Bỏ lại sau lưng khói lửa từ trận chiến với Hải Quân, Red Mermaid vững vàng rẽ sóng thoát ra khỏi lãnh hải Vương Quốc Baranotine, bất chấp sự tiêu điều tàn tạ… Nó vẫn là vị Nữ Hoàng cai trị vùng biển Vịnh Bán Nguyệt, đội trên đầu Vương Miện Hồng Ngọc rực rỡ.
Nhiều ngày tiếp theo, bầu trời trong xanh và đại dương yên bình bao la… Cứ như thể những sinh mạng mãi nằm lại nơi đáy biển sâu không chút tác động đến Mẹ Tự Nhiên vĩ đại – Thuyền trưởng Edgar đảo ly rượu vang đỏ, nhìn chất lỏng sóng sánh mà nở nụ cười – Dù vậy, trách nhiệm của con người là tiếp tục tranh đấu, không phải sao? Muốn tồn tại thì phải không ngừng chiến đấu…
Những ngày qua, y đã vài lần dò xét ý tứ vị Cửu Hoàng tử thực lực sâu không thể lường này, nhưng chung quy vẫn chưa nhìn ra thái độ, hay bước tiếp theo của cậu ta. Bọn họ sắp tiến vào lãnh hải Thánh Quốc Elazeal, khi đó, cho dù y muốn ngăn cậu ta làm ra chuyện khủng bố gì… cũng không thể dứt khoát trở mặt gây chiến, tuy bọn họ ở trên tàu của y, nhưng Hải Quân Thánh Quốc là những kẻ bảo thủ khó tính, nếu nhận ra tàu Red Mermaid có động thái đáng ngờ, chắc chắn họ sẽ đánh chìm nó ngay! Red Mermaid không phải là Chiến Hạm, thoát được truy đuổi của Hải Quân Vương Quốc là kỳ tích, không đời nào nó có thể chống lại cả Hải Quân Thánh Quốc.
Nếu vậy, ngay lúc này, khi y tự tin thực lực thủy thủ đoàn phe mình và “bé bạch tuột đáng yêu” đang gần đây vẫn đủ để áp chế đám người Hoàng tử, lật bài ngửa với nhau thôi…
“Hoàng Tử Điện Hạ, Ngài có thắc mắc vì sao tôi nhiều lần mời Ngài đến đây không?” – Khởi đầu đối thoại khác biệt với phong cách “cởi mở thân thiện, hào sảng thích xã giao” vị Thuyền trưởng luôn trưng ra. Nhưng Janica cũng đoán được chuyện sẽ diễn ra thế này, nên y vẫn duy trì nụ cười dương quang ấm áp, bình tĩnh đáp lời: “Không ngạc nhiên lắm, Thuyền trưởng Edgar “Mắt Quỷ”. Dù sao, một người danh tiếng lan xa tận Vương Đô, đồng thời được biết đến như “lươn biển”… thì lòng cảnh giác không thể thấp”.
“Rất tốt, xem ra Hoàng tử đã chuẩn bị sẵn những giải thích cần thiết. Vậy chúng ta không cần dài dòng nữa, tôi muốn…” – Nói thật, Edgar hoàn toàn không bị thái độ và lời nói thẳng thừng của cậu thiến niên ngồi đối diện làm tức giận hay kinh ngạc, nhưng y vẫn mong cậu ta có chút thay đổi cảm xúc… mà không phải trấn định thế này! Giống như tất cả đều bị cậu nắm trong lòng bàn tay, mọi thứ là một phần trong tính toán… Điều đó khiến y bất an.
“Pháp khí Cao cấp này là quà tặng từ một vị Ma pháp sư cấp 7, tôi không rõ lý do. Nhưng nhớ không lầm thì ông ấy đề cập đến “sẽ còn gặp lại”. Còn thứ phát ra công kích ánh sáng tương đương Ma pháp tầng 7 Ngài đã chứng kiến, là phần thưởng nhiệm vụ Bá Tước trao cho chúng tôi” – Janica ngắt lời Edgar, không phải vì không tôn trọng, mà là anh muốn chặt đứt ý niệm đòi những báu vật ấy làm cái giá cho lần hộ tống đến Thánh Quốc này của đối phương, nếu có.
Vươn tay trái lên, Hoàng tử để lộ ra chiếc vòng bạc tinh xảo, thanh lịch mà không kém phần quý phái trên cổ tay mảnh khảnh của mình. Cố ý nhắc đến việc Ma pháp sư đã tặng nó “sẽ còn gặp lại” anh, nên trừ khi băng Hải Tặc “Mắt Quỷ” muốn kết thù với vị ấy… tốt nhất đừng mơ tưởng đến nó nữa. Mà “thứ phát ra công kích ánh sáng” cũng tương tự, là do đích thân Bá Tước Thung Lũng Rồng – Ma pháp sư đã sống năm nghìn năm cai trị một phương… trao cho họ làm phần thưởng! Edgar thật sự nhịn không được mà giật giật khóe mắt một chút – Tài nguyên của Quý tộc kia phải dồi dào cỡ nào, hào phóng đến điên rồi sao? Cho đi thứ quý báu đến thế… Trời ạ!
Nhìn biểu cảm rối rắm của người đàn ông trước mặt, Janica cảm thấy rất hài lòng. Xem ra hắn ta không chú ý tới việc cụ thể thì Bá Tước trao vật kia cho ai trong nhóm bọn họ, hay người cho anh vòng tay [Linh Áp] trong hoàn cảnh nào. Nếu không, mọi chuyện sẽ hơi khó kiểm soát hơn. Anh không rõ rốt cuộc vì sao một Thuyền trưởng ranh mãnh gian xảo như thế lại đồng ý cùng họ chung thuyền, ra mặt chống lại Quân Đội Hoàng Gia? Là hưng trí nhất thời? Không thể nào. Chắc chắn hắn có thế lực chống lưng không nhỏ… Anh muốn moi ra thông tin về thế lực kia, cảm giác nó liên quan mật thiết đến phong ấn trên người.
“Nói vậy, nếu không may mắn được… những Ma pháp sư Cao cấp tặng… quà. Chẳng lẽ Ngài không có cách đối phó với Hải Quân?” – Edgar nhíu chặt mày. Việc một người có vận may đến mức liên tiếp nhận pháp khí cao cấp… y tuyệt đối không tin đơn giản như thế.
“Trong Hải Quân có người ủng hộ Cửu Hoàng tử tranh đoạt Vương vị, nếu tôi thành công lên ngôi, đãi ngộ dành cho họ là không thể đong đếm” – Nói cách khác, việc Cửu Hoàng tử biết chính xác tàu Hải Quân nào để tấn công phủ đầu… là do có nội gián cài bên trong? Thế lực một Hoàng tử bị ruồng bỏ, coi như “rác rưởi” lại lớn mạnh như vậy? Quả nhiên không thể coi thường thành viên Hoàng tộc – Edgar cảm thấy lời nói này vẫn có gì đó không đúng, nhưng suy nghĩ mãi không tìm ra vấn đề, lại giúp giải thích được tình huống trước kia nên đành tạm chấp nhận. Huống hồ, theo ý Hoàng tử, y có lẽ đủ bản lĩnh và tư cách tranh đoạt Ngai Vàng!
“Nói vậy, Ngài là muốn đến Thánh Quốc cầu viện ngoại lực ủng hộ mình? Địa vị một Hoàng tử mà ngoại quốc bảo hộ e là không đủ thuyết phục” – Edgar mơ hồ hiểu tính toán của cậu ta, nhưng y không tin điểm này người thiếu niên thông tuệ đến đáng sợ kia không thấy được. Khoan nhắc đến giai cấp cầm quyền ở Thánh Quốc chấp nhận can thiệp vào chính trị Siêu cường quốc đối đầu mình không, chính người dân và Quý tộc Vương Quốc sẽ coi đây là hành vi sỉ nhục, báng bổ Tổ Quốc!
Nụ cười trên môi càng thêm sâu, Janica thoải mái tựa lưng vào ghế, anh đã thành công thu hút lực chú ý của vị Thuyền trưởng trước mắt này. Bây giờ, tư thái của anh đã từ “kẻ thực lực cường đại, tham vọng không rõ, mối nguy tiềm tàng” biến thành “Hoàng tử may mắn được nhiều cơ duyên mà có Ma pháp khí lợi hại, có thế lực trong Hải Quân không tồi và mục đích rõ ràng: Chiếm Vương vị”.
Con người thường sợ hãi những điều không thể nắm bắt, nay anh biểu hiện mình là người có thể nhìn thấu, với tư cách xứng đáng để đầu tư vào. Với bản tính mưu cầu lợi ích, Edgar “Mắt Quỷ” hẳn ít nhiều bị cám dỗ mà hỗ trợ anh. Dù sao, công lao phò trợ tân Quốc Vương của đất nước thống trị đại lục phía Tây Thế Giới… phần thưởng được trao tặng là ngoài sức tưởng tượng.
“Nhưng thế lực hậu thuẫn cho Ngài không nghĩ vậy, đúng chứ?” – Janica nhàn nhã nói ra lời chấn động. Dù sao, cho đến giờ, Edgar tuyệt đối chưa từng đề cập đến việc có người nhờ y hộ tống nhóm Hoàng tử an toàn đến Thánh Quốc. Đây là suy đoán của thiếu niên tóc vàng này, hay từ đầu… lão Hội trưởng Delago đã liên lạc với cậu ta, đề nghị ủng hộ tranh đoạt ngôi Vua?
Mà liên kết những sự kiện đã biết, Hải Quân đang theo sát phía sau bỗng dừng lại, đổi đội hình… khả năng cao bị tập kích từ phía sau. Nếu vậy, thật sự có một lực lượng mạnh mẽ âm thầm giúp đỡ Cửu Hoàng tử! Liên tiếp “may mắn” nhận Ma pháp khí Cao cấp… Đây phải chăng là hành vi “đầu tư” của những vị Ma pháp sư kia?
Không được, quá mơ hồ! Nhưng càng nghĩ càng thấy hợp lý, đây là cảm giác cực kỳ khó chịu… Mâu thuẫn nhưng không rõ nguyên nhân! Chiến Binh mắt vàng chết tiệt kia từ khi nào thì quan tâm đến quyền lực, danh vọng? Chẳng lẽ ông ta thay đổi rồi? Xem ra lần tới gặp mặt phải hỏi rõ ràng mới được – Edgar dằn xuống lo lắng trong lòng, có rối rắm cách mấy cũng chưa thể làm rõ, cần gì tự làm khổ mình? Nếu vị Hoàng tử này không phải một tên khủng bố điên rồ, mù quáng hận xã hội, vậy thì y chỉ cần thực hiện lời hứa với lão Chiến Binh Delago kia thôi. Đưa bọn họ đến Thánh Quốc, hiện giờ dễ dàng hơn trở mặt đánh nhau, ép họ rời thuyền nhiều.
Janica khẽ rũ mi mắt, che đi ánh sáng lóe lên trong đôi mắt Ngọc Lục Bảo rạng ngời của mình. Thật sự có người luôn dõi theo anh, thậm chí vươn tay giúp đỡ, nhưng mục đích là gì? Là bạn hay thù? Mấy lời nói dối như “thế lực trong Hải Quân” lừa được Edgar chứng tỏ hắn chưa biết nhiều về cậu, vậy người kia không hoàn toàn tín nhiệm hắn.
“Còn nữa, bản thân tôi cũng có việc nhờ Ngài, Thuyền trưởng Edgar” – Không chờ nam nhân trước mặt kịp ổn định, Janica đưa ra yêu cầu, cũng là để dò xét – “Tiềm năng của tôi là rất lớn. Bá Tước Thung Lũng Rồng làm cho tôi nhận ra điều đó. Nhưng dường như trên thân thể này có một phong ấn kiềm hãm năng lượng Ma pháp. Thế nên là người có mạng lưới thông tin rộng khắp, tôi có thể nhờ Ngài điều tra giúp được không?”.
Sự kinh ngạc thoáng hiện trên gương mặt hoàn mỹ sắc nét của người đối diện khiến lòng anh trầm xuống. Xem ra thế lực sau lưng Edgar không liên quan, hoặc chưa cho hắn biết những điều này. Một đầu mối khó khăn lắm mới tìm được, lại dẫn đến ngõ cụt. Janica thở dài trong lòng.
“Nghĩa là… “tư chất Ma pháp” của Ngài không phải ba, mà cao hơn? Ai có thể qua mặt cả Hoàng gia Vương Quốc, thậm chí Công Hội Ma Pháp Sư… để mạo phạm một Hoàng tử chứ?” – Edgar thật sự không nghĩ tới việc này. Không ngờ thiếu niên luôn bị khinh bỉ, sỉ nhục kia lại bị oan ức suốt bao lâu nay! Nhưng khó tin cỡ nào, trong chốn Hoàng cung hiểm độc đều có thể xảy ra. Y chỉ cảm thán chốc lát cho số phận người trẻ tuổi tài cao, chí lớn mà xui rủi này thôi. Dĩ nhiên, về sau xác nhận lại với Hội trưởng Delago là tất yếu.
“Việc này tôi không biết. Nhưng không quá quan trọng, trước mắt tôi muốn gỡ bỏ phong ấn. Sau đó mới tìm tới đám người chịu trách nhiệm mà hỏi cho ra lẽ. Người hậu thuẫn cho Ngài có thể giúp đỡ chứ?” – Janica giản lược quá trình báo thù những kẻ chủ mưu thành “hỏi cho ra lẽ”, nhưng anh biết, Edgar hiểu được đây là ân oán sâu đậm cỡ nào. Đồng thời lần nữa cố gắng tìm hiểu về người phía sau vị Thuyền trưởng tàu Red Mermaid.
“Tôi không thể nói chắc. Nhưng tôi tin ông ta có thể… A, nói một lúc lâu, chúng ta đều bỏ lỡ bữa trưa mất…” – Khôi phục thái độ niềm nở, sảng khoái dời đề tài, Edgar không muốn để Hoàng tử biết quá nhiều trong khi bản thân còn mù mờ về đối phương. Suy cho cùng, nhóc con à, khi cậu còn trong nôi, ta đã lăn lộn giữa vòng vây kẻ thù đó! Nếu ta không thu được thông tin hữu ích, cậu cũng đừng hòng chiếm tiện nghi.
Janica mỉm cười, gật đầu biểu thị đã hiểu. Qua loa khách sáo một hồi, cả hai ăn ý kết thúc buổi trò chuyện bằng hình thức xã giao lịch thiệp nhất. “Tôi tin ông ta có thể…” – Ít nhất anh nhận ra, đối phương không nói dối khi thốt ra lời này, vì Thiên Đạo Thánh Thú không phản ứng. Đây là một người đàn ông quyền năng. Nhưng là ai?
Hoàng tử nhẹ nhàng cất bước về phòng dành cho khách. Kiềm nén tâm tình kích động khi nhận ra, trò chơi càng lúc càng thú vị… Những nhân vật phụ sau cánh gà hẳn nôn nóng lên sàn lắm rồi.
“Không có chuyện gì nghiêm trọng, Thuyền trưởng chỉ muốn đảm bảo chúng ta không phải phần tử khát máu gì thôi” – Janica đáp lại ánh mắt dò hỏi của những thành viên “Thiết Hoa”. Kỳ lạ, sao anh thấy chột dạ khi nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm của nữ Chiến Binh Agatha Elain nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT