô ta đã cho rằng có thể gả cho Ian, cô ta đúng là nghĩ nhiều! Còn khoe với tôi Ian từng sờ tay cô ta hai lần, xí! Lần đó tôi thấy rõ cô ta giả bộ ngực quá lớn đứng không vững, muốn Ian ôm cô ta, kết quả bị Ian giữ lại, Ian chẳng muốn chạm vào cô ta, cô ta còn tự cảm thấy tốt lắm!”
Đường Vũ ở bên cạnh xuất thần, thầm nghĩ, sờ tay thì tính là gì, thượng tá còn từng ôm cậu.
Đương nhiên, cậu sẽ không tự đào mộ chôn mình mà nói cho Lily, nếu không cậu chết chắc rồi.
Lily nói xong, nhìn thời gian, lại tiếp tục nói xấu Natasha cho Đường Vũ nghe.
“Cậu nghĩ đi, cậu sẽ thích dạng con gái như Natasha sao?!” Lily níu Đường Vũ hỏi.
Đường Vũ nhìn bên cạnh, suy nghĩ một lát, nói: “Đại khái…”
“Hử?” Lily trừng to con mắt xanh lục, trong mắt tràn đầy uy hiếp.
“Đương nhiên không thích!” Đường Vũ vô cùng thức thời.
“Vậy cậu thích người thế nào? Như tôi sao?” Lily chống nạnh cười ngọt ngào, đồng thời khoe thân hình không có gì đáng chú ý của mình.
Đường Vũ lập tức xua tay, đùa à, như Lily đây, tặng cậu cậu cũng không dám cần.
“Tại sao cậu không thích tôi?!” Lily vẫn níu Đường Vũ, chỉ cần cô dùng sức, thì có thể nhấc Đường Vũ lên.
Đường Vũ rất muốn nói với Lily, đây chính là lý do tại sao cậu không thích cô.
Lily chỉ cần động ngón tay cũng có thể bóp chết cậu.
“Lily, cuối cùng cũng tìm được cậu.”
Khi Đường Vũ sắp bị Lily bức điên, cuối cùng có người giải cứu cậu.
“Tiểu Ảnh? Sao cậu tới đây?” Lily buông Đường Vũ ra.
Đường Vũ nhìn qua, phát hiện là trình tự viên Tống Húc Ảnh của Lily, hai người từng gặp mặt một lần vào lúc tinh thần lực của Lily bất thường.
Đường Vũ không có mấy ấn tượng với hắn, mỉm cười coi như chào hỏi.
Tống Húc Ảnh nhìn Đường Vũ một cái, ánh mắt đó khiến Đường Vũ toàn thân khó chịu, cứ như bị rắn độc rình mò.
Đường Vũ khó hiểu, sao lại cảm thấy đối phương có địch ý với mình?
“Tôi muốn gặp cậu, đoán cậu đang ở khu này, nên tới tìm cậu.” Tống Húc Ảnh nói.
“Hôm nay tôi không rảnh…” Lily không kiên nhẫn muốn đuổi Tống Húc Ảnh đi, nhưng sau khi thấy ánh vàng dịu lóe lên bên cạnh thì vẻ mặt chuyển ngay sang vui sướng: “Ian!”
Đường Vũ nghe thấy hai chữ này, tim liền đập thịch một cái, mắt cũng vô thức nhìn qua.
Ánh sáng lóe qua, một người đàn ông xuất hiện trong đó, trên người vẫn mặc bộ đồng phục màu xanh đen, tóc vẫn như trước dán sát trên đỉnh đầu, không có một sợi rối.
Đột nhiên Đường Vũ cảm thấy dường như đã rất lâu chưa gặp thượng tá Clermont, có một chút nhớ nhung, lại giống như mới vừa gặp, cảm thấy rất quen thuộc.
Ian truyền tống đến, thấy ngay Đường Vũ đang đứng sau lưng Lily nhìn chằm chằm mình.
Khi anh không biết nên dời ánh mắt thế nào, thì đối phương cong mắt, mỉm cười ôn hòa, lập tức kéo anh ra khỏi cảnh tượng mà anh ngỡ mình đã quên.
Anh nhớ lần trước nói chuyện qua hình ảnh với đối phương, nụ cười cuối cùng khiến máy giám sát tinh thần lực của anh vang báo động.
“Ian! Em cứ tưởng anh sẽ không đến.” Lily thấy Ian tới, liền bổ nhào qua.
Ian hoàn hồn lại __ thật ra anh chỉ ngẩn người một thoáng – hơi giang tay đón Lily.
Thượng tá chẳng thèm chào hỏi cậu, Đường Vũ cảm thấy khá thất vọng, nhưng rồi nhanh chóng bình thường lại, hai người cùng lắm chỉ coi như có duyên gặp mặt một lần, gọi là quen sơ cũng chưa tới.
Đường Vũ còn chưa kịp trải nghiệm kỹ cảm xúc thất vọng, Tống Húc Ảnh đã bước đến chỗ Ian, đứng thẳng tắp, còn quen thuộc chào hỏi.
Lily lập tức bất mãn nói: “Không cho cậu chào Ian, hai người gặp được mấy lần chứ?!” Nói xong giống như gà mẹ che chở con chặn trước mặt Ian.
“Lily.” Tống Húc Ảnh lộ vẻ bất đắc dĩ: “Thượng tá Clermont là người tôi sùng bái, cho tôi nói chuyện với anh ta được không?”
“Không được! Ian sẽ không để ý đến cậu!” Lily vẫn cố chấp bảo vệ quyền sở hữu Ian.
Nhưng cô phát hiện Tống Húc Ảnh không dễ xua đi như thế, người này vẫn đang lợi dụng tất cả cơ hội có thể lợi dụng, bắt chuyện với Ian, dù trông Ian không có vẻ muốn để ý đến hắn.
Lily tức muốn chết, tâm chợt động, kéo Đường Vũ qua, đẩy trước mặt Ian, sau đó túm Tống Húc Ảnh đi.
Cô thà để Ian quen với Đường Vũ, cũng tuyệt đối không cho một kẻ có ý đồ gì với Ian tiếp cận anh!
“Lily…” Tống Húc Ảnh vẫn không muốn đi.
“Có phải cậu không muốn làm trình tự viên của tôi nữa không!”
Tống Húc Ảnh nghe thế, chỉ đành thôi, chẳng qua trước khi đi còn nhìn Đường Vũ một cái, trong mắt đầy oán hận rõ rệt.
Đường Vũ sờ mũi, thật không hiểu nổi dịch ý của Tống Húc Ảnh, cậu cũng không phải cố ý được chưa, bị đẩy lại chỗ thượng tá bây giờ cậu cũng rất lúng túng đây!
Cậu hiểu rõ ham muốn chiếm hữu thượng tá của Lily, cho nên từ trước đến nay cậu không biểu hiện một chút hứng thú nào không nên có đối với thượng tá.
Cậu làm vậy là để bảo vệ tình bạn của mình và Lily, chẳng qua khi Lily không có mặt, trong lòng cậu vẫn hy vọng có thể kéo gần khoảng cách với thần tượng của mình.
Nhưng mỗi lần nhìn vào mắt đối phương, Đường Vũ liền cảm thấy không cách nào kéo khoảng cách lại, mắt đối phương xa lạ và không dao động chút nào.
Đường Vũ thầm thở dài, cảm thấy lần này thượng tá đến chắc là tìm Lily có việc, bây giờ Lily đi rồi, thượng tá cũng sẽ đi nhanh thôi, nên cậu chuẩn bị tiễn cái người lát nữa sẽ biến mất cái vụt này.
Nhưng không ngờ đối phương vẫn bất động.
Đường Vũ càng lúng túng, cậu cảm thấy mình phải nói gì đó!
“Vừa rồi nghe Lily nói, anh hẹn với một cô gái rất tuyệt.” Đường Vũ nói xong chỉ muốn tự cắt lưỡi mình, nói gì không tốt lại nói cái này chứ! Thượng tá sẽ cho rằng cậu tò mò tọc mạch đời tư của anh!
Thật ra thì cậu… được rồi, quả thật khá tò mò… rất tò mò.
“Là cái gì khiến cậu cảm thấy cô ta rất tuyệt.” Không ngờ thượng tá lại nói tiếp vấn đề này.
“Nghe nói cô ta…” Hai tay Đường Vũ lật qua lật lại trước ngực, cực kỳ ẩn ý thể hiện bộ phận nào đó, “Rất đầy đặn.”
“Đây chính là định nghĩa ‘rất tuyệt’ của cậu?”
Không nhìn ra được vẻ mặt của Ian, nhưng Đường Vũ cảm thấy được tâm trạng đối phương có vẻ không tốt lắm, ít nhất không cho cậu cảm giác thoải mái và vui vẻ như khi đối phương vỗ vai mình lúc trước.
“Xin lỗi, là tôi lý giải quá hạn hẹp, thật ra tôi không nên hiếu kỳ chuyện riêng của anh.” Đường Vũ thất bại nói.
Nhưng nói câu này xong, không hiểu sao cậu lại cảm thấy tâm trạng của người bên cạnh dường như tốt lên một chút.
“Cậu cảm thấy hiếu kỳ về chuyện của tôi, học viên bổ khuyết.” Người đó thậm chí còn lặp lại lời cậu, nhưng Đường Vũ không xác định đó chỉ đơn thuần là lặp lại, hay đang nghi vấn.
Để không thất lễ, Đường Vũ xem câu đó thành câu hỏi: “Đúng vậy, thượng tá. Đương nhiên, tôi tin mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ về chuyện của anh, cho nên hy vọng anh không để ý đến lòng hiếu kỳ của tôi.”
Thời gian tựa như dừng lại, Đường Vũ nói xong câu đó, Ian lại không nói tiếp nữa.
Cảm giác lúng túng đòi mạng khiến Đường Vũ không biết có nên tìm đề tài khác không.
Khi cậu đang vắt óc suy nghĩ đề tài, thậm chí quyết định không tiếp tục lúng túng nữa mà dứt khoát nói bye bye, cậu cảm thấy ánh mắt thượng tá nhìn vào mình.
Đường Vũ nhìn lại.
“Natasha cũng như Lily, là một cô bé đáng yêu, cho nên tôi không cách nào sinh ra tình cảm nào khác ngoài tình cảm anh em với cô ấy.”
Đường Vũ không biết tại sao mình lại vô duyên vô cớ nóng lên, mặt giống như bốc cháy.
Có lẽ là vì cậu chưa từng thấy thượng tá có ánh mắt thế này, chuyên chú, nghiêm túc, không cho nghi ngờ, cứ như đang giải thích với cậu, nhưng Đường Vũ biết, nhất định đó là ảo giác của mình.
Mà cậu lại cảm thấy hoảng loạn vì ảo giác đó.
Quái dị nhất là tâm trạng cậu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, dường như thượng tá không bị cô gái ngực to hấp dẫn làm cậu cảm thấy rất an ủi.
Quả nhiên cậu không cách nào ở riêng với thượng tá, cậu luôn không thể khống chế não mình bắt đầu nghĩ bậy bạ, hơn nữa thường xuyên khiến bầu không khí trở nên lúng túng cực điểm, sau đó thì bó tay luôn.
Ian nói xong câu đó, cũng tự khó hiểu, sao đó thì đổ lỗi cho chuyện anh không thích bị người ta nghe ngóng chuyện riêng, đặc biệt là người nghe ngóng còn cho ra một kết luận sai lầm về đời tư của anh.
Nhưng khi anh thấy người đối diện lúng túng đến mức không biết nên đặt tay chân ở đâu, anh lại cảm thấy mình không hề khó chịu đối với kẻ rình mò này.
Cảm xúc liên tục dao động khiến Ian cảm thấy buồn bực, sau đó anh lập tức ý thức được, là một người điều khiển xuất sắc, anh không thể để cảm xúc của mình gây ảnh hưởng mà buồn bực, cho nên anh nhanh chóng đè ép toàn bộ những suy nghĩ hỗn loạn đó.
“Cảm ơn lời khen của anh.” Đường Vũ cố hết sức xua tan không khí lúng túng vừa nãy, hưng phấn bừng bừng thậm chí vồn vã nói vài chuyện của mình.
Nghe người điều khiển của đội Đường Vũ là Malak, Ian nhớ tới học sinh tóc đỏ đã gặp lúc lên tàu vũ trụ Người Lữ Hành đó.
Lần đầu tiên học sinh bổ khuyết này lên cơ giáp, chính là đi cùng với Malak.
Anh lại nhìn Đường Vũ, không biết trong lòng mình đang nghĩ gì.
Chắc không nghĩ gì hết đâu, Đường Vũ đoán.
“Tôi đã xem video anh tham gia đấu mười hai năm trước, thật là… ừm… quá đẹp trai!” Cho dù chỉ có vài động tác đơn giản khô khan…
Quả thật không cách nào so sánh với những người điều khiển bá đạo chói mắt khác, nhưng Đường Vũ vẫn cảm thấy nói về mặt khí thế, thượng tá có thể bỏ xa tất cả tận mấy hành tinh tự nhiên.
“Đi theo tôi.” Ian đột nhiên nói với Đường Vũ, sau đó đi sang một khu khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT