Mái tóc vàng óng ánh tung bay trong gió, nheo lại đôi mắt to tròn xanh lam trong trẻo như bầu trời, Phó Đô Đốc Julian Anne nhếch đôi môi hồng nhạt của mình. Ai cũng nhìn ra mỹ nhân mặc quân phục Hải Quân ôm sát người, toát ra khí chất cao quý và hào khí ngút trời này đang có tâm tình thoải mái.
“Thưa Phó Đô Đốc, phía trước chính là mục tiêu của chúng ta! Ngài nên trở lại phòng chỉ huy thì hơn…” – Sĩ quan dưới quyền gần như gào đến khản cổ, cố gắng ổn định thân mình chống lại sức gió mãnh liệt quật vào mặt. Bọn họ đang di chuyển với tốc độ tối đa mà Đô Đốc còn lên mũi tàu đứng! Cô muốn cấp dưới lo đến vỡ tim sao?
“Không cần, tiếp tục tiến lên. Chia hai đội bao vây mục tiêu” – Anne không kiên nhẫn phất tay ngắt lời Sĩ quan. Mắt vẫn dán chặt vào chiến thuyền khổng lồ đỏ thẫm được ánh chiều tà bao phủ, khiến cho nó có vẻ bí hiểm như con quái vật sừng sững đang lao vun vun trên biển.
Anne khẽ bật cười. Phải… cảm giác rất tuyệt, săn một con thỏ không bao giờ mang đến kích động sôi sục như thế này. Nhưng Red Mermaid – niềm tự hào của Hải tặc Vịnh Bán Nguyệt, rất xứng đáng trở thành chiến tích tô điểm vinh quang của một Phó Đô Đốc Hải Quân.
Nghĩ đến đây, cô không tự chủ nhíu mày. Tham vọng sâu kín trong lòng lần nữa trỗi dậy, kích động dòng máu hiếu chiến trong cô. Mái tóc vàng óng, đôi mắt to tròn xanh lam trong trẻo… cô sở hữu những đặc điểm của dòng họ quyền lực nhất Vương Quốc, Thales Rominon – họ của Đức Vua Vĩ Đại.
Đáng tiếc, cô không phải người của Hoàng tộc. Chính xác hơn, tổ tiên cô từng là một nhánh xa xôi nhưng vẫn có liên hệ với huyết mạch dòng chính là Thales Rominon. Nhưng sau sự kiện “Lịch sử bị đánh cắp” cách đây năm ngàn năm, mối liên hệ mỏng manh kia liền bị ngó lơ.
Càng về sau, các đời Quốc Vương càng dứt khoát cắt đứt quan hệ với những gia tộc chỉ mang chút huyết thống tôn quý như bọn họ. Tập trung thâu tóm quyền lực vào dòng chính. Thế nên, đến đời cô, Nhà Julian đã không còn là gia tộc lớn mạnh từ lâu.
Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn giữ ngọn lửa niềm tin mãnh liệt rằng mình mang dòng máu mạnh mẽ nhất, cao quý nhất… là dòng dõi xứng đáng cai trị toàn cõi đại lục phương Tây này.
Ngạo khí và năng lực của Julian Anne song hành phát triển theo thời gian. Khiến cho cấp trên rất đau đầu… Vì tốc độ đột phá Ma pháp của cô quá nhanh! Nói là thiên tài cũng không ngoa, mười bốn tuổi đã là Chiến Binh cấp 5!
Nhưng chính vì thực lực Julian Anne lợi hại, mà tuổi còn nhỏ, khiến cho cấp trên không biết sắp xếp cô vào chức vụ gì mới phù hợp. Mà tính tình cô xưa nay có tiếng là hiếu chiến háo thắng, không biết khom lưng uốn gối tỏ ra khiêm tốn. Như vậy dễ đắc tội với đồng cấp và thượng cấp…
May mắn thay, Đô Đốc Hải Quân khu Đông Nam Elerick rộng lượng, dùng người thoải mái, quyết định nhận cô. Trái với suy nghĩ mọi người, Anne không quá cảm kích mà cho là việc mình được trọng dụng là chuyện hiển nhiên. Một bước trở thành Phó Đô Đốc cũng không khiến cô thoả mãn! Cô nghĩ mình xứng đáng nhận được sự kính trọng và vinh quang nhiều hơn nữa.
“Tất cả chuẩn bị pháo Ma pháp” – Anne cất cao giọng khi nhận thấy tàu đối phương đã vào phạm vi tấn công.
Ba mươi chiến thuyền hình thoi màu xám đậm, không quá lớn nhưng phản chiếu ánh sáng kim loại sắc bén lạnh lẽo thấu xương, giữ vững đội hình bao vây mục tiêu vào giữa.
Anne nheo mắt, đánh giá động tĩnh con mồi. Sau đó hạ lệnh cho viên Sĩ quan phát loa thông báo chiêu hàng. Tuy trong lòng họ đều biết ngay cả khi đối phương giơ cờ trắng ngoan ngoãn phục tùng, hôm nay tuyệt đối không thể chừa kẻ nào sống sót. “Không nhận tù binh, giết toàn bộ” – Đô Đốc đã nói.
Không khiến Anne thất vọng, bọn Hải tặc không dễ dàng bị khuất phục, vẫn duy trì bất động. “Kiểm tra phòng ngự lần nữa; Siết chặt vòng vây” – Anne vừa nhếch môi cười lạnh, vừa phân phó.
Dù cô nóng nảy thế nào, vẫn là người có tài. Dĩ nhiên không thể hấp tấp tấn công, trước tiên phải đảm bảo lớp Ma pháp phòng ngự trên vỏ từng tàu trong đội mình đều hoàn hảo, sau đó mới tiến đến dò xét kẻ thù. Đối phương không phải tội phạm vô danh, mà là Hải tặc Edgar “Mắt Quỷ” nổi tiếng Vịnh Bán Nguyệt, tuyệt đối không tầm thường…
Khi khoảng cách ngày càng bị thu hẹp, Anne càng sục sôi nhiệt huyết, trong khi cấp dưới toàn bộ nín thở. Vì sao chúng không có động thái gì cả?
“Thưa Phó Đô Đốc, có sinh vật cỡ lớn đang tiếp cận từ phía dưới nhóm tàu 11 đến 15” – Âm thanh trong trẻo của viên Sĩ quan đánh vỡ không khí khẩn trương trên tàu chỉ huy.
Nhóm Julian Anne có tổng cộng 30 tàu, được cô đặt số thứ tự để dễ điều động, tàu chỉ huy là số 1.
“Bảo họ phát sóng âm đuổi nó đi” – Anne không quan tâm lắm đến sinh vật này. Dù sao việc cá voi hay các loài khổng lồ sống nơi đại dương cũng thường tiếp cận tàu thuyền tìm thức ăn do họ đổ đi hoặc đơn giản là tò mò.
Một lúc sau, viên Sĩ quan dường như có chút bối rối cất tiếng: “Thưa Phó Đô Đốc, bọn họ báo lại… sinh vật kia không bị doạ bỏ đi, ngược lại… dường như tăng tốc hướng về phía họ”.
Chuyện gì thế này? – Đó là câu hỏi trong lòng phần lớn mọi người nắm bắt được tình hình. Phải biết, sóng âm từ tàu chiến Hải Quân là sự kết hợp giữa Công nghệ và Ma pháp, ngoài mục tiêu rà soát còn có thể làm vũ khí tấn công một số đối tượng. Như các loài sinh vật biển hoặc máy móc do thám của quân thù đều bị sóng âm này tàn phá.
Anne nhíu cặp mày thanh tú. “Tăng tối đa cường độ sóng âm, mọi người dừng siết chặt vòng vây, chờ xem động tĩnh đã” – mặc dù rất không cam lòng nhìn con mồi ngay trước mắt không xa kia, nhưng dù sao nó đã lọt vào phạm vi tấn công của pháo Ma pháp trang bị trên tàu Hải Quân, cô không cần thiết mạo hiểm bỏ qua sinh vật đáng ngờ này.
“Phó Đô Đốc! Họ báo lại sinh vật kia vẫn tiếp tục tănh tốc tiếp cận, không hề có vẻ bị tác động bởi sóng âm!” – lúc này, viên Sĩ quan đã nhận ra điều bất thường, có chút luống cuống hô to.
Không, có tác động. Nếu không nó đã chẳng càng ngày càng tăng tốc. Nhưng vì sao? Hành vi này khác với những ghi chép về sinh vật biển trước đây, nó giống như… - Đồng tử xanh lam của Anne thoáng co rụt lại – Giống như bị chọc giận, đang tăng tốc muốn hạ gục con mồi!
“Là hành vi của thú săn mồi!” – Anne bất giác thốt ra lời, sau đó nhanh chóng phản ứng, hạ lệnh – “Xác định kích cỡ và chủng loài của sinh vật kia, truyền tải hình ảnh trực tiếp đến tất cả tàu. Lệnh cho tàu 11 đến 15 chuẩn bị va chạm, tăng cường phòng ngự tối đa. Đồng thời giám sát chặt chẽ mọi hành động của tàu Red Mermaid, nếu cần, cho phép khai hoả tự do”.
Thầm tính toán một chút, nếu cô đoán không lầm, một sinh vật từ đáy đại dương lại có kích cỡ đủ để bộ phận cảm ứng của cả 5 chiến thuyền Hải Quân thu được… thì phải cực kỳ khổng lồ. Thậm chí, lớn hơn rất nhiều so với cá voi thông thường.
Chết tiệt! Tại sao bây giờ mới nhận ra điều này chứ? – Anne quay phắt lại, nhanh chóng tiến vào phòng chỉ huy. Cô cần phải nghiêm túc đón nhận tình huống này, nếu không bọn họ sẽ phải trả một cái giá rất lớn…
Tạm thời không nghĩ đến mối liên quan giữa sinh vật kia và đám Hải tặc, cần xác định chủng loài để tìm điểm yếu nó trước. Không nên vội vàng tấn công khi mọi thứ còn chưa rõ ràng, nếu không có thể càng kích động nó hơn. Hao phí năng lượng Ma pháp khi mà mục tiêu chính vẫn còn ở trước mặt là không khôn ngoan – Suy nghĩ Anne xoay chuyển trong khi cô nhìn những hình ảnh truyền từ máy thu đặt ở đáy tàu 11 đến 15.
“Thưa Đô Đốc, sinh vật kia dường như thoáng dừng lại khi cách nhóm tàu 11 đến 15 chừng năm trăm mét, sau đó… sau đó… nó không ngừng to ra?” – Viên Sĩ quan khó tin lặp lại báo cáo từ đồng đội. Thậm chí cuối lời còn vô thức nâng giọng như muốn hỏi lại đầu dây bên kia.
“Bọn họ chưa thể xác định chủng loài, sinh vật kia có thứ gì đó làm nhiễu Ma pháp dò xét của chúng ta” – Sĩ quan định thần lại, tiếp tục báo cáo.
Trên màn hình hiện lên một vùng biển sâu xanh thẫm, gần như u ám, chỉ nhìn cũng đủ khiến người ta cảm thấy nghẹt thở vì áp lực vô hình vĩ đại.
Anne nheo mắt, có thứ gì đó đang… phình ra? Không giống, dường như nó đang toả ra?
Dòng nước xanh thẫm bị một màu đen hắc ám cuồn cuộn bành trướng, xâm lấn, tản ra bốn phương tám hướng… Chính thứ màu đen đặc sệt như hắc ín kia làm nhiễu Ma pháp dò xét và khiến máy quét nhận nhầm sinh vật ấy đang to ra.
Đến giờ phút này, nếu còn nghĩ đây là “cá voi” thì Anne hẳn bị thiểu năng. Cô lập tức nâng giọng hạ lệnh: “Tàu 9 đến 18 đồng loạt bắn ngư lôi Ma pháp về phía thứ kia”. Lại ngẩng đầu nhìn chiến thuyền đỏ sẫm ngạo nghễ phi thường ở trước mặt, cô có cảm giác mình nghe được tiếng cười trầm thấp đắc chí của con quái vật mang tên Red Mermaid kia.
Anne nghiến răng, phất tay: “ Đồng thời, phát thông báo đếm 10 giây, nếu Red Marine không treo cờ trắng đầu hàng và vứt bỏ vũ khí, toàn bộ tàu Hải Quân sẽ tự do nã pháo tấn công!”.
…
“Phó Đô Đốc! Thứ màu đen này lan ra quá nhanh!” – Viên Sĩ quan lo lắng trầm giọng phát biểu.
“Uỳnh! Uỳnh!”… hàng chục quả ngư lôi phát nổ, như muốn xé toạc không gian đen kịt xung quanh bằng ánh sáng đủ sức thiêu huỷ cả kim loại của mình. Chấn động dưới nước hiện lên trên màn hình như một màn pháo hoa quỷ dị. Với nền trời đen giờ là đáy biển sâu thẳm bị hắc ín bao phủ, ánh sáng rực rỡ sắc màu lại là Ma pháp công kích đáng sợ của Hải Quân Vương Quốc, đang ra sức cắn nuốt bóng đêm.
Nhưng thứ dịch đen kia không bị đánh tan, thậm chí chẳng giảm bớt mà lan tràn càng rộng. Anne biết trừ khi hạ được sinh vật tạo ra nó, bóng đêm sẽ bao trùm vùng đáy biển này… và bọn họ đang cắn răng nã đạn mù quáng, hy vọng may mắn trúng mục tiêu. Dù theo đánh giá của cô, sinh vật khôn khéo kia chẳng khác nào đang đùa bỡn với họ, không chút thương tổn.
Ngẩng đầu nhìn mục tiêu chính trong nhiệm vụ lần này, Anne siết chặt nắm tay.
Vì an toàn cho Hải Quân, Anne đã lệnh cho nhóm tàu ở khu vực bị chất dịch đen ngòm tiết ra từ sinh vật bí ẩn không cần tham gia tấn công Red Mermaid mà tập trung dự trữ năng lượng duy trì Ma pháp phòng ngự mức tối đa, luôn trong trạng thái sẵn sàng rút lui khỏi tấn công từ sinh vật ấy.
Nó tuyệt đối không dễ đối phó – Anne thầm nhủ. Khi Hải Quân đếm hết mười giây, từng cụm súng máy dài gần một mét rưỡi được đặt trên bệ xoay tròn bắt đầu vang lên tiếng “lạch cạch”. Sau đó, đạn Ma pháp như mưa ánh sáng dồn dập bắn về tàu Red Mermaid.
Từ thân mỗi tàu Hải Quân, âm thanh cơ học của máy móc kêu vang, hai khẩu đại pháo có nòng với đường kính 20cm, dài gần ba mét được nâng lên. Cũng đặt trên bệ xoay cực kỳ cơ động, tất cả đều được điều khiển chính xác bằng công nghệ tân tiến… Năng lượng Ma pháp nháy mắt nạp đầy, và hai cột sáng loá mắt mang theo nhiệt độ của Mặt Trời bắn về phía Red Mermaid.
Mặt biển chấn động, âm thanh “Xẹt xẹt” đều đặn vang lên, lạnh lùng nện vào lớp phòng ngự Ma pháp trên tàu Hải tặc…
Anne nhoẻn miệng cười lạnh. Chịu được năm phút rồi… không tệ, xem ra phòng ngự Ma pháp không tồi. Tuy nhiên… – cô nhíu mày, nheo mắt chăm chú đánh giá một lúc, không quay đầu mà cất tiếng nói với viên Sĩ quan bên cạnh: “Truyền tải hình ảnh mạn tàu đối phương bên phía kia cho tôi”.
Khi nhìn rõ, cô càng phẫn nộ. Giờ thì chắc chắn sinh vật bí ẩn này có liên quan với đám Hải tặc, vì bên phía kia, nơi mà nhóm tàu thuộc khu vực bị sinh vật quấy rối không thể tấn công thì tàu Red Mermaid cũng không kích hoạt chút năng lượng Ma pháp nào để phòng ngự! Nói rõ hơn, bọn họ không muốn phí năng lượng bảo vệ mặt kia vì đã thao túng quái vật biển đối phó Hải Quân!
Ngay khi Anne chuẩn bị phất tay đổi chiến thuật tấn công, một âm thanh chấn động vang lên.
“ẦM!”…
Vụ nổ quá lớn, nước biển bắn ra tung toé, tất cả Hải Quân đều sững sờ, vì trước mặt bọn họ, một xúc tu khổng lồ vươn đến tận mây xanh đanh uốn éo cuốn chặt một nửa thân tàu Hải Quân số 12. Lửa đỏ bao trùm nửa phần còn lại của nó, đang dần chìm vào đại dương đầy biến động…
“Thật sự là quái vật… Là Kraken… Thuỷ quái biển sâu…” – Anne lẩm bẩm, trong giây lát, cô như bị xúc tu vĩ đại kia thôi miên. Nó uốn éo, nước óng ánh ướt át, bề mặt đỏ tươi rực rỡ như máu chứng tỏ sự phẫn nộ của Thuỷ Quái, lớp da gồ ghề, thậm chí nhìn kỹ có chút gai góc. Mỗi giác hút đường kính gần hai mét, phân bố chi chít mặt dưới xúc tu, giờ phút này đang nhẹ nhàng siết chặt nửa chiến thuyền Hải Quân như đứa trẻ cầm trên tay viên bột sữa mềm dẻo, thích thú nghiền bóp…
Âm thanh “Ken két” vang lên như muốn xé màng nhĩ và đục thủng tâm trí của mọi người. “Ầm” – Nửa tàu số 12 rơi xuống mặt biển từ độ cao hơn sáu mét. Nó đã chơi chán. Nó muốn tiếp tục, còn nhiều đồ chơi thế này mà!
“Tất cả rút lui, duy trì khoảng cách với thứ kia! Tự do tấn công, tập trung nếu không muốn chết như đồng đội các ngươi!” – Anne hét lên, kéo Hải Quân về với thực tại. Bọn họ vừa nháy mắt mất đi năm mươi chiến sĩ!
Mà bên kia, Red Mermaid cuối cùng hành động. Lá buồm đỏ thẫm viền vàng, thêu biểu tượng băng Hải tặc “Mắt Quỷ” được hạ xuống, mạnh mẽ căng phồng.
Tốc độ tức thì tăng vọt, lớp Ma pháp phòng ngự được tập trung dồn về phía trước, mặc cho bên hông bị đạn Hải Quân tàn phá… dù sao, chỉ có lớp gỗ bọc bên ngoài hoàn toàn bị thiêu huỷ, tấm kim loại bên trong tuy hư hại, xuất hiện vết nứt, lỗ hổng, nhưng không bị xé toạc.
“Ngăn chúng lại! Lập thành đội hình chặn chúng!” – Anne đập bàn, giận dữ gào lên.
Nhưng những cột bóng tối khổng lồ như che kín bầu trời vươn lên từ đại dương đang bóp nghẹt hy vọng của bọn họ. Ai nói, Thuỷ Quái chỉ có tám xúc tu?
Mỗi lần quật xuống là một chiến thuyền Hải Quân nổ tan xác…
Đạn Ma pháp điên cuồng hỗn loạn nhắm vào những xúc tu, trong khi ngư lôi tiếp tục khuấy động đáy biển.
Năm tàu Hải Quân tuân lệnh Phó Đô Đốc lao ra cản đường Red Mermaid, nhưng chênh lệch trọng tải và kích cỡ là quá lớn. Chính Anne đã chọn mang theo tàu nhỏ nhẹ, tốc độ là mũi nhọn…
Thế là, vật cản nhanh chóng bị “con quái vật” đỏ thẫm ngạo nghễ chèn qua, trực tiếp bắn pháo đánh chìm hoặc hất văng.
Nhìn cờ hiệu Hải tặc tung bay, Anne hận đến mức mắt đỏ ngầu.
Biểu tượng Hải tặc “Mắt Quỷ” là một đầu lâu có mắt trái bên trong là kiếm cong dài, nhọn hoắt và súng trường bắt chéo. Đầu lâu được ôm bởi một con bạch tuộc khổng lồ mười hai xúc tu uốn éo…
Trên hành lanh cao nhất, Thuyền trưởng Edgar nở nụ cười ngạo mạn. Viên ngọc đặc biệt phát ra ánh sáng tím mãnh liệt, không ngừng cuộn xoáy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT