Phương Quân Bình cùng Trịnh Bích nghe được tin tức An Tử Nhiên trở về, vội vàng mang nhi nữ chạy tới.
Khi nhìn thấy bên người An Tử Nhiên nhiều thêm một nam nhân, các nàng giống hệt Vương Tình Lam ngây người sửng sốt, chẳng ai ngờ An Tử Nhiên thế nhưng còn dẫn theo một cái ngoại nhân trở về.
“An Đại thiếu gia rốt cuộc trở lại, xem ra là đã tìm được thân thích, không biết vị thân thích kia như thế nào rồi?” Trịnh Bích lời nói mang theo chua ngoa, vừa nói vừa đảo quanh đại sảnh một vòng, không thấy thân ảnh An Vu Chi, cho rằng nàng về phòng trước, lại nhìn Phó Vô Thiên bên người An Tử Nhiên, hai người ngồi trên chủ vị, thầm nghĩ y chắc là phu quân của An Vu Chi.
Lúc này tin tức An Vu Chi đào hôn còn chưa truyền tới An Viễn Huyền.
Những người đứng ở đây đều biết, cái gọi là ‘thân thích’ kỳ thực chính là Phó Vô Thiên, người đính ước với An Vu Chi, hai người đã thành thân, bái đường, tự nhiên sẽ là thân thích.
Sau khi nhìn đến Phó Vô Thiên, An Xảo Nga cùng An Khả Tâm lòng đố kị bùng lên mãnh liệt.
Phó Vô Thiên tướng mạo anh tuấn, khí vũ hiên ngang, bất đồng với sự tuấn mĩ của Quản Túc, y chính là dương cương khí phách cùng tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, tràn ngập hương vị nam nhân, mang lại cảm giác an toàn cho người khác, so với Quản Túc tuấn mĩ thì loại hình như Phó Vô Thiên còn hấp dẫn nữ nhân hơn, Đặc biệt là An Xảo Nga cùng An Khả Tâm hai cái thiếu nữ cả ngày ở trong thư phòng, cơ hồ chỉ liếc mắt một cái là đã bị luân hãm.
Bất quá cũng không lạ khi các nàng bị Phó Vô Thiên mê đảo.
Từ sau khi tin đồn Phó Vô Thiên dung mạo xấu xí bị phá vỡ, toàn bộ Quân Tử thành đều biết chiến thần Đại Á là một nam nhân anh tuấn tiêu sái, phóng túng không kiềm chế được.
Nhất là các thiếu nữ trong ngày thành thân nhìn thấy Phó Vô Thiên, trái tim cơ hồ là đặt tại trên người y, ngay cả khi đã thành thân, nhưng những kẻ nhìn chằm chằm vào vị trí trắc phi cũng không thiếu, nếu không phải còn suy xét đến việc hai người mới thành thân được ba ngày, cánh cửa Phó Vương phủ chắc chắn đã bị đạp đổ.
Ánh mắt Trịnh Bích dừng lại trên người Phó Vô Thiên, cầm khăn che miệng cười cợt:”Vị này hẳn là thân thích của An gia chúng ta đi, không biết tôn tính đại danh là gì, là thân thích như thế nào với An gia?”
Lời này nói ra quả thực không chút khách khí.
Nàng gả cho An Thường Phú đã gần hai mươi năm, An gia có vị thân thích nào mà nàng không biết chứ, cho nên dù thừa biết Phó Vô Thiên không có khả năng là thân thích của An gia, lời nói ra mang đầy ý tứ trào phúng, đặc biệt là câu nói sau cùng, rõ ràng đang muốn nói ‘Ta biết ngươi không phải là thân thích gì của An gia’, thuần túy là thái độ xem trò cười.
Nhưng mà Phó Vô Thiên là ai chứ?
Mấy chục vạn quân sĩ Đại Á còn bị y nắm trong tay, huống chi là một phụ nhân.
Phó Vô Thiên ánh mắt sắc bén âm trầm dừng trên người Trịnh Bích:”Cô gia của An gia liệu có tính là thân thích?”
Trịnh Bích chưa từng gặp qua ánh mắt nào như vậy, liền sợ đến mức cả người cứng ngắc, khăn tay thiều chút thì rơi xuống đất, da đầu run lên, cơ hồ nói không lên lời, miễn cưỡng xuất ra một nụ cười.
“Thiếp thân chưa từng nghe nói qua vị tiểu thư nào của An gia thành thân, vị gia này đang nói giỡn đi.”
Phó Vô Thiên không chút để ý nói:”Ngươi chưa nghe nói qua, không có nghĩa là An gia sẽ không có cô gia, mà việc ngươi chưa nghe nói qua, chỉ có thể là do ngươi chưa đủ tư cách để biết.”
Mặt Trịnh Bích nhất thời vặn vẹo.
Sắc mặt của Phương Quân Bình và Vương Tình Lam cũng không dễ nhìn, nói Trịnh Bích cũng là gom cả các nàng vào, tuy sớm biết thân phận thiếp thất là không thể ra mặt, nhưng chính tai nghe được vẫn là cảm thấy khó chịu.
Vương Tình Lam đột nhiên nói:”Tử Nhiên, như thế nào không thấy Vu Chi trở về cùng ngươi?”
Nàng là người thứ nhất đi ra ‘Nghênh đón’, khi đó đứng ở bậc thang đại sảnh, tầm nhìn tương đối trống trải, tuy không nhìn đến tình huống bên kia đại môn, nhưng dù An Tử Nhiên có để An Vu Chi về phòng trước thì cũng không thể nhanh chóng như vậy, lý do duy nhất là An Vu Chi không trở về cùng họ, vì cái gì chưa trở về? Trực giác cho nàng biết có gì đó kì quái.
Tầm mắt An Tử Nhiên lập tức chuyển qua người nàng, hắn luôn biết Vương Tình Lam là một nữ nhân thông minh, việc An Vu Chi không trở lại bị phát hiện đều nằm trong dự liệu của hắn.
“Nàng đào hôn.”
Lời vừa nói ra, tất cả đều kinh hoàng.
An Xảo Nga và An Khả Tâm vẫn luôn im lặng không khỏi ngẩng đầu, lộ ra biểu tình khiếp sợ, nhất thời không thể tiêu hóa tin tức nghiêm trọng này, ngay cả việc vui sướng khi người khác gặp họa cũng không kịp.
Trịnh Bích vội vàng dùng khăn tay che đi khóe miệng tươi cười trên tai họa của người khác:”Vu Chi chính là Tam tiểu thư của chính thất, như thế nào sẽ đào hôn đâu?”
“Đúng vậy, có phải ngươi nghĩ sai rồi hay không, An gia tiểu thư như thế nào sẽ đào hôn chứ?” Vương Tình Lam cũng đứng lên phụ họa, tuy ngữ khí đã tận lực biểu hiện sự kinh ngạc, nhưng cũng không thể che dấu sự vui mừng bên trong.
Duy chỉ có Phương Quân Bình không nói gì, nhưng sắc mặt nàng cũng thực vui vẻ.
An Tử Nhiên đem vẻ mặt họ thu hết vào đáy mắt:”Nàng vì cớ gì đào hôn thì đợi tương lai gặp được nàng các ngươi có thể hỏi, bất quá có một chuyện ta muốn làm rõ, An Vu Chi không còn là Tam tiểu thư của An gia nữa, liền về sau nàng có trở lại, không có sự cho phép của ta, không ai được cho nàng tiến vào An gia nửa bước.”
Nghiêm trọng đến vậy?
Mọi người vẻ mặt kinh ngạc, An Vu Chi dù thế nào cũng là thân muội muội của hắn, thế nhưng chỉ và đào hôn mà đem nàng trục xuất khỏi gia môn, An Tử Nhiên không phải kẻ vô tình, không để ý huyết thống thân nhân như vậy, hẳn là trong thời gian ở Quân Tử thành đã xảy ra địa sự gì đi?
“Nhưng mà nếu Vu Chi đã đào hôn, vị gia này cớ sao lại nói hắn là cô gia của An gia?”
Vương Tình Lam lắm tâm tư lập tức nhớ đến lời nói của Phó Vô Thiên, nam nhân chưa lập gia đình nữ chưa gả, như thế nào cũng không thể xưng là cô gia An gia, An Xảo Nga và An Khả Tâm đều chưa đính ước, hiển nhiên không thể là các nàng.
An Tử Nhiên sắc mật âm trầm.
Vừa nãy đáng lẽ không nên để Phó Vô Thiên mở mồm.
Phó Vô Thiên thản nhiên nói:”Ai nói ta là phu quân của Tam tiểu thư An gia, con cháu An gia cũng không phải chỉ có một người.”
Mấy nữ nhân không kịp phản ứng hai mặt nhìn nhau, không phải là ý tứ mà các nàng đang nghĩ đấy chứ? Người này là vì An Vu Chi đào hôn, nên muốn tại An gia chọn một vị tiểu thư thay thế An Vu Chi? Nếu thật sự là như vây… (Đương nhiên không phải là như vậy rồi.)
An Xảo Nga cùng An Khả Tâm kích động đến mặt đỏ rần.
Nam nhân này vừa nhìn đã biết không phải người thường, huống chi vẫn là từ Quân Tử thành tới, gả cho y về sau tới Quân Tử thành có thể gặp gỡ nhiều người, nói không chứng còn có cả quan to quý nhân, đến lúc ấy thì tốt rồi.
Phương Quân Bình cùng Trịnh Bích không có lạc quan như các nàng, trong lòng ngược lại còn đang nghĩ đến nguyên nhân An Vu Chi đào hôn.
Người nam nhân này thấy thế nào đều là loại không thể xoi mói, nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt nào khác, loại nữ tử lớn lên trong khuê phòng như An Vu Chi sao lại có dũng khí đào hôn?
Nữ nhi chính là chỗ dựa sau này của các nàng, không thể không suy xét nhiều hơn.
“Không biết vị gia này ở Quân Tử thành kinh thương cái gì?” Trịnh Bích sốt ruột hỏi, tuy như vậy thực đường đột, nhưng nàng không muốn nữ nhi sau khi gả đi thì phải hối hận, sống tại Quân Tử thành không nhất định là quan to quý nhân, cho nên nàng không thể không mặt dày mày dạn, bất quá lới này vẫn tương đối có kĩ xảo, tối thiểu nàng còn biết đường không trực tiếp hỏi nhân gia thân phận địa vị gì.
Hai tiểu thư lập tức vểnh tai lên.
Điều này quan hệ đến chung thân đại sự cả đới của các nàng, không thể sơ ý!
Cát Khiêm An đứng một bên ánh mắt lạnh lùng đảo qua các nàng, dùng ngữ khí băng giá nói:”Gia chúng ta làm kinh thương, mua bán gì, không phải là việc mấy cái phụ nhân các ngươi biết được.”
Giống như một chậu nước lạnh tạt lên đầu mọi người, diệt sạch đám tâm tư vừa mới ngoe nguẩy đứng lên.
An Xảo Nga cùng An Khả Tâm nhịn không được thất vọng, thậm chí không che dấu được lộ rõ lên mặt, Đại Á trọng nông khinh thương, địa vị thương nhân thường không cao, tuy không phải lo ăn mặc, nhưng các nàng càng muốn gả cho quan to quý nhân, làm một quý phu nhân cao cao tại thượng, đây mới là tương lai các nàng hướng đến.
Biểu tình trên mặt hai người phi thường rõ ràng, không chút che dấu.
Không khí đại sảnh thoáng chốc trầm xuống.
Phương Quân Bình cùng Trịnh Bích xem tất cả trong mắt, không khỏi vì nữ nhi mà sốt ruột, liền tính khinh thường thương nhân cũng không thể biểu hiện rõ ràng như vậy, vội ám chỉ trừng mắt với các nàng, hai người lúc này mới không thể không thu liễm lại.
“Muốn gả cho gia chúng ta chúng không xem lại bản thân được mấy phân lượng, bất quá chỉ do thiếp thất sở sinh ngay cả làm tiểu thiếp cũng không có cửa, huống chi, gia chúng ta đã sớm thú An gia Đại thiếu gia.” Thiệu Phi vẻ mặt khó chịu rốt cuộc không nhịn được lên tiếng, biểu tình trào phúng nhìn đám người mặt mũi triệt để đen thui, nhưng còn chưa kịp phản bác thì đã bị câu tiếp theo của hắn làm cho ba hồn bảy vía thiếu chút thì bay đi.
Bốn người Phương Quân Bình đã sớm khiếp sợ không nói lên lời, An gia Đại thiếu gia thành thân? Vui đùa cái gì vậy!
Thiệu Phi thấy chủ tử cùng Vương phi không có ngăn hắn lại, hắn cũng không ngốc, việc này sớm muộn cũng để các nàng biết, Vương phi nhất định rất khó mở miệng, cho nên nhất thiết phải có người nói ra chuyện này, lá gan nhất thời to ra:”Ta cũng không nói bậy, An gia Đại thiếu gia hai ngày trước đã gả cho gia chúng ta, hôm này là ngày ngài ấy hồi môn.”
Vài người Phương Quân Bình nhất thời như bị sét đánh trúng, lộ ra biểu tình khiếp sợ.
An Tử Nhiên sao có thể thành thân được?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT