Trời lờ mờ sáng, Ngô Diệm đã tỉnh lại, sau lưng truyền tới cảm giác đau đớn nhưng chỉ nhăn mặt chứ không có kêu la dù chỉ một tiếng,Cả người đã được băng bó qua hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn tình trạng như vậy xem ra lần khổ luyện này hắn chịu không ít thống khổ, đám người Triệu Huy cũng cảm thấy lạnh gáy, nếu là bọn họ liệu có thể toàn mạng mà trở về không.

“ Ngô Diệm huynh, tỉnh là tốt rồi, mạng ngươi thật lớn, đúng lúc chúng ta đi qua, nếu để mấy ngày sau xem ra đã trễ thật rồi”

Cùng là họ Ngô nhưng lần này hai người Ngô Lập, Ngô Hà cũng phải thừa nhận bản thân mình không có bằng người này, lúc trước là ghen tỵ nhưng lần này lại là nể phục. Chợt nghĩ ra còn một người nữa cũng tham gia sinh tử tu luyện

“ Huynh không phải đi cùng thiếu chủ sao. Người đâu rồi sao huynh lại thành ra như này”

Nghe thấy Thiếu chủ, Ngô Diệm khuôn mặt có chút co giật, nhớ lại việc của mấy ngày trước chậm rãi kể lại cho mọi người, lúc này đang ngồi quanh hắn

Khi tiến vào khu có yêu thú, tuyệt nhiên Thiếu chủ cũng là tu luyện tìm yêu thú mà khiêu chiến. không có thời gian mà để ý, chỉ bảo cho Ngô Diệm nữa chỉ để lại một câu rồi tách ra

“bản thân nếu muốn cường đại thì đừng nhờ vào sự giúp đỡ của người khác, nhận sự giúp đỡ là lúc ngươi đã yếu đi”

Chiến lực của người đúng là kinh hãi, chắc cũng phải là võ sư trở lên mới có được thực lực như vậy, một thân đấu liên tiếp với mấy con yêu thú mà không có nghỉ ngơi, cảm giác càng ngày càng mạnh hơn, mới đầu còn lờn vờn trêu đùa yêu thú, đối chiến kéo dài hơn giờ đồng hồ. nhưng càng về sau thời gian đối chiến càng ngắn, nhất là khi người rút ra binh khí, một thanh kiếm màu đen hoa văn kỳ quái màu đỏ. Khí đó dường như đã mất đi nhân tính, chỉ như một con mãnh thú, điên cuồng chém giết, một mạch đi sâu vào trong rừng.

Đám yêu thú bị dẫn dụ càng nhiều Bản thân ta tu vi không đủ miễn cường cầm cự mới hạ được một yêu thú đã bị thương, nhưng huyết khí của yêu thú lại dẫn động thêm nhiều con khác đến. Lúc này đã dùng gần hết sức, ta chỉ có cách bỏ chạy mà thôi. Vết thương này là do một con Kim Mao Hùng, một loại yêu thú cao cấp gây ra. Cũng may mắn là lúc đấy có một con Hắc Tinh Báo gần đó, hai bên tranh chấp nên ta mới tranh thủ thời cơ, một hơi bỏ chạy khỏi nơi đó,

Cũng hơn một ngày một đêm mới đến được con đường chính, lúc này thất sự ta không còn sức nữa, cả người bắt đầu mê man. Ta chờ mãi cuối cùng không rõ đã nằm đấy bao lâu nữa, nhưng tưởng vận số đã định thì ta nghe tiếng của con người, dồn sức hơi tàn cố gọi lên một tiếng.

“Vậy là thiếu chủ tính mạng còn nguy hiểm hơn”

“Nếu có việc gì thì Hắc Hổ Bang sẽ chịu thiệt thòi lớn, người so với Liễu Tương sinh cũng là ” kẻ tám lạng người nửa cân “ hai yêu nghiệt của Bạch Thành lúc nào cũng so đấu. Tượng đài của giới thiếu niên tu luyện hướng tới”

Tiêu Dật hồng nghe vậy bèn nói

“Dật lôi ca ca vẫn ổn, Ta có gặp người ở Thiên Phổ Các”

Mọi người ngạc nhiên

“Thật vậy sao?”

Tiêu Dật Hồng ngó ra ngoài nhìn Tiểu Thất đang giúp hai huynh muội phơi thảo dược, thu dọn lại thôn xóm

“Còn có Tiểu Thất… hắn cũng nhìn thấy, thậm chí còn gặp mặt Dật Lôi ca ca nữa cơ”

Mọi người liền ồ một tiếng, mấy ngày trước trong thiên phổ cũng nghe tin đồn có người nam tử tóc hung đỏ, vào làm loạn Thiên Phổ Các, từ đó không nhận gặp mặt thêm bất cứ ai, xem ra mọi người nói đến chính là thiếu chủ. Nghe thấy Tiểu Thất, Ngô Diệm có chút biến sắc bèn hỏi lại

“Tiểu Thư người mà người nói đến, có phải là Tiểu Thất tên hạ nhân của Bang Hội chúng ta?”

“Đúng là hắn tên hạ nhân của Bang hội, có chuyện gì sao?”

Vậy là tên đó vẫn còn sống, Nhớ lại ngày đó mình bỏ lại hắn đối mặt với Hắc Tinh Báo, giờ ta không còn mặt mũi nào đối mặt với hắn,

“Người đó, giờ đang ở đâu?”

Ngô hà nhanh miệng đáp

“Huynh nói Tiểu Thất á, giờ đang ở ngoài kia, để ta đi gọi một tiếng”

Ngô Diệm có chút hoảng hốt, người đó lại đang ở đây sao. Xem ra tránh cũng không tránh được, đành xin lỗi với hắn một tiếng vậy. Không biết hắn có tha thứ cho hành động của ta không nữa.

Mấy người đang có chút không hiểu, mối quan hệ giữa Tiêu Thất và Ngô Diệm là gì, sao vẻ mặt người này lại có biến hóa như vậy. Đúng lúc đó thì Tiểu Thất đi vào, nghe tiếng bên trong hắn biết Ngô Diệm đã tỉnh rồi, nhưng gặp mặt sẽ làm tên này khó xử. Nhưng nếu cứ để như vậy thì tên này chắc chắn có chấp niệm bứt rứt không thôi

“Mạng ngươi cũng không phải nhỏ ha”

Nhìn bóng dáng nam tử trước mặt có chút quen thuộc, từng là kề vai chiến đấu vậy mà lúc nguy khốn hắn chỉ biết bỏ chạy. Không dám đối diện với Tiểu Thất thật nếu như nam tử này không phải đang cười với hắn

“ Mạng của ngươi cũng lớn lắm, tên hạ nhân”

Xem ra không có để bụng chuyện Ngô Diệm đã làm. Hai người bèn cười lớn một hồi làm mấy người xung quanh càng thêm ngơ ngác khó hiểu

“Hai người quen nhau từ trước sao, không phải bị khùng chứ”

“Nhìn hai người cười với nhau thật làm ta đau mông quá”

“Chúng ta ra ngoài đi, lạnh gáy quá”

Tuy là không để ý nhưng Ngô Diệm vẫn mở lời trước

“Ngày đó, ta thật có lỗi với ngươi vì đã bỏ mặc lại ngươi một mình chỗ đó ”

Biết nói thế nào cho hắn hiểu đây

“không cần xin lỗi, thực ra ta đã có ý định bỏ chạy trước cả ngươi nữa”

Câu trả lời như thật như đùa, làm sao biết được đây, dù sao đối phương đã không có để ý chuyện cũ vậy thì trong lòng Ngô diệm như gỡ được cục đá nhẽ nhõm đi mấy lạng

“Có điều ngươi từng hứa, là trở về Bang Hội sẽ cho ta rất nhiều tiền, nhìn mặt của ngươi chắc không phải quên rồi chứ?”

Tưởng tên này trọng nghĩa khí vậy mà cũng thích tiền đến vậy, đang định kết nghĩa huynh đệ vậy mà lại làm cụt hứng thật đúng lúc. Phải suy nghĩ lại rồi. nhưng đưa ra đề nghị vậy thì cũng làm Ngô Diệm bớt áy náy. Một người hào sảng thì nên để mọi thứ nó sòng phẳng, không phải người ta không để ý mà mình lại chiếm tiện nghi

“Được rồi. ngươi nghỉ ngơi đi, lo về số tiền dần đi là vừa, ta không có lấy ít đâu”

Hay lắm ngươi đùa một cách nghiêm túc như vậy, làm ta thật khó nghĩ, nhưng bản tính ta thế nào thì ta làm như vậy. Muốn chiếm chỗ tốt từ ta cũng hơi khó đó nha

….

Tiểu Thất đi ra ngoài phụ giúp dọn dẹp một chút, ít ra cũng dựng một rào chắn bằng đá bên mép vực cho an toàn. Thêm nữa, lối vào thôn cũng nên tu sửa lại cho chắc chắn, yêu thú sơ cấp không thể xông vào quấy nhiễu

Nhìn cách Tiểu Thất đập đá, cơ bắp cuồn cuộn vận chuyển theo mỗi lần vung búa, hay là Gồng mình bẩy hòn đá để lộ ra bờ vai rộng đầy chắc chắn, thật khiến đám người Triệu Huy nổ con mắt mà. Bọn họ dùng nội khí cũng làm được nhưng thân thể không “ ngon” bằng Tiểu Thất một người luyện nhục thể lâu ngày được. Ưng mộc cũng phụ giúp một chút nhìn thấy luyện nhục thể lại có thể có được sức mạnh như vậy. Tiểu Thất từ hôm nay chính là mục tiêu để Ưng Mộc phấn đấu

Tiêu Dật Hồng cũng có chút thưởng thức, nhưng nàng bị thu hút bởi hình xăm mặt quỷ trên ngực Tiểu Thất hơn. Lúc này đã chuyển sang màu đỏ, thân phận người này cũng đã thuộc vào dạng cao tầng trong Huyết Diện Hắc Y đường. Nhưng vì sao lại xăm ở trước ngực cái này cũng chưa rõ, thân phận Bách Diện cũng là một cao tầng cũng có hình xăm màu đỏ nhưng không phải chuyện cơ mật nào hắn cũng biết. Sự thật về thân phận Tiểu Thất cũng làm nàng tò mò không ít

Nguyên ngày hôm nay Tiểu Thất đã rào xong xung quanh thôn, hơn nữa còn trên vách đá đục ra một cái hố lớn khoét sâu vào, trong lúc nguy khốn hay gặp nguy hiểm gì đó có thể vào trong trú tạm, xung quanh nhiều dây leo mọc quanh, cũng coi như một chỗ bí mật. Chỉ cần không nhảy xuống vực thì cơ bản đã an toàn rồi.

Ngẫm lại cũng đến lúc mà hắn phải rời đi a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play