Sau khi Bạch Thành đại loạn, nhân số tổn thương không ít, ngoài mấy võ giả ở Luyện Võ Các tham gia võ hội, những người bên ngoài chẳng còn bao nhiêu người sống sót. Người của Huyết Diện Hắc Y đường thối lui, người của Cửu Huyền Môn và các võ giả cũng không tiện truy sát. Bạch Thành giờ chỉ là một phế thành, các võ giả còn lại chỉ có thể đi đến nơi khác để sinh sống
Một số người đi đến thành gần nhất là Thiên Phổ Thành, Liễu Thành chủ và người trong Liễu Phủ di chuyển đến Thiên Triều tránh xa khỏi tầm ảnh hưởng của Ma Môn, Việc Bạch Thành bị Ma Môn đột kích, một thành chủ không thể làm được gì quá nhiều. Chức vị bị tước mất nhưng với tu vi Võ Quân cũng có thể sống thoải mái ở Thiên Triều.
Còn ba đại thế lực thì đi theo các trưởng lão đi đến ngoại vi cửu Huyền Môn. Một địa phương có tên Cửu Huyền Trấn nằm ở phía tây cách xa Thiên Phổ một tháng đi đường về phía Bắc. Cảm thông trước hoàn cảnh của võ giả Bạch Thành, các đệ tử tinh anh của các thế lực còn sót lại sẽ được thu nhận vào làm đệ tử ngoại môn, tùy vào nỗ lực bản thân sẽ được xét vào nội môn
Từ một người có địa vị, cao bỗng chốc lại tụt xuống tầm bình dân. Các võ sư võ giả trước nay được coi trọng nhưng chỉ ở một trấn nhỏ thôi so với tu tiên giả thì những người như bọn họ với phàm nhân cũng không khác biệt là mấy, muốn sống ở đây vẫn phải là tự thân vận động, không còn kẻ hầu người hạ nữa. Vị trí của các đệ tử tinh anh ở tông môn chính là hi vọng cuối cùng của bọn họ. Chỉ khi có được thành tích tốt đãi ngộ của Tông Môn đối với họ mới tốt lên được.
Lăng gia là có hi vọng nhiều nhất, Lăng Mộng trong mắt các trưởng lão là một đệ tử có dị biệt, Phong Lôi nhất thể là thể chất hiếm, đối với việc tu luyện sẽ có lợi không ít. Lăng Thiên, Lăng Vũ cũng thoát được nạn này. Hàn gia bốn đệ tử tinh anh, Hắc Hổ Bang, Ngô Diệm, Ngô Thừa Long cũng may mắn qua được kiếp này. Tuy trước đây ba thế lực đối chọi nhau, nhưng khi ở một nơi xa lạ thì họ bỏ qua mấy ân oán cũ. Chung quy vẫn là do Ma Môn gây ra, hiện tại họ phải dựa vào nhau cùng sinh sống ở một nơi như thế này
Gần nửa năm nữa lại trôi qua sau đại loạn ở Bạch Thành, cuộc sống mọi người đã ổn định. Vào một ngày đẹp trời Dưới bóng cây bên ngoài trấn, một thiếu niên đang nằm đó thở dài ăn mặc đơn giản, mồm ngậm theo một ngọn cỏ có chút chán nản
“ Chủ nhân, mau đi cùng mọi người đến Cửu Huyền Môn thôi?”
Nghe tiếng ồn ào của đám người đi tới, thiếu niên uể oải ngồi dậy, Hắn tên gọi là Lý Hào một thiếu niên ăn mặc có chút giản đơn nhưng khí chất toát ra không có giống người bfnh thường, dặc biệt là đôi mắt rất sắc, vừa có sức hút mà cũng khiến người ta không dám nhìn lâu. Người cất tiếng gọi là một thiếu niên dáng người hơi thấp có phần to con hơn, không có gì quá đặc biệt đang xách tay nải trên lưng
“Từ Dũng, đám người đó từ đâu đến vậy”
Nhìn sang bên đám đệ tử tinh anh của Bạch Thành còn sót lại, đang đi tới cửu huyền môn. Nam tử to béo tên Từ Dũng trả lời
“ Bẩm chủ nhân, nghe nói đó là võ giả đến từ Bạch Thành, đến gia nhập là đệ tử của Cửu Huyền Môn”
“Võ giả Bạch Thành? Có phải là nơi bị Ma Môn đột kích giờ đã bị bỏ hoang phải không?”
“Đúng rồi đó ạ”
Lý hào khẽ nheo đôi mắt, nhìn qua đám người kia một lượt, rồi khẽ mỉm cười
“Mục đích giống nhau, vậy ta qua đó nhập hội với bọn họ “
Nói xong Lý Hào thong dong bước nhanh về trước, Từ dũng có vẻ hốt hoảng, vội đuổi theo nói nhỏ
“Chủ nhân, thân phận của người không nên giao du tùy tiện với người khác. ”
“Ngươi đang quản chuyện của ta hay sao?”
Thấy chủ nhân có chút không vừa ý, Từ Dũng ngó xung quanh, khi để ý không có ai mới nói tiếp
“Thuộc hạ không dám, Thuộc hạ chỉ lo lắng cho chủ nhân thôi. Lần này người may mắn mới thoát khỏi tay nhị hoàng Tử, người cũng biết thế lực trong triều không ủng hộ chúng ta. Chưa biết đám người truy sát có đuổi đến tận đây không nữa. Chưa thấy xác của người e rằng bọn họ khó mà bỏ cuộc”
“Ngươi lo gì chứ, Ta cũng đâu muốn cái chức vụ thái tử. Nếu nhị đệ muốn cứ để hắn làm, còn ta thì thấy vị cô nương đó còn thú vị hơn nhiều. Nữ võ giả sao? Lại còn xinh đẹp nữa chứ”
“đợi đã… chủ nhân…”
Lý Hào ngoảnh lại dặn dò
“Đừng gọi ta là chủ nhân…Từ giờ gọi ta là Lý Hào đại ca”
Hắn lườm một cái làm Từ Dũng không muốn nói thêm gì nữa, bèn đi theo phía sau chủ nhân của mình rồi nhập vào đám võ giả của Bạch Thành
Võ giả ở đây chính là những đệ tử tinh anh còn sót lại, Lăng Mộng, Lăng Thiên, Lăng Vũ, Ngô Diệm và bốn huynh đệ họ Hàn. Còn nhưng người ở trong quân doanh đã cùng với Liễu Thành chủ đi đến Thiên Triều lánh nạn. Đúng là còn 8 người nhưng chỉ có một người là nữ, điều này khiến Lý Hào vô cùng hứng thú. Hắn tuy có thân phận không nhỏ gặp qua biết bao nhiêu người, nhưng cũng phải thừa nhận, nữ nhân mà đi tu luyện thì đúng là không có mấy người. MÀ những người tu luyện thì có còn giống nữ nhân đâu chứ, dáng người hộ pháp có khi còn hơn cả nam nhân
Nhưng đây thì lại khác, ở tông môn tu luyện khí, không chú trọng luyện thể nên vẫn tồn tại nhiều nữ nhân, bản lĩnh có thừa mà nhan sắc cũng không thiếu. Khí chất nữ nhân ở trong tông môn lại có có phần thanh cao, thuần khiết. Và đây có lẽ chỉ là một người trong số đó mà thôi
“…
…
Tại hạ Lý Hào, cũng đến bái nhập Tông Môn, rất hân hạnh được gặp tiểu thư
Thấy có người lạ tự nhiên đi lại phía mình nói mấy lời ong bướm, Mông Lăng có chút khó chịu, Hiện giờ trong đầu nàng còn quá nhiều điều phải lo lắng nên vẫn giữ im lặng và làm lơ đi sự xuất hiện của người kia. Không chỉ nàng, mấy người còn lại cũng tỏ ra chán ghét trước thái độ của Lý Hào. Nếu không phải thế lực đứng sau của họ gặp nạn, thì đã cho tên này một trận. Thêm nữa, hôm nay là ngày khảo hạch tư chất đệ tử không nên gây ấn tượng xấu trước Tông Môn
“Đám người này thật kỳ lạ…Không ai để ý đến ta sao? … Ôi … tiếc cho một nhan sắc tuyệt mỹ như ta lại bị người khác lơ đi…. “
Từ Dũng chạy tới hỏi thăm, khi thấy chủ nhân mình bị lơ đi như vậy
“chủ nhân.. à Lý Hào đại ca người không sao chứ ạ?”
Lý Hào lắc đầu tỏ vẻ chua sót
“ Ta chỉ thấy tội nghiệp đám người đó… lại không đủ tinh tế nhận ra vẻ đẹp của ta…. Haiz”
“ Sao ạ…?”
Quay mặt về phía lối vào Tông Môn, đang tụ tập rất đông người. Lý hào thở dài
“KHông có chi… chúng ta đi tham gia khảo hạch thôi, cho bọn họ biết sự lợi hại của ta nào”
Cửu Huyền Môn là một Tông Môn tầm trung, tọa giữa hai ngọn núi, phía trên là vách núi cao còn có những đám mây che phủ mờ ảo, phía dưới là một cánh đồng lớn, Cạnh đó còn có một con sông chạy qua, như một dải lụa bao quanh lấy ngọn núi.
Bước lên một dãy bậc thang dài chia rồi khu rừng trúc, Một khu vực rộng lớn hiện ra trước mặt mọi người, Vừa đi qua cánh cổng đã nhận thấy chính điện của Cửu Huyền Môn. Từ đây có thêm hai con đường dẫn tới chín tòa lầu khác. Các tòa lâu này sẽ được cai quản bởi một vị trưởng lão. Mỗi người có sở học riêng và sẽ truyền dạy cho đệ tử của mình
Gần Chính Diện chính là Kiếm Môn chuyên dạy về khí và cách dùng kiếm khí… Tiên Môn thì môn phái nào cũng có một khu vực đào tạo về chiến đấu bằng khí, ngoài ra ở Cửu Huyền Môn còn dạy về, luyện đan, luyện binh khí, trận pháp,chế phù, khá toàn diện trong một Tông Môn. Vì các môn phái khác thường chỉ tu luyện theo một hướng nhất định. Ví như Thiên Sơn Kiếm Tông chỉ tu kiếm, Đông Hải chỉ tu về đao, Linh Âm tu luyện về các loại nhạc cụ… Tuy là muôn hình muôn vẻ nhưng tất cả đều dựa trên khí mà biến hóa nên.
Khí thì ai cai cũng có thể luyện được, nhưng vẫn còn tùy thuộc vào thể chất và ngộ tính của mỗi người. Nhưng người muốn tham gia Tông Môn phải trải qua một bài kiểm tr phải trải qua một bài kiểm tra ở giữa khuôn viên phía trước chính điện có một khối linh thạch trong suốt lơ lửng trên không trung, những người tham gia sẽ tiến lên phía trước chạm tay vào linh thạch, tuy theo màu sắc và mức độ hào quang phát ra, các trưởng lão có thể lựa chọn môn đồ cho tòa lầu của mình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT