"A..a..a xin anh..nhẹ...ưm nhẹ một chút..." Người ở trên không ngừng luận động, chỉ dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn cậu, giống như không hề nghe thấy tiếng cầu xin đó. Lăng Khải một tay bám vào vai người kia, tay còn lại níu chặt vào tấm ga bên dưới. Cậu không dám kêu nữa. Có lần vì cậu rên rỉ lúc làm tình mà hắn cho cậu một cái tát trời giáng. Hắn bảo Giang Kiệt không phát ra cái thứ tiếng tởm lợm như vậy. Nghĩ đến cậu lại thấy tự giễu. Nếu người phát ra tiếng đấy không phải cậu mà là Giang Kiệt hắn ngày đêm mong nhớ thì đã khác. Lúc cậu đang miên man suy nghĩ thì người kia đột nhiên động thân mạnh khiến cậu không tự chủ mà kêu lên. \"Tập trung.\" Giọng nói trầm ổn đầy nam tính. Hai thân người ở trên giường vận lộn tới tận đêm khuya mới dừng. Mặc kệ đau đớn nơi hạ thân, cậu cố gắng đứng dậy đi vào phòng tắm, định rửa sạch sẽ tinh dịch còn trong cơ thể. Xong xuôi liền tự biết lấy gối cùng chăn đi xuống sofa phòng khách ngủ. Hắn không muốn cậu ngủ trên giường cùng hắn. Trước khi xuống Lăng Khải nhìn người đang phát ra những tiếng thở đều trầm ổn kia. Cậu khẽ khàng lại gần, ngắm nhìn hắn ở khoảng cách gần. Đây là một niềm vui nho nhỏ của cậu cuối ngày. Được ngắm khuôn mặt không mang dáng vẻ chán ghét như mọi khi, mà là khuôn mặt vô cùng trầm ổn, anh tuấn mà cậu yêu thích. Nếu mọi ngày hắn đều nhìn cậu như vậy thì hay biết bao. Như 10 năm trước vậy, chỉ có dịu dàng mà thôi. Cậu không tự chủ khẽ đặt lên má hắn một nụ hôn :\"Minh Hạo, em yêu anh.\" Sáng hôm sau, Lăng Khải dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho Minh Hạo. Người làm trong nhà không thiếu nhưng lúc nào cậu cũng muốn tự mình làm. Chỉ có lúc nấu và nhìn hắn ăn những món ăn đo thì cậu mới có chút cảm thấy mình như người yêu của hắn vậy. Minh Hạo vừa đi xuống lầu vừa cài khuy tay áo sơ mi. Hắn nhìn thấy Lăng Khải đang mỉm cười nhìn mình nhưng vẫn coi như không, ngồi xuống ghế cầm tờ báo lên. Hắn có thói quen khi đọc báo phải uống cafe, mà phải là cafe hạt rồi xay trực tiếp bằng tay, Lăng Khải vẫn luôn nhớ thói quen này. Chỉ có điều hắn chưa bao giờ biết người pha cafe mỗi săng cho hắn là cậu. Lúc đang ăn Lăng Khải đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, cậu rụt rè hỏi: \"Minh Hạo, tối nay....ừm...anh có rảnh không? Em...\" \"Không!\" Minh Hạo chưa nghe Lăng Khải nói hết câu đã chen vào \"Tối nay tôi có hẹn với Kiệt đi ăn cơm, không cần chờ cơm.\" Lăng Khải bối rối cúi đầu :\"Vậy sao. Thế mấy giờ anh về, em có thể chờ khuya một chút cũng được mà.\" Minh Hạo không buông tờ báo xuống:\"Tôi còn phải chở em ấy về nên sẽ không sớm đâu.\" Cậu lấy hết phần dũng khí nhỏ nhoi mới dám nói :\"Dù sao Giang Kiệt cũng có xe riêng mà, cũng đâu còn phải nhờ anh đưa đi đưa về nữa đâu.\" Nói ra điều này Lăng Khải trong lòng không khỏi ghen tị. Cậu nhớ có lần mình đứng dưới mưa gần 2 tiếng đến mức cảm sốt để chờ hắn nhưng tất cả chỉ là một cái tin nhắn hắn đang đưa Giang Kiệt đi khám, không qua được. Trong lòng hắn, nếu Giang Kiệt là thứ nhất thì cậu chính là con kiến ở dưới đất, không bao giờ được coi trọng. Minh Hạo nhìn khuôn mặt đang cúi gắm xuống của cậu, nghe cậu nói liền nổi cơn giận dữ đặt mạnh tách cafe xuống khiến nước cafe sánh ra bắn lên tay cậu. Lăng Khải đang giật mình vì thứ nước nóng bừng kia thì một bàn tay to lớn đã chộp lấy cổ cậu rồi xiết chặt lại. Minh Hạo nhìn cậu, khuôn mặt âm lãnh, giọng nói như gằn từng chữ :\"Mẹ kiếp, hôm nay còn dám phản bác như thế sao?! Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn nói về Giang Kiệt với cái giọng điệu ấy, đừng trách tôi khách khí với cậu.\" Lăng Khải không thở được liên tục dùng tay cố đẩy hắn ra. Minh Hạo thấy khuôn mặt cậu chuyển đỏ mới buông tay. Lăng Khải liền ngã xuống đất, hít lấy hít để không khí, nếu Minh Hạo mạnh tay hơn chút nữa thì chắc cậu đã đi toi rồi. Minh Hạo chỉnh lại áo sơmi rồi cầm áo khoác đi ra khỏi nhà. Mấy gia nhân trong nhà nhìn thấy cậu ngồi dưới đất không ngừng cười đùa, mỉa mai, thậm chí là mắng nhiếc cậu. Không sao, cậu cũng đã quen rồi. Cũng giống với chủ nhân của căn nhà này, mọi người ai cũng đều khinh miệt cậu. Họ bảo cậu là thằng thế thân hèn mọn, không xứng với thiếu gia, họ bảo nếu là Giang thiếu thì tốt, họ bảo cậu không biết liêm sỉ bám víu lấy thiếu gia vì tiền. Haha, cũng có lí lắm. Cái ngày Giang Kiệt trở về cậu đã quỳ xuống khẩn cầu hắn cho cậu ở lại, đấy cũng gọi là bám riết không tha mà. Chỉ là cậu chưa bao giờ vì tiền của hắn thôi. Lăng Khải lấy khăn lau đi cafe đổ trên bàn, cậu biết sẽ không ai giúp mình đâu. Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay cậu. Năm nay lại đón sinh nhật một mình rồi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT