Về đến nhà, Quan Cẩm không quay đầu lại mà vọt thẳng vào phòng thay quần áo, vứt vị khách không mời cũng ướt như chuột lột Lục Vân Dương ở lại phòng khách.
“Tiểu Cẩm, tôi khát.”
“Cốc để trên bàn, anh không có tay à?” Giọng nói nghe rất bực bội.
Lục Vân Dương cầm cái cốc màu xanh nhạt để trên bàn lên, đầy hứng thú quan sát nó một lúc, tự mình đi đến máy lọc nước rót một cốc.
Quan Cẩm đổi quần áo xong đi ra, Lục Vân Dương đã uống nước xong, để cái cốc xuống. “Quần áo của tôi cũng ướt rồi, sợ là phải mượn một bộ của cậu để thay.”
Quan Cẩm quét mắt nhìn anh, vừa uống nước vừa có chút vui sướng khi người gặp họa: “Ngại quá, tôi mắc bệnh sạch sẽ, người khác không thể mặc quần áo của tôi.”
Lục Vân Dương kinh ngạc: “Bệnh sạch sẽ? Chắc không phải đâu, cậu xem cậu dùng cái cốc tôi từng uống mà có để ý gì đâu.”
“…” Quan Cẩm im lặng bỏ cái cốc ra khỏi miệng, đặt lên bàn, bước nhanh về phía toilet.
“Cậu làm gì đấy?”
“Đánh răng!”
Cuối cùng, Quan Cẩm vẫn cảm thấy “bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm”, “lương tâm bất an”, tìm một bộ quần áo cho lái xe chuyên dụng của mình thay. Nhưng hắn thật buồn bực, áo ngủ mình mặc dài đến bắp chân, Lục Vân Dương mặc lại thành ngắn. Hừ, cao thì giỏi lắm hả, có cơ bắp thì giỏi lắm hả, nhớ năm đó … Quan Cẩm chỉ có thể hồi tưởng về năm ấy để tự an ủi, bản thân ngẫm lại cũng thấy thật đáng buồn.
“Này, thân thể anh cũng không tồi, luyện thế nào vậy?” Quan Cẩm bị cơ bắp xốc vác của người ta kích thích, khó lắm mới nổi lên ý buôn chuyện.
“Con cháu nhà tôi từ nhỏ đã được nhận sự huấn luyện chuyên nghiệp, học tập các loại thuật phòng thân, đây là truyền thống. Cậu biết mà, vì an toàn của bản thân, lắm tiền cũng khổ.” Lục Vân Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tôi tin chắc nếu anh ra đường mà nói câu này thì sẽ có rất nhiều người tình nguyện chịu khổ thay anh, cũng có rất nhiều người muốn lật bàn đập anh một trận.”
“Cậu sẽ tình nguyện chịu khổ thay tôi chứ?”
“Tôi vĩnh viễn đứng trong hàng ngũ lật bàn.”
…
Vừa tan ca đã bị gọi vào cục cảnh sát, Triệu Mộng Khởi đứng ngồi không yên trong phòng thẩm vấn: “Cảnh sát, rốt cuộc các anh còn chuyện gì nữa? Tôi đã nói rồi, tôi không quen bệnh nhân đó mà. Tối hôm nay có bão, nếu tôi không về sớm, nhỡ xảy ra chuyện gì thì các anh có phụ trách được không?”
“Đừng nóng vội, đồng nghiệp của chúng tôi cần xác minh lại lời khai của anh. Một lần vất vả an nhàn cả đời, chúng tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Nào nào, uống trà đi.” Trần Kiều Vũ cười hì hì đặt chén trà trước mặt Triệu Mộng Khởi.
Lúc này, cửa mở, Trịnh Phi cùng Cố Tương đi vào. Triệu Mộng Khởi vội vàng hỏi: “Các anh tra xong rồi chứ?”
“Xong rồi.”
“Tôi về được rồi chứ gì?” Triệu Mộng Khởi khẩn cấp muốn đứng dậy.
“Ấy ấy, gấp cái gì, ngồi xuống nghe kết quả chúng tôi điều tra đã.” Trịnh Phi nói chuyện nhẹ nhàng nhưng động tác lại không hề nhẹ nhàng, ấn Triệu Mộng Khởi ngồi lại ghế.
“Nạn nhân Đào Phương khi còn sống có quan hệ gì với anh?” – Cố Tương hỏi.
“Tôi nói rồi, ngoại trừ khám bệnh tôi không liên quan gì đến cô ta hết.”
“Theo như chúng tôi điều tra, trước kia Đào Phương đã từng làm kiểm tra ở bệnh viện các anh, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Vậy vì sao cô ấy lại vẫn luôn đến tìm anh khám bệnh?”
“Cô ta có chứng nghi bệnh, trong lòng có vấn đề.”
“Vậy sao? Nhưng chúng tôi phát hiện, nửa năm trước khi lần đầu tiên Đào Phương đến viện 3, cô ấy đi khám ở phụ khoa, ngày hôm sau lại tới khoa Tai – Mũi – Họng, vừa lúc là anh tọa chẩn. Kỳ lạ là, anh không kê bất kỳ đơn thuốc nào cho cô ấy, cũng không ghi chép gì trong bệnh án.” Cố Tương lấy bệnh án của Đào Phương ra.
“Lâu rồi, tôi không nhớ rõ …”
“Vậy để tôi nhắc anh một chút. Sau hôm Đào Phương đến khám bệnh, đã có người chuyển một vạn vào tài khoản của cô ấy. Mà người chuyển tiền chính là anh.”
Triệu Mộng Khởi mặt trắng bệch: “Tôi … tôi …”
“Rồi trong vòng nửa năm sau đó, gần như mỗi tháng anh đều chuyển tiền vào tài khoản của Đào Phương, từ 5000 đến khoảng hai vạn nguyên.”
“Tôi … tôi nhờ cô ấy giúp tôi đầu tư.”
“Thật không? Thế tiền lãi thì sao?”
“Bồi thường rồi.”
Cố Tương không tiếp tục truy vấn nữa.
Trịnh Phi đột nhiên lấy ra một cái túi vật chứng nhỏ, đặt lên bàn: “Nhìn xem, có nhận ra không?”
Triệu Mộng Khởi cúi đầu nhìn, không rõ lắm.
“Đây là một miếng móng tay giả.”
Triệu Mộng Khởi nghe vậy thì run nhẹ lên: “Cái này liên quan gì đến tôi?”
“Thứ này bong ra khỏi ngón tay của nạn nhân. Khi cô ấy bước vào bãi đỗ xe, trên tay vẫn còn. Nhưng sau khi chết, miếng móng tay này không hiểu sao lại biến mất. Anh có biết nó ở chỗ nào không?” – Trịnh Phi hỏi.
Triệu Mộng Khởi lau trán: “Làm sao tôi biết.”
“Triệu Mộng Khởi!” Trần Kiều Vũ đột nhiên đập mạnh xuống bàn, “Anh còn muốn giấu giếm?! Miếng móng tay giả này được tìm thấy trong túi áo của anh. Miếng móng giả mất tích sau khi Đào Phương chết thế nào lại nằm trong túi áo của anh?!”
Vẻ mặt Triệu Mộng Khởi như thể bị sét đánh.
“Không rõ? Bởi vì khi bị anh bịt miệng, Đào Phương đã giãy giụa, móng tay quệt qua túi áo anh, miếng móng giả bong ra rồi rơi vào đó, mà anh không hề phát hiện ra. Hơn nữa, trên các móng khác của cô ấy đều vướng một ít sợi bông trắng, sau khi kiểm tra thì thấy hoàn toàn trùng khớp với cái áo của anh. Mà trong túi áo blouse của anh còn phát hiện ra một lượng chondroitin sulfate, giống với thành phần thuốc có trong cái ống truyền dịch đã siết cổ chết Đào Phương. Xin hỏi, một bác sĩ khoa Tai – Mũi – Họng tại sao trên người lại mang thuốc trị bệnh viêm khớp?”
Lúc này Triệu Mộng Khởi đã ngồi lả trên ghế, mặt xám như tro tàn.
“Anh mượn cớ đuổi nhân viên vệ sinh đi rồi cầm lấy một cái ống truyền dịch từ xe đẩy, nhét vào túi áo blouse của mình. Kết quả, chất lỏng còn lưu lại trong ống truyền dịch chảy ra, thấm vào túi áo. Nói đi, vì sao lại giết Đào Phương?”
Triệu Mộng Khởi gục xuống bàn, ôm đầu, hoàn toàn suy sụp: “Tôi không muốn giết cô ta, tôi thật sự không còn cách nào khác! Khi đến khám bệnh, cô ta đứng ở ngoài hiên tình cờ nghe được tôi thảo luận chuyện tiền phong bì với một người nhà bệnh nhân. Không ngờ cô ta lại lợi dụng chuyện này. Ngày hôm sau, cô ta nghênh ngang đến uy hiếp tôi, nói là sẽ gửi đoạn ghi âm đó cho lãnh đạo bệnh viện, thậm chí công khai cho mọi người biết. Lúc ấy việc xử phạt chuyện nhận tiền phong bì rất nghiêm ngặt, tôi lại đang tranh chức phó chủ nhiệm, cho nên rất sợ gặp chuyện không may, đành đồng ý đưa cô ta tiền cho xong việc. Nào ngờ, cô ta không hề xóa đoạn băng ghi âm, càng ngày càng thậm tệ hơn, thường xuyên đòi tiền tôi, quả thật là cái thùng không đáy! Tôi thật sự không còn cách nào khác. Tôi không thể để sự nghiệp bao nhiêu năm của mình bị hủy vì cô ta, cũng không có nhiều tiền để đổ vào miệng cô ta. Vừa lúc gần đây có mấy vụ án mạng, tôi nghe nói hung thủ dùng ống truyền dịch để siết cổ. Tôi nghĩ không bằng bắt chước hắn ta, sẽ không ai hoài nghi tôi … Tôi thật sự không muốn, không muốn … Đêm qua hễ nhắm mặt là tôi lại mơ thấy mặt của cô ta không ngừng hiện lên. Chết rồi mà cô ta cũng không buông tha cho tôi …”
…
“Không ngờ lại dễ dàng đột phá một cửa như vậy.” Quan Cẩm ngắt cuộc gọi của Trịnh Phi, nhíu mày.
“Hình như cậu không vui?”
“Không liên quan đến hung thủ giết người hàng loạt, chúng ta vẫn không có tiến triển gì cả. Hửm? Anh đang nghe gì đấy?”
“Tôi bảo Cố Tương gửi đoạn băng ghi âm cuộc thẩm vấn cho mình.” Lục Vân Dương mở ipad, bật loa ngoài.
Quan Cẩm cũng im lặng lắng nghe. Nghe đến lần thứ ba, hắn nhoài người ấn nút tắt: “Được rồi, tôi đã thuộc làu làu.”
Lục Vân Dương như có điều suy nghĩ: “Chung quy tôi vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng …” Anh lấy ảnh chụp hiện trường các vụ án trước ra, lần lượt xem từng tấm. Quan Câm ghé lại nhìn, ọe, trước khi ngủ mà xem cái thứ này, thật ngán.
Lục Vân Dương đặt song song ba tấm ảnh chụp nạn nhân, tầm mắt lưu chuyển qua lại, đột nhiên giật mình: “Thì ra là thế, chẳng trách tôi lại thấy bộ dạng khi chết của Lý Linh có điểm kỳ lạ.”
“Thế nào?” Quan Cầm nhìn kỹ thêm lần nữa cũng không phát hiện điểm bất thường, hơi không cam lòng.
“Cậu xem, lúc Lý Linh chết, tóc của cô ấy đều ở đằng trước, hỗn độn bao trùm cả gương mặt. Thật ra cho dù giãy giụa thế nào tóc cũng rất khó rũ hết ra đằng trước. Lại nhìn nạn nhân thứ nhất, Phương Tú Cầm, tại hiện trường có phát hiện một chiếc khăn lụa bị rơi, vướng trên cành cây cách đó không xa. Bình thường, loại khăn lụa này có móc khóa, rất khó rơi ra, trừ phi có người dùng sức giật xuống. Vấn đề là ai giật, giật xuống để làm gì? Nạn nhân thứ hai, Đỗ Hiểu Nguyệt, đầu và mặt của cô ta đều rất bẩn, có vụn lá cây và cỏ, vì sao lại thế?” Lục Vân Dương nói tới đây thì ngừng lại.
“…” Quan Cẩm cảm thấy như đã bắt được đầu sợi dây, nhưng chớp mắt lại vuột mất. “Đừng thừa nước đục thả câu! Nói mau!”
“Xin lỗi, thói quen dẫn dắt vấn đề. Tôi cho rằng tóc, khăn lụa, lá cây đều do hung thủ làm ra, mục đích chỉ có một – che đậy.”
“Che đậy? Ý anh là che mặt nạn nhân?” Quan Cẩm bừng tỉnh.
“Đúng. Khăn lụa do hung thủ tháo xuống để che mặt nạn nhân, nhưng vì nó rất nhẹ nên bị gió đêm thổi bay. Đỗ Hiểu Nguyệt tóc ngắn, bên người không có thứ gì để che đậy, hung thủ đã lấy rất nhiều lá rụng ở những cây gần đó phủ lên mặt cô ta, nhưng đang là mùa đông, gió to, nên lá cây rất nhanh bị thổi bay, chỉ để lại chút vụn. Còn Lý Linh, hung thủ dùng mái tóc dài của cô ta để che đậy; nơi cô ta chết khuất gió, lại là đầu hạ, ban đêm có sương, nên tóc vẫn dính trên mặt.”
“Cũng có lý, nhưng sao anh lại nghĩ như thế?” Quan Cẩm hỏi với giọng chua chua.
“Tôi nghe câu cuối cùng ‘mặt cô ta không ngừng hiện lên’ của Triệu Mộng Khởi mới liên tưởng đến điều này.”
“Anh ta nói ‘mơ thấy mặt cô ta không ngừng hiện lên’.”
“Đúng ý là được rồi.”
“Thừa nhận mình trí nhớ kém khó lắm sao?”
“Vâng vâng, về phương diện này tôi không thể địch nổi cậu.” Lục Vân Dương tỏ vẻ cam bái hạ phong.
Lúc này Quan Cẩm mới thấy lòng thư thái, “Vậy anh nói đi, vì sao hắn lại làm như thế?”
“Hung thủ không đặc biệt điều chỉnh dáng vẻ khi chết của nạn nhân, cách che đậy cũng thô sơ giản đơn, có thể thấy đây không phải vì áy náy. Tôi nghĩ đây có thể là một loại nghi thức hoặc ký hiệu nào đó, dùng nó để kết thúc một lần giết chóc. Có lẽ trong đó còn bao hàm nỗi sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào nạn nhân.”
“Sao nghe như bói quẻ thế.” Quan Cẩm có chút hoài nghi.
“Tôi là thầy bói mà, nói chuyện đương nhiên giống bói quẻ rồi.” Lục Vân Dương vừa nói vừa gọi điện thoại cho Ôn Tĩnh Hàn.
Vừa kết nối được với bên kia, Lục Vân Dương còn chưa kịp ‘alô” thì chợt nghe được một loại âm thanh kỳ quái: “A … Cút! … phốc phốc – ưm …” Sau đó tút một tiếng, ngắt.
Hai người: …
Quan Cẩm đứng dậy: “Tôi đi uống nước.” Sau đó hắn cầm lấy cái cốc mà mình đã thề là phải đem đi tiêu độc ba lần mới dùng lại, đi rót nước, uống ừng ực.
Cái thanh âm không hài hòa vừa rồi nghe rất giống giọng Ôn Tĩnh Hàn, không ngờ anh ta lại quyến rũ như thế. Quan Cẩm tự động vẽ nên gương mặt xinh đẹp của Ôn Tĩnh Hàn, tưởng tượng như con ngựa mất cương chạy điên cuồng. A a a! Mình đang nghĩ gì thế này? Xem ra đúng là cấm dục quá lâu, đầu óc bị chập rồi. Có lẽ nên ra ngoài tìm chút việc vui để giải quyết vấn đề sinh lý một chút.
Ực ực ực, Quan Cẩm uống nước lạnh hết cốc này đến cốc khác.
Lục Vân Dương yên lặng ngồi trên ghế salon, nhìn chằm chằm Quan Cẩm ‘oai hùng’ uống nước lạnh, trong mắt hiện lên cảm xúc khó mà nắm bắt. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT