Cầm miếng lệnh bài trong tay, Tiểu Thất đi về phía nam Hàn gia, ít nhất cho đến khi võ hội diễn ra hắn không có xuất hiện tại nơi này. Hàn Gia hắn không có quen biết ai cả, và đương nhiên cũng chẳng ai biết hắn, Lần trước hắn đến ren binh khí có ở lại chỗ của Lưu Vân một tiền bối chuyên rèn và khắc minh văn, Hiện giờ người đã trở về Hàn Gia, nhưng lò rèn cũ chắc không có ai ở. Quá tuyệt vời cho một nơi trú ẩn đồng thời tu luyện luôn.
Nam Thành là khu người lào động nhiều hơn là ăn chơi, đa số đều đi ra ngoài khai khoáng luyện binh kí, nông cụ. tửu lầu ở đây xây dựng đơn giản và cũng chẳng có nơi nào giống Như Ý Lâu ở Tấy thành cả. Tuy nhiên sắp đến Võ Hội mọi người cũng có trang trí đèn lồng một chút, tuy không quá hào nhoáng nhưng cũng gọi là có không khí. Tiểu Thất ghé một của hàng nhỏ mua vài bộ Y Phục, từ lúc hắn xuyên không chưa có mua một bộ y phục mới nào. Giờ nhiều tiền sao lại không mua cơ chứ?
Bước tới Tiệm rèn không khí có chút hiu quạnh, làm hắn nhớ lại mấy ngày trước, từng tự tay rèn binh khí, lại còn đối chiến với mấy đệ tử Hàn gia nữa chứ. Tuy là bất phân thắng bại nhưng đó không Phải thực lực của bọn họ. Lần Võ hội này sẽ biết ngay thôi. Vấn đề trước mắt rà tu luyện và tu luyện. Chỉ còn ban gay nữa là bắt đầu
Cùng Tiểu Thất Ngẫm lại một chút về thực lực của hắn, hiện giờ nhục thể chắc chắn ở Bạch Thành không ai so được với hắn về khoản này, nội khí hắn chỉ mới dừng ở võ đồ, Thủy Mặc tâm pháp đã luyện tới đại thành,những đòn công kích ngoại công có thể né tránh được. Thượng thủy Phiêu Vân Hành chỉ để chạy trốn không có nhiều tác dụng trong đối chiến. Nhắc mới nhớ hắn không có luyện loại công pháp công kích nào, trước giờ chỉ dùng ám khí, và lực lượng nhục thể kết hợp với phản xạ nhanh từ Tâm Pháp thêm nữa kỹ xảo dùng phi hoàn của hắn chưa có luyện qua.
Suy nghĩ hồi lâu nhưng thủ đoạn mà hắn dùng để đánh yêu thú, hay đối phó nhưng võ giả bình thường thì còn được nhưng lần này là con người, lại là võ sư liệu có dễ dàng? Sự khác biệt giữa các cấp tu luyện giả chính là lực lượng và kỹ thuật sử dụng lực lượng, mảng kỹ thuật này thì hắn chưa có học bài bản. Chỉ né tránh mà không công kích sao có thể chiến thắng. Thứ hắn giởi nhất là Ám khí và chạy trốn thì lần này không dùng được
Như vậy ba ngày này hắn phải học về kỹ xảo ngoại công, và cách sử dụng Phi Hoàn. Ba ngày thời gian chắc chắn không đủ rồi. Hắn cũng không có học từ trước vì nào có nghĩ sẽ dùng đến đâu. Chủ Ý Tham gia võ hội cũng là mới quyết định sáng nay. Thật bất ngờ mà. Kỹ xảo ngoại công thì thôi vậy nếu sử dụng phi hoàn một cách khéo léo cũng có cơ hội
Tiểu Thất bỏ qua việc luyện ngoại công, kỹ xảo dụng phi hoàn sau này còn dùng nhiều, ngoại công thì chạy trốn suốt chẳng phải dùng đến đâu. Có giáp mặt cũng né đi là được. Quyết định như vậy rồi hắn lấy ra phi hoàn, Trước nay đều để trong vỏ lần sử dụng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thật là lãng phí mà ngoài công dụng Hấp thu nội khí, hắn cũng chưa có tìm hiểu thêm quả thật có chút lười biếng. Nếu không có những dịp thế này chưa biết hắn có học tới không nữa
Tử Nguyệt Phi hoàn có hình bán nguyệt, có tay cầm ở giữa, có thể công kích từ xa hoặc cận chiến đều được, Công kích từ xa phi hoàn bay đi và cũng có thể bay trở lại, nhưng phải đạt đủ khoảng cách nó mới quay trở lại đúng vị trí cũ, Khi đối chiến thì không thể đứng im một chỗ mà đợi nó quay trở lại, Mà phải đoán được đường bay của nó từ đó di chuyển linh hoạt mà đón lấy. Nếu không chẳng khác nào đánh trận lại tự vứt vũ khí của mình. Còn khi cận chiến với đặc tính to bản, sắc hai bên, Tử Nguyệt phi Hoàn vừa giống đao vừa giống thuẫn( khiên) Công kích chỉ là đòn chém và đỡ, tất nhiên là tuy vào tình hình mà thi triển.
Vậy là chỉ cần luyện tập di chuyển đón bắt phi hoàn cho linh hoạt là được, nhưng nếu có thêm một đoản đao, đoản kiếm hay một chiếc phi hoàn nữa thì càng thích hợp, Song hoàn tất nhiên là tốt hơn. Nhưng mà chỗ này không qua rộng lớn luyện tập phi hoàn chưa quen thì chắc chắn một nố nơi sẽ bị phá hủy, Tốt hơn cả là ra ngoài nam thành tìm một nơi rộng rãi mà luyện tập. Tiện Thể qua mấy tiêm binh khí mua thêm đoản đao cũng tốt.
…
Bên Ngoài Nam Thanh chủ yếu là các mỏ khai khoáng, không có nhiều cây cối như Tây Thành, Chỗ này chỉ toàn núi đá, nhưng dấu vết đào bới tạo thanh những địa hình lồi lõm khác nhau, có một lối đi không lớn lắm dẫn thẳng đến mỏ khoáng, xung quanh là những bãi đất đá lộn xộn cao bằng đầu người xe lấp đi nhết những bụi cỏ quanh đây, tất cả chỉ toàn đất và đá mà thôi địa hình này quả là thuận lọi cho việc luyện tập
Tiểu Thất thầm gật đầu rồi thi triển Thượng Thủy Phiêu Vân hành đạp lên bãi đá mà chạy thoáng chốc đã biến mất khỏi con đường độc đạo
….
Nội Vụ Đường, Khuôn viên Hắc Hổ Bang
“Thiếu gia, người không đi chỗ quận chúa sao?”
Mục trưởng lão, có chút ngạc nhiên, vì thường ngày Tiêu Dật Phong không có ở Hắc Hổ Bang sáng thì đi đến chỗ thành chủ gặp quận chúa, buổi tối thì lại đến Như ý lâu. Đối với hoài bão ban đầu dường như đã quên rồi sao. Hôm nay lại tự nhiên đến đây gặp lão
“ Hôm nay ta không đi, để nữ nhân đó nhung nhớ một hồi, với lại đến nhiều quá thì người ta dễ nhàm chán a. Đến nhiều chi bằng đến đúng lúc, mấy ngày vừa rồi coi như là tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp thôi”
“ Người tìm lão có chuyện gì sao?”
Tiêu Dật Phong phất tay thu lại chiếc quạt gõ nhẹ một cái. Nhin Mục trưởng lão cười cười, đương nhiên nụ cười của người này chưa bao giờ làm người khác thoải mái. Tuy là cười nhưng không ai dám cười đáp lại, Hít một hơi thật dài
“ Phiền Mục lão đưa cho ta vật đó. Đã đến lúc cần dùng rồi”
Mục Trưởng lão có chút xúc động vội vàng nói
“Người sẽ luyện môn công pháp đó sao?”
Tiêu Dật Phong gật đầu nhẹ, ánh mắt đang suy tính lại điều gì đó, còn Mục trưởng lão đi sâu vào trong nội vụ đường, xách ra một cái hòm gỗ nhỏ màu đen. Cái hòm này bên ngoài không có gì đặc biệt nhưng đồ quý tất nhiên ở bên trong. Một quyển công pháp màu đỏ đầy ma mị, tuy màu sắc đã cũ nhưng bên ngoài hình thức rất bắt mắt có sức thu hút, khiến người ta lập tức như muốn phát điên lao tới lật ra xem bên trong có cái gì.
Nhìn Tiêu Dật Phong lớn lên từ khi còn bé người này có thiên phú tu luyện nhưng lại bị lu mờ bởi ánh sáng của Thiếu chủ, trong mắt người khác nhị thiếu chủ chỉ là một cái bóng mà thôi, như nhận ra điều này Tiêu Dật Phong tự nhiên dừng mọi việc tu luyện tỏ ra cam chịu không tranh đua với Tiêu Dật Lôi, Mục trưởng lão biết vị thiếu gia trước mặt đã chịu thiệt thòi nhiều, với tính cách của người cũng coi như biết chút ít
“Mọi chuyện không thuận lợi cho kế hoạch của người sao?”
Tiêu Dật Lôi trầm ngâm, gật đầu nhưng ánh mắt không có thay đổi, khẻ thở một hơi
"Lần võ hội này ta không có lường trước được là Cửu Huyền Môn và Ma Môn đều có người tới. Những người này ta đều không có chút hiểu biết nào. Cửu Huyền Môn có quan hệ tốt với Thành chủ thực hiện kế hoạch rất là khó tốt nhân là áng binh bất động. còn người của Huyết Diện Hắc Y phân đà…
Khi nhắc đến cái tên này Tiêu Dật Phong thoáng có chút tức giận
“Đám người Ma Môn này có ý lợi dụng ta, mưu đồ mờ ám, tuy ta chỉ chỗ cho bọn họ ẩn nấp dưới Hắc Ưng, nhưng tuyệt nhiên họ làm những gì ta không có biết, và họ cũng không muốn ta biết… “
Liếc qua chỗ Mục trưởng lão cầm lên quyển công pháp
“Ta vốn không muốn tu luyện công pháp, nhưng lần này ta có cảm giác không tốt nên không còn cách nào khác?”
Trưởng lão nhìn nhị thiếu gia trước mặt, thở dài một hơi, dường như ông cũng không muốn luyện công pháp này.
“Thâu Thiên Hấp Khí loại công pháp bá đạo hấp thu nội khí, linh khí trong thiên địa cũng như nội khí của người khác. Căn cơ của Người lại là dị căn, không có lo sợ bị phản phệ hiển nhiên tu vi của người sẽ tăng rất nhanh. Nhưng hấp thu nhiều loại nội khí sợ rằng tâm thần bất định không kiểm soát được bản thân rất dễ sa vào ma đạo”
“Mục trưởng lão yên tâm, ta chỉ sợ luyện xong công pháp này thế sự Bạch Thành ta tùy ý làm chủ, nhưng ta lo sợ sẽ quá nhàm chán nên trước giờ không có luyện qua, như vậy mới có chút thú vị, muốn thay đổi tâm trí của ta đâu có dễ”
Mục trưởng lão gật đầu. Có công pháp này trong Bạch Thành chẳng có ai làm thiếu gia lo ngại nữa. Hi vọng người vẫn làm chủ được bản thân mình không bị mất đi lý trí. Công pháp ma đạo không thể công khai tu luyện cũng như là sử dụng trong võ hội, Lần này muốn tăng thực lực thì người phải tu luyện một cách âm thầm rồi, mà võ giả trong thành thì nơi nào có thể thích hợp đây
“ Thiếu gia người định đi đâu tu luyện công pháp này? Loại này không thể công khai cho người ngoài biết”
“Hắc Ưng là chỗ tốt nhưng bị người của Ma Môn tận dụng rồi, ta cũng không thể đến đó bọn chúng sẽ phát hiện ra… Trong Bạch thành chỉ có một nơi ít người lui tới"
Mục Trưởng lão gật gù
“Mỏ Khoáng ở nam thành địa phận Hàn Gia là thích hợp nhất, võ giả tuy ít nội khí nhưng từng đó con người cũng đủ dùng rồi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT