Một buổi sáng đầu tiên tại Thiển Phổ. Âm thanh hô hào của Mục Thanh từ bên ngoài sớm đã làm đám người Tiêu Dật Hồng, hai huynh đệ Ngô Lập, Ngô Hà và Triệu Huy thức giấc. Đã mấy hôm nay, bọn họ đều ngủ ngoài trời, đối với thân phận là con cháu trong Bang Hội đây cũng chỉ là lần đầu có chút không thoải mái, Phòng ở hiện tại tuy hơi cũ một chút nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều. Song vẻ mặt của họ không dấu được những cảm xúc bức bối lúc này.
Miễn cưỡng chào hỏi Trưởng lão và Mục Thanh đội trưởng. Sáng nay đoàn người sẽ đi giao hàng tại một sô điểm chỉ định, như đã thỏa thuận trong lần làm ăn trước đây. Số hàng còn lại sẽ mang đi bán trên phố, nơi đây có rất nhiều thành phần tốt có, xấu có, việc mua bắn nếu thuận lợi thì chỉ hai ba ngày là xong, sau đó sẽ đi mua một số mặt hàng đem về Bạch Thành.
Rất nhanh sau đó, từng chiếc xe kéo lần lượt đi ra khỏi nhà kho, chia làm hai hướng đi vào trong Thành. Đám người Tiêu Dật Hồng cũng đi theo trưởng lão tham thú nơi này, đồng thời tìm hiểu về cách làm ăn của bang hội, mặc dù họ không thích việc này lắm nhưng xét về tu luyện, với suy nghĩ của họ như hiện nay xem ra khó có thể tiến thêm, nên chỉ còn cách cố gắng hoàn thành tốt ở phương diện này
Ở đây việc kinh doanh vô cùng thuận lợi kẻ bán người mua ra vào liên tục. Vừa đi qua từng khu phố trưởng lão không ngừng giảng dạy cho bọn họ, đồng thời giói thiệu cho họ gặp mặt với các chủ quản ở đây. Sớm muộn gì thì lớp trẻ cũng sẽ tiếp quản vị trí của nhưng người như trưởng lão bây giờ. Biết sớm một chút để làm quen dần cũng là điều tốt
Nhưng Trưởng lão cũng không có vui vẻ được lâu, Qua vài con phố đám đệ tử này lại không có tập trung nghe lão nói nữa, đáp lại những câu chuyện của Lão chỉ là nhưng câu nói có chút thờ ơ, kèm đó là đưa mắt ra nhìn xung quanh dường như đang có bị thu hút bởi những sự việc mới lại nơi đây. Trưởng lão bèn thở dài…
“Lần đầu đến Thiên Phổ, các ngươi đi tham quan một chút đi”
Bọn trẻ líu lo một hồi rồi nhanh chóng tách khỏi đoàn
“Nhớ hành sự cẩn thận… nên về sớm một chút”
Mới đó mà đã mất dạng, xem ra tụ này còn ham vui lắm, chưa thể làm được việc như thế này ngay được, Quả Thật không trông mong được gì quá nhiều ở đám này, Thôi thì cứ cho chúng cuộc sống thoải mái đi, không gây họa là được rồi…
…
Hôm nay Tiêu Dật Hồng mặc một bộ hồng y bó sát làm nổi bật lên thân hình “mơn mởn “của thiếu nữ mới lớn, hàng mi cong vút cùng với mắt long lanh đang hứng thú cầm nắm, chạy qua chạy lại giữ các gian hàng, Hai huynh đệ họ Ngô và Triệu Huy chạy theo thôi chứ không có kịp nhìn ngắm gì? Còn gì đẹp hơn nữ thần trước mặt này cơ chứ
Nhìn dáng vẻ này của nàng, không ít nam tử bị vẻ đẹp của nàng thu hút, vẻ đẹp của nàng ai lại không muốn làm chuyện ấy cùng người này cơ chứ. Nhưng trong khu vực này không phải ai cũng có thể qua mặt được a.
Một dám người cao lớn đi lại gần về phía này, mọi người bất giác tản ra tạo thành một lối đi nho nhỏ, xem ra người đến không phải hạng tầm thường. Đi đầu là một hán tử mặc áo lông thú, râu ria rậm rạp, mắt rộng mày rậm, nhưng tóc lại không có mọc a, đi sau là vài tên mặt mày hung dữ không phải dạng tốt đẹp gì
“Mỹ nhân a, Trương đại ca có nhã ý mời người qua nói chuyện vài câu”
Kẻ lên tiêng là một hán tử gầy nhất trong đám đó, nhưng cũng gọi là cao lớn hơn vài người xung quanh a. Đôi mắt hắn to tròn như muốn lồi ra ngoài, nốt ruồi to xung quanh mép làm nụ cười của hắn thêm phần dâm đãng.
Chưa hiểu chuyện gì đang xảy thì đám người này đã quay thành vòng chặn đứng lối đi của Tiêu Dật Hồng.
“ Các ngươi muốn làm gì?”
Tiêu Dật Hồng hốt hoảng kêu lên, khi một bàn tay to lớn chạm vào người của nàng. Huynh đệ họ Ngô vội lao tới nhưng rất nhanh bị gạt sang một bên, nằm dưới gót chân của chúng.
Nam nhân cao gầy hừ nhẹ
"Ranh con ra chỗ khác chơi"
Nhìn hai huynh đẹ họ Ngô chịu đau như vậy, Triệu Huy cũng không muốn đứng ngoài, vội rút kiếm vận nội khí
“Lưu manh.Không được động đến tiểu thư”
Triệu Huy từ bên phải nhảy tới tung một cước vào hạ bộ tên nam tử cao gầy, nhưng chưa kịp chạm vào người hắn thì một lực lượng khổng lồ đã đánh trúng vào chân gã. Nam tử râu rậm tung một quyền ngay sau đó vào mặt Triệu Huy. Quyền này làm hắn bị văng đi, lăn vài vòng dưới đất rồi gục luôn tại đấy. Nam tử râu rậm thấy thế ánh mắt liến phát ra một tia kinh thường.
"Khạc"
Nhổ một bãi cho sướng mồm, hắn ra vẻ.
“Chỉ là một tên võ giả mà cũng dám dương oai, thật là ngứa mắt”
Thấy ba người đi cùng mình đều bị đánh cho thê thảm như vậy, Tiêu Dật Hồng vội xoay người rút ngọc kiếm, đâm tới gã nam tử râu rậm, đòn này tuy dứt khoát và có chút bất ngờ chắc chắn kẻ địch sẽ chúng chiêu. Đúng là như vậy nhưng tên này lại dùng tay không để đỡ lấy và giữ chặt lại, nhìn thấy bàn tay đầy máu, nàng có chút hoảng sợ nhìn lại tên hán tử râu rậm đang mìm cười một cách hung tợn với nàng
"Ui cha"
“Đau đấy, Lão Trương ta rất thích ha ha ha”
Nam tử cười dài rồi một tay ôm lấy eo Tiểu Dật Hồng nhấc lên vác trên vài và đi đám thuộc hạ cũng cười ha hả đi theo
Nhìn nữ nhân đang dãy dụa như vậy nhưng xung quanh không có ai dám lên a. ai có thể vì một người lạ mà đắc tội với Trương Lão tử khu này chứ
“Con bé đó mới lớn như vậy chắc hầu hạ thêm chục năm nữa vẫn được “
“Gặp phải Trương Phóng và thuộc hạ, nó sẽ bị làm nhục chết mất”
“Làm chuyện đó cả ngày sao? Nhìn mặt con bé cũng có thể lắm, tiếc quá tiếc quá”
Nghe đám người bàn tán, huynh đệ họ Ngô biết tiểu thư đang gặp nguy hiểm, Chỉ có quay về gặp trưởng lão mới có biện pháp giải quyết, Hai người vội nén đau bò dậy, kéo Triệu Huy đang bất tỉnh quay về tìm trưởng lão
…
Sáng nay ngoài Thành Đông của Thiên Phổ Thành cách Vũ gia không xa, Đám người làm công đã đến đây từ sớm ra ngoài thành kéo về bốn xe trở Hắc Thạch, nhìn đống đá màu đen này chắc cũng mấy nghìn cân một xe. Xem ra phải tốn không ít sức a. Mỗi xe mười người có lẽ là mang về được.
“Tất cả nhanh nhanh cái tay lên. Trong hôm này phải chuyển chỗ này về Vũ gia.”
Tiếng quát tháo, kèm theo tiếng roi quất xuống mặt đất như tỏ rõ sự thị uy. Vũ lão đầu này xem ra không phải là người có nhân tính a. Không cho người ta thở hay sao, từ Đông thành về vũ gia cũng 5 dặm đường. Nhưng đoàn làm công lần này chỉ có 15 người bảo trong một ngày làm sao có thể chuyển cả bốn xe này về chứ. Nếu là võ giả thì tiêu hao hết nột khí cũng may ra mới xong được hướng chi chỉ là phàm nhân thông thường, đã thế còn tuyển ít người nữa chứ
Nhưng mọi người cũng không than thở quá lâu, thân phận này chỉ có tư cách im lặng thôi, tu luyện giả còn khó khăn khi ở đây, huống hồ chỉ là dân đen như bọn họ. muốn kiếm chút tiền thì không nên ca thán nhiều
Tiểu Thất đối với xe chở đầy Hắc Thạch này có chút khó xử a. một mình hắn sau khi dung luyện được độc tố của Hắc Mộc Xà. Nhục thể đã đạt được lực lượng 700 cân lực chỉ cần hắn lên được 1000 cân lực, lúc đấy cơ thể hắn được xếp vào loại Man Nhân. Một tộc nhân đã biến mất từ lâu. Dùng xe kéo thì một mình hắn cũng có thể kéo về được, nhưng nhìn xe trước có 10 người mói kéo được,nếu hắn làm vậy có chút không ổn a. Dù sao 5 người còn lại kéo đi một xe cũng coi như là khỏe hơn người rồi.
Từ từ mà kéo đi, tiện thể nhìn xung quanh có nơi nào có ký hiệu mà hắn cần tìm không, nhiều cửa hàng, tửu lâu… có rất nhiều ký hiệu, hình vẽ khác nhau nhưng cái dấu hiệu mặt quỷ mà hắn muôn đến, tuyệt nhiên không có mặt tại khu này
Thấy hắn dọc đường luôn liếc nhìn xung quanh, một hán tử chạc tứ tuần cũng kéo xe với hắn thấy Tiểu Thất lại có vẻ ung dung như vậy. Không lẽ chưa dùng sức chỉ là ra vẻ đang làm việc thôi sao, Y bèn hỏi
“Cậu thiếu niên này đang tìm gì sao?, tập trung kéo xe đi chứ?”
Tiểu Thất liếc nhìn qua người này, Tên ông này là Bát Đa cũng là phàm nhân làm công thôi, không có chút gì ấn tượng lắm. Ngẫm thấy bản thân mình cũng mới đến đây, hỏi qua nhũng người này biết đâu có chút manh mối
“Ta đang tìm một nơi có ký hiệu mặt quỷ. Bát Đa thúc có biết nơi nào trong Thiên Phổ có ký hiệu như vậy không?”
Nói đoạn hắn buông tay khỏi xe hàng. Vạch hình xăm trên ngực của mình ra, hình xăm mặt quỷ khi mới xăm có màu xanh, nhưng khi hắn dung nhập xong độc dược của Hắc Mộc Xà giờ đã chuyển sang màu vàng. Theo lời An Mộc kể lại thì hình xăm này có tác động không nhỏ trong việc chung hòa độc dược trong cơ thể hắn
Mọi người kéo xe cũng dừng lại, không phải họ không muốn đi, mà không đi nổi. Lập tức nhìn Tiểu Thất bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Thì ra từ lúc nãy là do Tên này dùng sức mới kéo đi được sao?
“Chúng ta chua nhìn thấy hình xăm như thế bao giờ. Có điều. Thiên Phổ Thành tồn tại nhiều thế lực, mỗi phe lại có ký hiệu riêng. Đấu đá liên miên mấy năm như vậy cũng không ít thế lực đã biến mất mãi mãi”
“Có thể nơi cậu cần tìm đã không còn tồn tại”
Tiểu Thất nghi hoặc, bèn hỏi lại
“Thiên Phổ rộng lớn như vậy, noi này không tìm được chưa chắc chỗ khác đã tìm không ra”
Bát Đa gật đầu, không muốn làm thiếu niên này suy giảm niềm tin, hơn nữa có hắn mới kéo được xe này a, làm xong việc sơm càng nhận được tiền sớm.
“Danh Sách các thế lực thì cậu có thể đến Thiên Phổ Các, Các chủ quan hệ rộng có thể biết chút ít thông tin có ích cho cậu”
Là Thiên Phổ Các sao? Xem ra phải đến đấy một chuyến rồi. Tiểu Thất đã có chút kế hoạch rồi, Tâm trạng đang lên một chút thì hắn lại thấy mọi người đang nhìn hắn có chút không bình thường
“Các vị có chuyện gì sao?”
Mọi người nhận ra có chút thất thố bèn cười trừ
“Có gì đâu.. có gì đâu.. chúng ta kéo xe về thôi”
Khi hắn vừa dùng sức kéo xe, mọi người đều âm thầm chắc chắn là tên này sức khỏe hơn người, Hắc Thạch nặng như vậy, xe này chỉ có 5 người, không lẽ một mình hắn có thể kéo ngang 5 người hay sao? Nếu họ biết được Tiêu Thất có thể kéo được cả một xe không nghĩ được sẽ có cảm giác gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT