Ngày hai mươi chín tháng năm Sùng Minh năm thứ hai mươi bảy.

Vì Phó Vô Thiên có công giải quyết thiên tai ở Xương Châu, Sùng Minh long tâm đại duyệt, lại nghe việc Vương phi của y chuyển đến sống ở Quân Tử thành, lập tức ban thưởng phủ đệ, đích thân đề danh – An phủ.

An gia vừa tới Quân Tử thành ngay lập tức được Sùng Minh Đế coi trọng, không ít người tỏ ra hâm mộ, quả nhiên gả cho Vương gia, vẫn là chiến thần Đại Á, từ một tiểu địa chủ biến ngay thành Hoàng thân quốc thích, đây là chuyện bao người nằm mơ cũng muốn a.

Bất quá đương sự lại không nghĩ như vậy.

“Đừng nói với ta Sùng Minh Đế nghĩ chỉ cần bằng một tòa phủ đệ liền phủ định luôn công lao của ngươi.”

Thời điểm An Tử Nhiên biết chuyện thật sự bất ngờ, thánh chỉ truyền đến khi mọi người vẫn đang ở biệt viện An gia, vốn còn muốn hạ nhân An gia an bài ở đó, nhất là Vương Tình Lam, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Đây không phải là ý muốn toàn bộ mọi người trong An gia chuyển vào ngụ sao.

Nhưng tối trọng yếu ở chỗ, vào ngày đại hôn của hắn Sùng Minh Đế còn hạ lệnh không cho phép các Hoàng Tử tới tham dự, hiện giờ lại gióng trống khua chiêng ban tặng phủ đệ, không thể không hoài nghi lão già này trong bụng đang có âm mưu quỷ kế.

Phó Vô Thiên sung sướng khẳng định:”Sẽ không.”

An Tử Nhiên nhướng mày:”Chắc chắn như vậy?”

Phó Vô Thiên ung dung:”Trước khi thu hồi được binh quyền trong tay bổn Vương, lão già kia sẽ không dám làm gì ngươi, huống hồ, chuyện tình Xương Châu rõ như ban ngày, lão có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không giấu nổi, chờ đến khi tình hình Xương Châu chuyển biến tốt hơn, Sùng Minh có muốn giấu giếm cũng không thể.”

An Tử Nhiên trầm mặc.

Phó Vô Thiên tiếp tục:”Nếu Vương phi không muốn để tứ thiếp của phụ thân ngươi dọn vào đây, thì chỉ cần để lại biệt viện là được.”

“Không, để bà ta ở cùng.”

An Tử Nhiên lắc đầu, đặt người ở dưới mí mắt càng dễ dám thị.

Thánh chỉ của Sùng Minh Đế ban xuống không sớm không muộn, ngay sau khi đoàn người An gia dọn vào biệt viện, vừa vặn có thể ngay lập tức chuyển tới An phủ, chính là hắn còn chưa xem xét tòa phủ đệ kia, An Tử Nhiên không tính toán dọn qua liền, hắn quyết định tới đó trước xem xét một chút bố cục, Phó Vô Thiên nhàn rỗi liền đi theo, An phủ ở ngay cạnh Phó Vương phủ, nằm cùng một bên đường, chỉ cách vài bước chân.

An phủ rất lớn, tuy còn không bằng Phó Vương phủ, nhưng trăm người trụ lại cũng phải là vấn đề.

An Tử Nhiên vừa nhìn đại môn An phủ, lập tức phát hiện nơi này vừa xây sửa không lâu, mái ngói rất mới, không giống như đã từng có người ở.

Phó Vô Thiên nhìn ra nghi hoặc của hắn, lên tiếng:”Phủ đệ này Sùng Minh vốn xây dựng vì Chiêu Hoa công chúa.”

An Tử Nhiên ngoài ý muốn nhíu mày, đem một phủ đệ xây dựng theo quy cách giành cho công chúa ban tặng An gia, Sùng Minh Đế muốn thay An gia kéo cừu hận của Chiêu Hoa công chúa sao? Thủ đoạn cũng quá vụng về đi.

Khi hai người đến gần, đại môn mở ra.

Một trung niên nam tử vẻ mặt nghiêm túc từ trong đi ra, giống như đã sớm đoán được hai người sẽ tới, cung kính khom người:”Nô tài Chu Thành tham kiến Vương gia, Vương phi.”

An Tử Nhiên nhìn Phó Vô Thiên.

Phó Vô Thiên dắt hắn đi lên bậc thang.

Chu Thành dịch thân, nhưng không lui về sau.

Hai người đi đến trước bậc cửa thì nhìn thấy rất nhiều hạ nhân, xem trong mắt có vẻ đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, quy củ đứng thành hai hàng.

Phó Vô Thiên lên tiếng:”An gia không cần nhiều hạ nhân như vậy, đều mang đi đi.”

Chu Thành biết những lời này của Phó Vô Thiên là nói với mình, lập tức trả lời:”Hồi bẩm Vương gia, Hoàng Thượng phái nô tài tới, hạ nhân của Vương phi mới đến, Hoàng Thượng lo lắng họ chưa quen với công việc ở đây, hơn nữa An phủ thực lớn, Hoàng Thượng để nô tài lại đây hỗ trợ quản lý, thẳng đến khi hạ nhân của Vương phi có thể thích ứng mới thôi.”

“Bổn Vương cũng có hạ nhân, mọi việc tự khắc ta sẽ chiếu cố, không cần Hoàng Thượng phải nhọc sức hao tâm tổn trí, ngươi chỉ cần trở về bẩm báo chi tiết với Hoàng Thượng là được.”

Chỉ cần đầu óc không có vấn đề đều có thể nhìn ra, Sùng Minh Đế rõ ràng là phái người tới giám thị An gia, thậm chí là thông qua đó gián tiếp giám thị Phó Vương phủ.

An Tử Nhiên không nghĩ quan hệ của hai bên đã trở nên bức thiết đến vậy.

Nhưng ngẫm lại cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên, chẳng có vị Hoàng Đế nào thích một việc nào đó không thể chưởng khống trong lòng bàn tay, ngay cả khi Sùng Minh Đế chỉ là thứ hôn quân vô dụng, lão cũng không nguyện ý nhìn đến một kẻ mà bản thân không thể khống chế quanh quẩn trước mắt, hơn nữa kẻ này còn đang nắm phân nửa binh quyền Đại Á trong tay.

Phó Vô Thiên chỉ mới trở về kinh thành vài tháng, nhưng hành sự rõ ràng không xem Hoàng Đế trong mắt, khó trách Sùng Minh Đế khẩn cấp cài người của mình đến chỗ hắn như vậy.

“Vương gia, thứ cho nô tài không thể tuân mệnh.”

Lời nói của Chu Thành như trước không chút sợ hãi, biểu tình cứng ngắc, gã là nô bộc bên người Sùng Minh Đế, tự nhiên sẽ phục tùng Hoàng Đế, hơn nữa gã không sợ Quận Vương gây khó dễ, liền tính Quận Vương có được đặc quyền do Tiên Đế ban cho, nhưng sau lưng gã là Hoàng Đế, hơn nữa gã không làm chuyện phạm pháp, Quận Vương cũng vô phương áp chế gã.

Nghe vậy, Phó Vô Thiên chậm rãi xoay người nhìn về phía Chu Thành.

Thân thể gã đứng thực thẳng, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Nếu là khi trước, loại thái độ này sẽ làm gã có vể đầy nguyên tắc và cốt khí, chính là ánh mắt gã lại thoáng lộ ra một tia khinh thị khó phát giác.

“Nói như vậy, ngươi nhất định phải ở lại đây?”

Phó Vô Thiên đột nhiên nở nụ cười, thanh âm ôn hòa rất nhiều.

Thân thể Chu Thành đột nhiên run lên, trong mắt không ức chế được sự sợ hãi.

Đây không phải lần đầu tiên gã nhìn thấy Phó Vô Thiên, sống lâu trong cung, lại là hồng nhân duy nhất bên người Hoàng Đế, tuy không thể cùng tổng quản nội cung Vương Bình so sánh, nhưng vị thế của gã lại gần Vương Bình nhất.

Ngày Phó Vô Thiên ban sư hồi triều (trở về triều theo lệnh vua?), Sùng Minh Đế tự mình ra tận cửa thành chào đón, khi đó gã theo phía sau, nhờ vậy mà may mắn nhìn đến y thân thượng chiến bào, chiến thần uy vũ khí phách, gã vẫn còn nhớ như in, từ ánh mắt đầu tiên nhìn đến vị Vương gia trẻ tuổi này, đôi mắt lạnh lùng thị huyết, thân là thái giám chốn hậu cung, thủ đoạn đê tiện tàn nhẫn nào chưa thấy qua như gã cũng không nhịn được rùng mình.

Khi đó còn nghe nói vị Vương gia này là loại nam nhân bất cẩu ngôn tiếu (tính cách nghiêm túc không thích nói cười), lãnh huyết lạnh lùng, hiện giờ thấy y nở nụ cười, gã chợt có dự cảm không tốt.

Chu Thành lòng đầy bất an, vội vàng lên tiếng:”Vương gia, nô tài chỉ là là phụng mệnh hành sự, mong Vương gia giơ cao đánh khẽ không cần làm khó kẻ hèn này.”

Những lời này ngoại trừ tỏ vẻ nhún nhường yếu thế, sâu xa còn ám chỉ sau lưng gã là Sùng Minh Đế.

“Bổn Vương đương nhiên biết ngươi là phụng mệnh hành sự…” Tươi cười của y lộ ra một tia tàn nhẫn, thanh ngữ so với vừa rồi càng thêm nhẹ.

Chu Thành răng đánh cầm cập, rốt cuộc không giả bộ trấn định nổi nữa.

Phó Vô Thiên chậm rãi giơ tay lên.

Đúng lúc này, một bàn tay khác nhanh chóng bắt lấy cổ tay y…

Phó Vô Thiên nghiêng đầu liền nhìn thấy Vương phi nhìn y nhíu mày:”Làm sao vậy?” Tươi cười phai nhạt đôi chút, nhưng lại giống như mộc xuân phong, ấm áp hơn nhiều.

*như mộc xuân phong: nghĩa đen như ngồi trong gió xuân – chỉ nụ cười làm người thoải mái, nghĩa bóng là chỉ khi tiếp xúc với những người có trí tuệ và nhân cách cao thượng sẽ làm người ta được khai sáng*

An Tử Nhiên lên tiếng:”Đây là nhà mới của An gia.”

Phó Vô Thiên lập tức hiểu ý.

Lần trước trong sân chết hai mạng người, An gia không thể không chuyển nhà, tòa nhà hiện tại mặc dù do Sùng Minh Đế ban thưởng, nhưng chính là hàng xóm với Phó Vương phủ, thực sự rất tiện lợi, An Tử Nhiên không chút khách khí mà vui lòng nhận nhận lấy, mà nếu có ý trụ lại, hiển nhiên không thể dính máu người.

Phó Vô Thiên vì không thể giết người mà nhíu mày, mắt nhìn Chu Thành đã sợ đến mức run lẩy bẩy, không hài lòng nói:”Coi như ngươi tốt số, còn không cút.”

Chu Thành mang theo cung nữ vội vàng chạy khỏi An phủ.

Quận Vương khi nãy rõ ràng là đã động sát khí, gã sẽ không nhìn nhầm, chỉ vừa nghĩ đến chuyện quận Vương thực sự muốn giết mình, Chu Thành không bình tĩnh nổi nữa, lập tức chạy trối chết, dù sao ý tứ của Hoàng Thượng gã đều đã truyền đạt, nếu có trách tội xuống, chỉ cần đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người quận Vương và Vương phi là xong, gã không đáng vì chuyện này mà bồi luôn mệnh.

Trở lại Hoàng cung.

Chu Thành lập tức thêm mắm dặm muối (chém) đem chuyện bẩm báo Sùng Minh Đế.

Gã không phải là người biết tri ân, tuy quận Vương phi đã cứu gã một mạng, nhưng rõ ràng vị Vương phi kia cũng chẳng phải loại lương thiện gì cho cam, hiển nhiên An Tử Nhiên cũng bị bôi đen.

“Phế vật!”

Sùng Minh Đế tùy tiện đem một phần sổ sách cầm trên tay ném về phía Chu Thành.

Dù bị tạp đến đổ máu cũng không dám kêu một tiếng.

“Hoàng Thượng xin hãy bớt giận!”

Một bàn tay trắng nõn tiêm tú đưa ra nhẹ nhàng xoa ngực Sùng Minh Đế, thanh âm yết ớt mềm mềm vang lên trong Ngự thư phòng, chỉ nghe thôi cũng khiến bụng dưới nhanh chóng dâng lên một cỗ nhiệt lưu.

Mỹ nhân dung nhan tuyệt sắc tựa hoa, không phải là vị phi tử lần trước, hiện nay nàng chính là phi tử được Sùng Minh Đế tối sủng ái, công phu trên giường nhất lưu, biết cách sát ngôn quan sắc (Sát ngôn quan sắc: xem xét lời nói, nhìn vẻ mặt, mà hiểu rõ được lòng người), đôi tay nàng giống như có ma lực, mỗi lần đều có thể trấn an lửa giận của Sùng Minh Đế, lần này cũng không ngoại lệ.

Lửa giận trên mặt lão quả nhiên dịu đi rất nhiều, lật tay nắm chặt mỹ nhân, ánh mắt bồi hồi trên phần ngực tuyết trắng lộ ra khỏi xiêm y, trong mắt lửa dục bùng cháy, lập tức đem mỹ nhân kéo vào lòng, mỹ nhân hoảng sợ kêu lên nhu nhược.

“Đều cút hết cho trẫm.”

Trong lòng mấy người Chu Thành nhất thời thở phào, nhanh chóng rời khỏi Ngự thư phòng.

Không lâu sau, bên trong liên tục truyền ra từng trận dâm thanh.

(Một pháo hôi cũ nên không mới tiếp tục tái xuất lên sàn, nhưng chẳng làm được trò trống gì)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play