Không ai biết Ian Clermont còn có những tình cảm khác ngoài nghiêm khắc và lạnh nhạt.

Nhưng, sau vụ đột kích này, những người đi theo Ian mới biết, thượng tá của họ cũng là người bình thường, chẳng qua là che giấu rất sâu mà thôi.

Vừa rồi, khi đội cứu viện nói dưới phế tích đã không còn dấu hiệu sinh mạng, muốn sử dụng thiết bị để tìm kiếm di thể, thượng tá của họ lại tức giận đến mức gần như mất khống chế.

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng chiếc Sisyphus có thể sẽ không khống chế được, người trong khoang điều khiển lại khống chế được cảm xúc của mình, nhảy ra, sau đó không rời khỏi nơi cuối cùng Đường Vũ xuất hiện một bước.

Chỉ là một thoáng mất khống chế, cũng đã bại lộ tình cảm nồng nhiệt của người này dành cho Đường Vũ.

“Ian không sao chứ.” Linda cắt ngắn nguyên mái tóc, chỉ còn chút xíu.

Kim nhìn Linda một cái, rồi lo lắng nhìn người đàn ông đã đứng cạnh đống phế tích hai tiếng, lắc đầu không rõ.

Linda thở dài.

Cô biết một vài chuyện giữa Ian và thượng tá, lúc bị tộc kiến cách ly ở không gian con, mỗi khi đến chín giờ tối, thượng tá của họ luôn biểu hiện khác thường, có thể nói là có tình người hơn một chút.

Sau cô mới biết, vì lúc đó, sẽ có một học viên bổ khuyết hồi báo tình huống với anh.

Cô còn từng thầm cười nhạo chuyện này, hồi báo gì chứ, rõ ràng là mượn cớ để tăng tiến quan hệ với đối phương thôi, nếu không với quyền hạn của Ian, muốn theo dõi một học sinh cả ngày quả thật là không thể dễ hơn.

Nhưng hiện tại, người đó không rõ tông tích, thượng tá của họ đã không nói tiếng nào suốt hai tiếng.

Nếu vẫn không tìm được người, không biết sẽ xảy ra chuyện lớn gì.

Phải nói, những thuộc hạ như họ không hy vọng Ian có tình cảm, có người yêu rồi sẽ có nhược điểm, như vậy thượng tá sẽ giống một con người hơn.

Nhưng, có lẽ do cô là nữ, luôn cảm thấy người đàn ông như thế càng hấp dẫn hơn.

Rất nhanh, Linda phát hiện cô đánh giá quá thấp về cấp trên của mình.

Hai mắt người đang ở trên đống phế tích luôn nhìn chằm chằm nhân viên của đội cứu viện tìm kiếm từng tấc đất, nhưng lại nâng tay lên phẩy.

Cô biết anh đang gọi cô.

Linda nhanh chóng đi qua, sau khi đứng lại, không biết sao lại thấy khẩn trương: “Thượng tá?” Lúc này gọi cô có thể là chuyện gì?

“Đừng lãng phí thời gian ở đây, cùng thượng tướng Franco xuất chiến, bắt Cao Mộc về đây cho tôi.”

Ian nói rất bình tĩnh, nhưng lại khiến Linda không rét mà run, cô cảm thấy người đàn ông này tràn đầy sát khí, xem ra thượng tá không suy sụp như cô nghĩ, ngược lại đã liên lạc với thượng tướng trong thời gian này, dựng sẵn kế hoạch để phản công.

“Vậy anh…” Linda do dự nhìn tình trạng hiện tại, Ian còn chuẩn bị đứng ngẩn ở đây sao?

“Cô còn muốn quản chuyện của tôi?” Giọng anh không tốt lắm, như đang kiệt lực khống chế gì đó.

Linda biết hiện tại cảm xúc của Ian không ổn định, thông minh không mở miệng nữa, lập tức đi tìm thượng tướng Franco.

Lúc đi ngang người Kim, Linda vỗ vai Kim. “Chăm sóc Ian.”

“Bất kể xảy ra chuyện gì, anh ta cũng sẽ không ngã xuống.” Kim nói.

Cho dù người Ian để tâm nhất thật sự gặp bất trắc, hắn cũng không tin người cường hãn đến mức không ai địch lại đó lại xảy ra chuyện.

Thương tâm muốn chết? Đau không muốn sống? Đó không nên là tình cảm mà người đàn ông đó nên có.

Kim đẩy gọng kính, một bên tròng không biết đã rớt ở chỗ nào.

Tại nơi tất cả mọi người không thấy được, Ian đang siết chặt nắm tay, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, như đang nhẫn nại thống khổ cực đại.

Mắt anh vì trợn quá lâu mà nổi đầy tơ máu, anh không muốn từ bỏ một chút đầu mối nào trong đống phế tích, chân mày thì nhíu chặt.

“Đường Vũ, rốt cuộc cậu đang ở đâu?!”

Anh biết Đường Vũ không gặp nguy hiểm tính mạng, miếng ngọc năng lượng hộ thân anh tặng cho Đường Vũ có thể chống đỡ công kích cực kỳ cường đại, tuyệt đối không phải một lần bom nổ thì có thể đánh nát.

Mà vừa rồi anh có thể xác định, năng lượng của miếng ngọc hộ thân chưa được khởi động, nói rõ người đã trốn đi trước khi bị tấn công.

Nhưng rốt cuộc đã đi đâu? Một người sao có thể tự dưng biến mất?

Anh nhớ đến thân phận người xuyên việt của Đường Vũ, đột nhiên phiền não không thôi, anh sợ người đó lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đi đến nơi khác mất rồi.

Qua hai tiếng nữa, phế tích đã được chỉnh lý xong.

Cơ giáp hỗn loạn được dựng lại, những mảnh vụn trong kho cơ giáp cũng được tập trung lại.

Có mấy viên đạn pháo đã ghim sâu dưới đất, làm lộ cả kho ngầm ẩn mật nhất của họ.

Một lỗ hở rộng lớn xuất hiện trước mắt, trong đó tối hù, nhân viên cứu trợ không thể kiểm tra, vì nơi đó đã bị liệt vào địa điểm bí mật, bọn họ không có quyền hạn.

Ian nhìn cái lỗ đó, đột nhiên nhớ ra gì đó, đôi mắt ảm đạm lập tức sáng trở lại, ngay cả một câu mệnh lệnh cũng không có, đột nhiên thả người nhảy xuống.

Sở dĩ kho ngầm này bị liệt vào nơi bí mật, là vì gần đây nó được đặt một vật phẩm đã khuấy động tâm tư của rất nhiều người – cơ giáp chiến thần.

Nhớ tới quan hệ của chiến thần và Đường Vũ, Ian có một suy đoán, hơn nữa cực kỳ xác định suy đoán đó.

Sau khi nhảy xuống, Ian mở hết tất cả đèn trong đó, chiến thần ngả nghiêng bởi chấn động trên mặt đất và sức tấn công của đạn pháo.

Ian nhảy tới vị trí ngực của chiến thần, kê lỗ tai lại gần, tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh bên trong, sau đó anh nhận thấy, dưới ngực phải của chiến thần, có một đường màu vàng sáng chói hơn màu vàng của chiếc cơ giáp đang lay động có quy luật, tần số đó như tần số hô hấp của cơ thể người.

Ian thấy thế, đầu tiên là sững người, sau đó sự cuồng hỉ khiến anh đấm mạnh vào vị trí ngực đó, gõ ra tiếng vang cực lớn.

Anh từng quan sát chiến thần, anh tin chắc lúc trước ở ngực chiến thần không có tín hiệu phát sáng.

Mà tình trạng trước mắt, chỉ có thể nói có người đã vào khoang điều khiển của chiến thần, chân chính kích hoạt chiếc cơ giáp này.

Người đó tuyệt đối không phải ai khác, nhất định là Đường Vũ!

Đường Vũ thật sự có thể điều khiển chiến thần!

“Đường Vũ, tôi là Ian, trả lời tôi, mau tỉnh lại!”

Không dám khuấy động chiến thần, sợ Đường Vũ bên trong sẽ bị thương, trong máy liên lạc vẫn không thể tìm được Đường Vũ, Ian không biết nên đánh thức Đường Vũ thế nào.

Sau khi đã thử mấy cách, Ian không còn gấp gáp nữa.

Chỉ cần tìm được Đường Vũ là được, cái khác, anh có thể đợi.

Qua thêm nửa tiếng nữa, Ian ngồi khoanh gối dưới đất cảm giác được cơ giáp trước mặt hơi cử động.

“Đường Vũ.”

Nghe giọng anh, chiếc cơ giáp nhỏ hơn những chiếc cơ giáp khác một chút dường như bị dọa, rồi đột nhiên tỉnh giấc, ngồi phắt dậy.

“Đừng vội, hiện tại cậu đang lớn lắm.” Động tác kịch liệt của cơ giáp mang đến từng cơn gió sắc bén, Ian lại nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, tóc bị gió thổi lên, trong mắt hiện đầy ôn hòa.

“Thượng tá?” Âm thanh truyền ra từ cơ giáp không sai lệch như những cơ giáp có trang bị thiết bị khuếch âm khác, ngược lại vô cùng chân thật, nếu không phải xác định âm thanh đó truyền ra từ độ cao nửa không trung, căn bản không cách nào tưởng tượng đối tượng nói chuyện là một chiếc cơ giáp.

“Cậu có bị thương không?” Ian hỏi.

“Không có, vừa rồi tôi…” Nói xong, người trong cơ giáp mới phát hiện không bình thường, giật mình kêu lên, nhưng cũng không quá mức kinh ngạc, dù sao chuyện không thể tin tưởng hơn cũng đã từng trải rồi.

Cơ giáp trầm mặc một chút, dường như đang chấp nhận sự thật nào đó, sau đó động tác của cơ giáp không còn kịch liệt như ban đầu, mỗi động tác đều cẩn thận, như sợ làm bị thương con người nhỏ bé trước mặt.

Cơ giáp cũng học theo động tác của Ian, nhẹ nhàng khoanh gối ngồi xuống, tay đặt trước mặt.

“Sao lại thế này? Chẳng lẽ không thể để tôi làm người bình thường thêm một chút sao.” Đường Vũ buồn bực nói, trong ngữ khí mang theo oán trách nhàn nhạt.

“Có thể ra ngoài không?” Ian hỏi.

“Tôi vừa nghiên cứu một chút, trong này không có gì cả, tôi không biết phải làm sao để ra ngoài.”

“Ngay cả dịch cảm ứng cũng không có.”

“Đúng.”

“Nhưng cậu có thể khống chế nó.”

“…” Đường Vũ cũng vừa mới ý thức được điểm này, đúng là không tin nổi.

Dịch cảm ứng có thể truyền đạt tư duy của nhân loại cho cơ giáp, từ đó đạt được người và máy đồng bộ.

Nếu khoang điều khiển không có dịch cảm ứng, sao cơ giáp có thể hành động theo mong muốn của cậu?

Quá mức kỳ lạ.

“Quả nhiên chiến thần là thiết kế dành riêng cho cậu.” Đối với Ian, chỉ có khả năng này có thể nói rõ được tình trạng trước mắt.

Tuy ngài Joe từng nói, chiến thần sẽ có một linh hồn, hơn nữa cứ luôn xúi giục anh đến điều khiển chiến thần.

Chẳng qua đối với anh mà nói, Đường Vũ mới là người điều khiển duy nhất của chiến thần, mà cho đến hiện tại anh vẫn không thể điều khiển chiến thần. Có lẽ tình huống này ngay cả người chế tạo cũng không ngờ được, nếu không lẽ nào chiếu theo ý của ngài Joe, chiến thần cần hai người điều khiển sao?

“Cái gì?” Đường Vũ không hiểu.

“Tôi sẽ từ từ giải thích với cậu, bây giờ, chúng ta phải xem làm sao đưa cậu ra ngoài.”

Một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục, ngồi đối diện một chiếc cơ giáp cao mười một mười hai mét, hai người thỉnh thoảng giao lưu, nếu có người thấy cảnh này, nhất định sẽ cảm thấy chẳng tin nổi.

Đặc biệt là một trong đó còn là cơ giáp chiến thần không thể điều khiển được của liên bang, mà còn lại là người điều khiển được đồn là có thể điều khiển được chiếc cơ giáp này.

Đường Vũ thuật lại mỗi chi tiết trong cơ giáp cho Ian, mong đối phương có thể nghĩ cách đưa cậu ra ngoài.

“Thượng tá Clermont, nếu muốn bắt được trung tướng Cao Mộc__” Giọng nói đàn ông trung niên hàm hậu đột nhiên xuất hiện rồi bất chợt im bặt khi thấy cảnh trong kho cư giáp.

Ông thấy thuộc hạ của mình, Ian Clermont đang mỉm cười đưa một tay ra, một chiếc cơ giáp đang duỗi một ngón tay nhẹ đặt lên đó, dường như đang đùa.

Sau khi nghe giọng ông, thuộc hạ của ông và chiếc cơ giáp đó đồng thời nghiêng đầu nhìn ông.

Cảnh này rất quái dị.

Sau khi nhìn rõ chiếc cơ giáp đó, thượng tướng Franco lập tức ý thức được gì đó, quay người đóng cửa kho lại.

“Thượng tá Clermont, có thể giải thích cho tôi không? Chuyện đang diễn ra trước mặt tôi?”

Chiếc cơ giáp đang đưa một ngón tay ra có vẻ cũng thấy không ổn thỏa, lập tức rút về, cơ giáp ưỡn thẳng tắp.

Franco thậm chí có thể phát giác được dưới chuỗi động tác đó, là một người đang xấu hổ nóng mặt.

Ông nhớ tới người yêu trong truyền thuyết của thượng tá Clermont, cùng với trình tự viên mà người khác rất hứng thú trong miệng Ogavin, nên lại đánh giá chiếc cơ giáp đó vài cái.

Không ngờ, Đường Vũ này thật sự có thể làm đến mức này, lại còn có thể điều khiển chiến thần.

Nhưng theo như ông biết, chiến thần không phải được chế tạo dành cho Đường Vũ.

Franco hơi híp mắt lại.

Nhìn rõ từng biểu cảm nhỏ bé của Franco, Ian không cảm thấy ác ý gì từ đối phương, ngược lại cảm thấy người này đã biết trong chiến thần là ai.

Nghĩ đến thân phận của Franco, Ian trực tiếp nói thẳng: “Cậu ấy là trình tự viên Đường Vũ của tôi, trùng hợp tiến vào cơ giáp, hiện tại chúng tôi đang nghiên cứu làm sao đưa cậu ấy ra.”

Franco nghe xong, bất giác cười: “Nếu câu này là người khác nói, nhất định tôi sẽ nghĩ là đang đùa.”

“Xin chào thượng tướng.” Không thể giả vờ không thấy, Đường Vũ đành phải chào hỏi.

Sau khi mở miệng, cậu mới nhớ ra, trước mắt ở Derek chỉ có một thượng tướng – Franco.

Thượng tướng Franco? Đó không phải là người Hyde đứng về phía liên bang theo cậu và thượng tá suy đoán sao?

Nghĩ thế, Đường Vũ lại nhìn ông ta thêm vài cái.

Chỉ cảm thấy người này mang theo khí thế lẫm liệt đã trải qua sa trường, khóe miệng tuy cười, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén có thể đả thương người, nhìn một cái thôi cũng thấy đáng sợ.

Cảm giác khá giống lần đầu cậu quen biết thượng tá.

“Theo tôi biết.” Ánh mắt Franco nhìn chiến thần, “Ares là cơ giáp linh hồn hoàn toàn thoát ly trình tự khống chế, nó không có bất cứ nút mở hay tắt nào, cho nên nếu cậu muốn ra, không bằng suy nghĩ một chút, dùng ý thức của cậu nói với nó, cậu muốn ra ngoài.”

Ian nghiêm túc lắng nghe, sau đó nhìn chiến thần, gật đầu với nó.

Nửa phút sau, đồ án màu vàng chói lấp lóe trước ngực chiến thần đột nhiên tắt ngúm, cùng lúc đó, tại ngực cơ giáp như có một cái lốc xoáy chậm rãi lộ ra phần trong, tiếp theo, Đường Vũ đột nhiên rớt ra ngoài như bị vách ngăn màu vàng nhạt bên trong bài xích.

Ian lập tức đứng lên đón lấy Đường Vũ, ôm chặt vào lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play