Đường Vũ không biết chút gì về nấu ăn, kiếp trước lúc trạch trong nhà, thỉnh thoảng còn làm này làm nọ, nhưng bây giờ nghĩ lại, cứ như một giấc mộng, ai lại nhớ trong giấc mộng mình nấu món gì chứ.

Vì cứ quên những ký ức trên trái đất một cách bất thường, Đường Vũ mơ hồ suy đoán, chẳng qua cậu không cách nào chứng thật, tạm thời cũng không muốn chứng thực suy đoán đó.

Tay nghề Emir đúng như đã nói, không tệ.

Trong quân khu không cho phép uống rượu, mọi người nếm trà Ian pha, người đàn ông này không có quá nhiều sở thích sinh hoạt, chỉ hơi có hứng thú với uống trà.

“Lần trước gặp mặt đã gần mười năm rồi.” Emir cảm thán.

“Đúng đó, ai có thể nghĩ cậu vừa đi đã tám năm.” Phùng Nghị cũng cảm khái, sau đó bỗng cười nói: “Chúng tôi đều cho rằng cậu định di dân đến Oum không về nữa chứ.”

“Sao có thể?” Emir tỏ vẻ kinh ngạc, quay lại nhìn Elijah đang nghe họ nói chuyện, rồi lại quay về nói với Phùng Nghị: “Tôi không định tìm một người Oum làm bà xã, bọn họ đều quá xấu.”

“Không đến nỗi đó đi.” Phùng Nghị vỗ hắn một cái, “Nếu bị người ở đó biết sẽ đánh cậu đó.”

Vì thói quen sinh hoạt của các liên bang cùng hoàn cảnh sống khác nhau, tướng mạo cũng có khác biệt lớn.

Người Hick là Đường Vũ thấy thuận mắt nhất, tướng mạo bình thường tương tự với người trái đất, Rice cách Hick không xa, có lẽ vì nguyên nhân này, tuy có chút khác biệt nhưng không rõ ràng.

Chẳng qua, cậu đã thấy trong hình mà Emir cho họ xem, người Oum đúng là có hơi quái dị.

Nguồn tài nguyên của liên bang Oum cực kỳ dồi dào, điều kiện sinh hoạt các mặt quá mức ưu việt, dẫn đến phần lớn mọi người đều tiến hóa thành thân nhỏ, đầu to, khá mất cân bằng, chỉ có vài chiến sĩ cơ giáp cao cấp vả lại là thế gia gia tộc, mới bảo đảm được thân thể vẫn khỏe mạnh.

Tuy sau đó liên bang Oum áp dụng biện pháp cưỡng ép toàn dân rèn luyện, ngăn cấm dựa vào khoa học kỹ thuật cao mà hoang phế rèn luyện thân thể, nhưng hiệu quả ít nhất cũng phải đợi sau hai đời mới có thể hiện rõ.

May mà khoa học và các phương diện khác của Oum phát triển xuất chúng trong tinh hệ, nếu không đã sớm bị Rice đuổi kịp, giành lấy vị trí mạnh nhất tinh hệ.

“Cũng chỉ có hoàng thất và một vài huyết mạch quý tộc còn có thể dễ nhìn một chút, chẳng qua họ đều không sánh bằng tiểu thiếu tướng tôi đây.” Emir nói.

Bảy đại liên bang trong tinh hệ, chỉ có Oum còn có hoàng thất, mà thực lực lớn nhất của hoàng thất chính là người điều khiển xuất sắc nhất mỗi năm.

Hơn nữa hoàng thất cho phép liên hôn với liên bang khác, vì thế người của hoàng thất vẫn có tướng mạo không tồi, cho nên, nếu nhìn thấy người bản địa Oum có tướng mạo tương tự với liên bang khác, hơn một nửa khả năng là người của hoàng thất.

Nhưng những người khác, vì nguồn tài nguyên liên bang cực kỳ dồi dào, ngay cả không khí cũng tràn đầy dinh dưỡng, cho nên mũi tẹt, lỗ mũi rất nhỏ, đây là chỗ trông kỳ dị nhất.

Tuy nói là một loại tiến hóa, chẳng qua Đường Vũ lại thấy đó là thoái hóa.

Nói đến hoàng thất, Emir chợt nói: “Đúng rồi, các cậu có từng nghe nói Oum có một chiến sĩ cơ giáp rất thần bí, đồn rằng tinh thần lực trên ngàn không!”

Lúc trước khi học lịch sử liên bang, trong đó có một phần nội dung mở rộng từng nhắc đến người này, nhưng đều nói rất thần bí, Đường Vũ nhớ rất rõ, chỉ ba câu là hết.

Lẽ nào Emir trở về từ Oum có tin về người đó sao?

Mắt Đường Vũ lập tức sáng lên, vô ý nhìn Ian một cái, lòng lại lộp độp, chỉ thấy hai mày Ian nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc có hơi dọa người.

Với hiểu biết của Đường Vũ về Ian, người này trước giờ luôn cao thâm khó dò hoặc bình thản không dao động, cậu chưa từng thấy Ian có vẻ mặt này, cứ như anh rất để ý đến người mà họ đang bàn luận.

“Này, Đường Vũ.”

Đường Vũ nghe có người gọi tên mình, máy móc quay đầu, tư duy vẫn dừng trên người Ian.

Emir thấy Đường Vũ mù mờ nhìn mình, cười nói: “Nghe nói, tên của cậu phát âm rất giống tên người đó.”

Đường Vũ lập tức hiểu ra, quay nhìn Ian, lúc này anh cũng đang nhìn cậu.

Phát âm rất giống tên cậu?

Đường Vũ nhìn vẻ nghiêm túc bất thường của Ian, thầm nghĩ, đây là trùng hợp sao?

Người điều khiển có tinh thần lực hơn ngàn?

Trước khi thời không hoàn nguyên, hình như cậu là một người điều khiển.

Trong lòng Đường Vũ bắt đầu có dự cảm không biết là tốt hay xấu…

“Anh có tư liệu hình ảnh của người đó không?” Đường Vũ hỏi.

Cảm thấy thượng tá vẫn nhìn mình, như đang phán đoán xem cậu có phát giác gì không, Đường Vũ cũng nhìn lại, cười an ủi, dùng ánh mắt tỏ ý có vài chuyện nên làm rõ thì nhất định phải làm rõ.

“Hình ảnh?” Emir lắc đầu, “Người này thật sự thần bí, trừ hoàng thất, chưa có ai từng thấy.”

“Vậy tại sao nói tinh thần lực của người này trên ngàn?”

“Thật ra tinh thần lực cũng không phải chỉ có khi tỉnh mới có thể kiểm tra, nó cũng giống như chiều cao của cậu, bất kể cậu đang ở trạng thái nào, nó vẫn tồn tại khách quan, à, hình như cậu rất hứng thú nhỉ.”

Đường Vũ sờ mũi, “Dù sao cũng cùng tên, cho nên rất hiếu kỳ.”

“Tôi cũng rất hiếu kỳ người đó, chỉ tiếc người trong hoàng thất không phải tôi có thể tùy tiện gặp, huống chi, nghe nói mười mấy năm trước cậu ta đã hôn mê bất tỉnh rồi.”

“Hôn mê?” Phùng Nghị cũng cảm thấy hứng thú.

“Đúng đó, vốn cùng tuổi với chúng ta, lại hôn mê mười mấy năm, đúng là quá đáng thương.” Emir lắc đầu thở dài.

Càng nghe, Đường Vũ càng cảm thấy thân thể phát lạnh.

Người điều khiển tên Đường Vũ đó, hôn mê đã mười mấy năm, thật ra có thể lý giải từ góc độ khác, chẳng hạn nói… linh hồn của người này… không còn ở trong cơ thể.

Đường Vũ vô thức ôm tay mình, như sợ linh hồn trong thân thể sẽ bay đi.

Tay vừa đặt lên đã cảm giác một cánh tay khác túm lấy, cực kỳ mạnh mẽ như sợ có thứ gì sẽ chui ra từ người cậu.

Qua một lát, Đường Vũ bình tĩnh lại.

Giả sử Đường Vũ đó thật sự là cậu, thật ra có rất nhiều chỗ nói không rõ.

Đầu tiên là thời gian không thể thống nhất.

Người đó hôn mê mười mấy năm, nhưng cậu đã sống trên trái đất gần ba mươi năm.

Nếu có cơ hội, cậu phải nghĩ cách đi gặp người đó.

Thời gian ở đây qua rất nhanh, ba ngày chớp mắt đã đến.

Đường Vũ vốn cho rằng sẽ lái một chiếc tàu vũ trụ để quan sát thời không nhiễu loạn, nhưng lại được Ian thông báo, vì bảo đảm an toàn cho cậu, nhất định phải cùng Ian điều khiển Sisyphus.

Đường Vũ rất vui, cậu sẽ có thể lấy được số liệu chính xác hơn trong ghi chép nội bộ của Sisyphus lúc tiếp cận không gian nhiễu loạn.

Đường Vũ nhìn cơ giáp to lớn trước mặt, trong lòng trăm ngàn xúc cảm.

Lần trước vào Sisyphus như là chuyện của kiếp trước, lúc đó thượng tá còn chưa để tâm đến cậu, hiện tại lại vì bảo vệ cho sự an toàn của cậu.

Điều chỉnh xong trình tự, Đường Vũ đang bước lên cơ giáp chợt cảm thấy thắt lưng siết chặt, bên tai lập tức truyền đến tiếng không khí lưu động gia tốc, Đường Vũ suýt giật mình kêu ra.

Cậu được thượng tá mang thẳng vào khoang điều khiển!

Phản ứng đầu tiên khi vào dịch cảm ứng mới, vẫn là cảm giác thích ứng khiến người ta trầm mê.

Nhưng Đường Vũ đã có kinh nghiệm vài lần, sẽ không dễ dàng chìm sâu vào đó khó thoát ra, cậu nhanh chóng rút lại ý thức của mình.

Người đàn ông kia đã khởi động toàn bộ hệ thống tấn công phòng ngự của cơ giáp, thấy Đường Vũ đã thích ứng, anh nói: “Dự tính nửa tiếng sẽ đến nơi đó, cậu thích ứng với trở lực ở đây chút đi.”

__ Hiểu rồi, thượng tá.

Có thể khống chế khá tốt ý thức của mình, Đường Vũ vẫn có chút kiêu ngạo.

“Đường Vũ.”

__ Hả?

“Lại gần tôi, sẽ cho cậu thấy rõ tình hình bên ngoài.”

Đường Vũ ngừng một chút, hơi cọ lại gần, người phía trước tựa hồ ghét động tác quá chậm của cậu, trực tiếp duỗi tay ra sau, túm eo cậu, giật mạnh tới.

Cậu nhào thẳng lên lưng Ian.

Vừa mới biểu dương lực khống chế của mình đã tăng lên, bây giờ vừa lại gần thượng tá, lập tức sụp đổ toàn bộ.

__ Có, có phải quá gần rồi không, người thượng tá nóng quá…

__ Cứ như tối mấy hôm đó… chết rồi mình đang nghĩ gì vậy, đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa!

__ Anh ấy có nghe không nhỉ… không đâu không đâu, nhất định thượng tá đang toàn tâm chú ý tình hình bên ngoài, cũng như trước kia sẽ không nghe suy nghĩ của mình.

“Ý nghĩa của cậu đối với tôi đã khác trước rất nhiều.” Câu nói của Ian đã giúp Đường Vũ hiểu câu “cũng như trước kia sẽ không nghe suy nghĩ của mình” là phán đoán sai lầm

Trong lòng Đường Vũ toàn nghĩ “xong rồi xong rồi xong rồi”, rốt cuộc vẫn bị nghe thấy.

“Không sao, nghĩ gì cũng được.” Ian biểu hiện cực kỳ khoan dung, “Tôi không để ý, thật ra, tôi rất hưởng thụ lắng nghe suy nghĩ của cậu.”

__… Thượng tá thành thật.

Cố gắng bình tĩnh lại, Đường Vũ nghĩ cách phân tán lực chú ý.

Cậu phát hiện, nơi này đúng như thượng tá nói, có thể thấy rõ tình hình bên ngoài.

Tại góc độ hoàn toàn mới, tiếp cận với vị trí của người điều khiển, vì thế hình ảnh cũng có thể truyền đạt vào đầu cậu.

Cậu thấy, gần đó có một hành tinh tỏa ánh sáng lạnh, đúng lúc chiếu sáng khu vực này.

Cậu thấy Emir, Phùng Nghị và Malak cũng đều điều khiển cơ giáp, bên cạnh họ là những chiến hạm cỡ nhỏ.

Đường Vũ biết, Phùng Dương và Elijah đang ở đó, mà cậu vốn cũng phải ở đó.

Nhưng, lý do khác mà cậu đồng ý ở trong Sisyphus, chính là nếu cậu lên chiến hạm, lỡ đâu thời không nhiễu loạn gần đây phát sinh dị biến, cậu sẽ bị tách khỏi thượng tá.

Thiên thể lạnh lẽo kia nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn, xung quanh lại hồi phục tối tăm.

Thời gian trôi đi từng phút từng giây, Đường Vũ bắt đầu cảm nhận một cảm giác kỳ diệu.

Cậu cảm thấy tư duy bắt đầu mất khống chế, ngay cả thời gian trôi đi cũng không còn quy luật, cậu rất khó tính toán chuẩn thời gian.

Xem ra đã tiếp cận thời không nhiễu loạn rồi!

Cậu cảm thấy Ian dừng lại, nghe Ian nói với những người khác, “Dừng lại, đi tiếp là khu nguy hiểm.”

Quân hàm của Emir lớn hơn anh, nhưng vì sau khi nghe chuyện này mới gia nhập vào, cho nên chuyện này vẫn do Ian và Phùng Nghị sắp xếp.

Đường Vũ đã bắt đầu bận rộn ghi chép các số liệu kiểm tra.

Dịch cảm ứng mới trừ có thể dung hợp cơ giáp và người điều khiển tốt hơn, còn có thể dung chứa tinh thần lực dao động, điều quan trọng nhất, là trở lực trong đó không còn lớn, so với dịch cảm ứng trước của Sisyphus, thao tác ở đây, độ khó không còn lớn.

Bắt đầu từ chỗ này, tất cả số liệu đều có thể hình dung là quái dị.

Đường Vũ rất khó tìm được quy luật trong thời gian ngắn.

Hỏi Phùng Dương và Elijah, hai người cũng không có đầu mối, chỉ có thể cố gắng ghi chép lại tất cả những số liệu không ngừng biến động.

Đột nhiên, một cảm giác rối loạn mãnh liệt truyền đến, Đường Vũ biết đây không phải là cảm giác của riêng cậu, vì cậu nghe thấy Phùng Dương cũng đang hô to gọi nhỏ.

Cảm thụ rõ ràng nhất lúc đó là cậu mất đi tính nhịp nhàng của cơ thể, thậm chí không thể khống chế ngón tay túm lấy màn hình thao tác, hơn nữa cũng mất đi cảm giác phán đoán cơ bản nhất về thời không.

Thứ quái dị này làm cậu muốn nôn.

“Đường Vũ, kiên trì.”

Chỉ có người đàn ông phía trước vẫn nghị lực không ngã, Đường Vũ nhìn chằm chằm người đó, dường như có thể giảm bớt cảm giác hỗn loạn của cậu.

Đường Vũ cắn răng, nhìn số liệu trên màn hình hiển thị, sau đó chấn động trợn to mắt.

Suy nghĩ bất giác lộ ra.

__ Thời không nhiễu loạn bùng phát ra một năng lượng to lớn, hút bọn họ vào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play