Người tới là Địch Giải Dương. Nam nhân này đã từng có hùng tâm tráng chí, lại bởi vì nhận sai chủ tử, gặp không đúng thời thế, cho nên gặp phải đả kích lớn nhất nhân sinh.

Hắn từng thấy người này trên chiến trường. Khi đó hắn có ý chí phấn chấn cỡ nào, chí khí ngút trời cỡ nào, ngạo khí và tự tin của một tướng quân chân chính, so sánh với hiện tại, khác biệt lớn làm hắn thiếu chút nữa không nhận ra.

An Tử Nhiên không biết Địch Giải Dương vì sao lại tìm tới lúc này. Phó Vô Thiên đang tham gia đàm phán, hắn không phải cũng nên ở nơi đó sao?

Nghe nói đối phương muốn gặp mình, hắn không cảm thấy quá lo lắng. Địch Giải Dương tuy là tướng quân Dung Quốc, nhưng chắc hẳn cũng không dám tại thời điểm này sinh ra chủ ý xấu xa.

“Bái kiến Vương phi.”

Đối phương cung cung kính kính hành lễ, biểu hiện ra giáo dưỡng tốt đẹp, thoạt nhìn không giống như tới gây sự. An Tử Nhiên không cho rằng mình và hắn có giao thoa gì, cho nên có chút tò mò, gật đầu rồi nhàn nhạt nói: “Địch tướng quân thật nhàn nhã, lúc này còn có thời gian đến Phó Vương phủ chơi. Người có chuyện gì quan trọng, thỉnh nói ngắn gọn.”

Hắn nói thẳng làm Địch Giải Dương hơi sửng sốt, lại có chút không nói nên lời. Xác thật có chút khó mở miệng. Tuy rằng hoàng đế Dung Quốc đã có dấu hiệu muốn từ bỏ hắb, nhưng hắn đến cùng vẫn là người Dung Quốc, không thể trơ mắt mà nhìn Dung Quốc bị cắt đi một phần lãnh thổ.

An Tử Nhiên khóe miệng câu lên, màu mắt đen như có thể trực tiếp nhìn thấu ý tưởng của hắn, “Nếu Địch tướng quân tới vì đàm phán, ta khuyên ngươi đừng uổng phí tâm tư.”

Bị nói trúng tim đen, Địch Giải Dương sắc mặt có chút khó coi. Nhưng vẫn còn chuyện khác càng khó xử. Có một số việc tuy rằng không nói ra, không có nghĩa không ai biết.

“Có vài lời ta không muốn nói, nhưng Địch tướng quân đã tới, ta cũng nói rõ luôn đi. Có những thứ không phải của ngươi thì vĩnh viễn cũng không có khả năng là của ngươi, những thứ không nên mơ ước thì tốt nhất thu hồi tâm tư không nên, miễn cho đến lúc té ngã liền khó coi.”

Hắn nói trắng ra, làm Địch Giải Dương tựa như thẹn quá thành giận đứng phắt dậy, hai mắt trừng lớn khó có thể tin nhìn chằm chằm An Tử Nhiên, sau một lúc lâu mới run run mở miệng.

“Vương phi có ý gì, cái gì không phải của ngươi, cái gì tâm tư không nên có, bản tướng quân không hiểu ngươi đang nói cái gì.”

An Tử Nhiên thấy hắn không thừa nhận, cũng không tiếp tục, liền nói: “Không hiểu thì thôi. Địch tướng quân nếu không có chuyện gì khác, vẫn là mời trở về đi.”

Địch Giải Dương đại khái không ngờ mục đích còn chưa đạt tới đã bị hạ lệnh tiễn khách, cuối cùng giận dữ rời đi.

Giải quyết một tình địch không tính là tình địch, An Tử Nhiên tâm tình không tồi.

Phó Vô Thiên trở về liền nhạy bén nhận thấy biến hóa tí ti. Hắn nghe Chu quản gia nói Địch Giải Dương đã tới, trong lòng cũng rất bất ngờ. Tuy rằng không biết đối phương tìm Vương phi làm gì, nhưng vừa thấy là biết không chiếm được chỗ tốt, cho nên hắn không hỏi.

Hắn không đề cập tới, An Tử Nhiên cũng không chủ động nhắc lại. Có một số việc nếu chưa bao giờ bắt đầu, vậy không cần phải nhắc tới. Hơn nữa, hắn sao có thể giúp ‘tình địch’ hấp dẫn sự chú ý của Phó Vô Thiên? Lại không phải não tàn.

“Vương gia, đàm phán tiến hành thế nào?” An Tử Nhiên rót cho hắn chén trà, hỏi, lần thứ ba đàm phán mà không có kết quả, sắc mặt hai bên chỉ sợ cũng khó coi.

Phó Vô Thiên uống liền một hơi, không nhanh không chậm nói: “Tử Vi Quốc đã đồng ý với điều kiện của Đại Á, có bồi thường, cũng cắt nhường đất, Dung Quốc thì chưa chịu.”

An Tử Nhiên đã đoán được. Địch Giải Dương muốn gặp hắn khẳng định ôm tâm lý may mắn. Trước khi không có được đáp án, họ khẳng định sẽ không dễ dàng nhả ra.

Còn Tử Vi Quốc, Lôi Lân từ khi đăng cơ đã gồm thâu nhiều tiểu quốc như vậy, lãnh thổ mở mang của họ có nơi hoang vi không có người sinh sống, cho nên Tử Vi Quốc tranh chấp kỳ thật chính vì mặt mũi cùng tự tôn.

“Vương gia tính toán đối phó Dung Quốc thế nào?”

Phó Vô Thiên đặt ché xuống bàn, khóe miệng câu lên, “Vương phi kỳ thật đã đoán được đúng không.”

An Tử Nhiên cười mà không đáp.

Đối phó Dung Quốc kỳ thật rất đơn giản. Dung Quốc và Đại Á từ đầu đã xô xát mấy năm, lại bị Tử Vi Quốc đẩy ra làm lá chắn, làm binh lực vật lực tiêu hao không ít. Sau khi xé rách quan hệ với Đại Á, họ đồng thời phải ứng phó Đại Á và Cao Trạch. Quốc khố đã sớm thấy đáy, nghe nói còn thiếu một đống nợ, cho nên Dung Quốc hiện nay đã không chịu nổi thêm một trận chiến nào.

Mấy ngày sau, Đại Á suất lĩnh hai mươi vạn đại quân đột nhiên tạo áp lực lên biên cảnh Dung Quốc.

Tuy không có tư thế chuẩn bị công kích, nhưng bên cạnh nằm kè kè một con hùng sư có thể nhào lên cắn bất cứ lúc nào, không ai có thể an tâm. Dung Quốc vẫn luôn không chịu đáp ứng yêu cầu của Đại Á và Cao Trạch, dẫn tới hai thủ đô rất bất mãn, hoàng đế Dung Quốc rất bồn chồn.

Không bao lâu, Cao Trạch cũng làm ra hành động tương tự, tạo áp lực lên biên cảnh. Lúc này, hoàng đế Dung Quốc thật sự luống cuống. Dù biết Đại Á và Cao Trạch cố ý, họ cũng không dám đánh cuộc, nếu họ thật sự công kích Dung Quốc thì làm sao bây giờ?

Dung Quốc cuối cùng vẫn bị bức bách đồng ý với điều kiện của Đại Á và Cao Trạch. Dung Quốc bị cắt đi một phần lớn lãnh thổ, Ninh Thủy hải vực cũng hoàn toàn thuộc về Đại Á, còn phải bồi thường một khoản kếch xù, trực tiếp làm Dung Quốc nguyên khí đại thương.

Vì Dung Quốc hiện giờ quốc khố trống rỗng, cho nên Đại Á và Cao Trạch cho phép họ ‘trả góp’ trong vòng mười năm.

Trải qua lần đàm phán này, Dung Quốc trong vòng ít nhất hai mươi năm không thể tiếp tục gây sóng gió. Hai mươi năm sau, chênh lệch giữa họ cùng Đại Á chỉ sợ sẽ càng khổng lồ.

Đến tận đây, chiến tranh rốt cuộc đặt dấu chấm hết.

Ký kết hiệp nghị xong xuôi, sứ giả Tử Vi Quốc chuẩn bị trở về. Nhưng trước khi rời đi, Lôi Dương lại muốn gặp An Tử Nhiên một lần, chỉ muốn nói với hắn mấy câu.

Phó Vô Thiên không muốn cho họ gặp Vương phi của hắn, nhưng vẫn chuyển lời cho An Tử Nhiên.

An Tử Nhiên không cho rằng hắn và Lôi Dương có cái gì để nói, nhưng đối phương nếu đưa ra yêu cầu, hắn cũng muốn nghe xem đối phương muốn nói cái gì, vì thế đồng ý.

Hai bên hẹn gặp ở phòng số 10 chữ Thiên của An gia tửu lầu. Ngày hôm sau, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đúng giờ xuất hiện. Quá trình đúng như Lôi Dương nói, chỉ nói với hắn mấy câu mà thôi, sau đó hắn đã bị Phó Vô Thiên kéo về.

An Tử Nhiên rõ ràng thấy Lôi Dương còn có chuyện muốn nói, nhưng hắn cũng không có hứng thú nghe tiếp, bởi vì những nội dung trước đó có liên quan đến hoàng huynh của hắn.

Trên thực tế, đây là lần đầu Lôi Dương chính thức gặp An Tử Nhiên. Từ khi bại bởi Đại Á, Lôi Dương vẫn luôn muốn gặp một lần người đã làm hoàng huynh đến bây giờ đều nhớ mãi không quên, bởi vì Hoắc Cảnh Phi nói cho hắn một chân tướng khiếp sợ.

Đáng tiếc, có một số việc không đơn giản chỉ là tỉnh ngộ quá muộn. Hai đường thẳng song song vốn không có khả năng tương giao, dù có một ngày bừng tỉnh nhận ra, hai đường thẳng song song cũng không có khả năng sửa thành đường cong.

Người ngoài cuộc tỉnh táo, chính là đạo lý này đi.

……

Thời gian tiếp theo, các quốc gia tiến vào thời kỳ nghỉ ngơi lấy lại sức, phục hồi những nơi bị phá hư cùng thành lập phòng tuyến mới, đường biên giới phải một lần nữa quy hoạch lại…… Rất nhiều rất nhiều, vân vân và mây mây.

Đại Á tuy rằng không bị tán phá mấy, nhưng cũng phải làm không ít chuyện. Tỷ như dân cư Sa Bạch Quốc mà Dạ Vũ mang đến, còn có khách du lịch, rải rác, đều phải tiến hành sắp xếp.

Phó Nguyên Phàm cùng các vị đại thần thương lượng, không tính toán để họ sinh hoạt độc lập ở một vùng, bởi vì như vậy sẽ khó cho họ có thể dung nhập Đại Á, còn có khả năng bước lên vết xe đổ của Tử Vi Quốc. Nói đến cùng chính là vấn đề tinh thần.

Đây là ý kiến của An Tử Nhiên. Tử Vi Quốc chôn xuống tai hoạ ngầm chính là bởi họ gồm thâu tiểu quốc lại không đối xử tử tế với bá tánh, còn dùng vũ lực tiến hành chèn ép, đây là lỗi lớn nhất của Lôi Lân. Nếu có thể cho họ một cuộc sống ăn no mặc ấm, thời gian có thể thay đổi tất cả. Mười năm vốn không ngắn, nếu Lôi Lân lúc trước có thể làm toàn vẹn, căn bản sẽ không bị Phó Vô Thiên nắm được nhược điểm. Cho nên chỉ cần làm tốt công tác tư tưởng là không cần lo lắng.

Tử Vi Quốc chôn xuống tai hoạ ngầm chính là bởi họ gồm thâu tiểu quốc lại không đối xử tử tế với bá tánh, còn dùng vũ lực tiến hành chèn ép, đây là lỗi lớn nhất của Lôi Lân. Nếu có thể cho họ một cuộc sống ăn no mặc ấm, thời gian có thể thay đổi tất cả. Mười năm vốn không ngắn, nếu Lôi Lân lúc trước có thể làm toàn vẹn, căn bản sẽ không bị Phó Vô Thiên nắm được nhược điểm. Cho nên chỉ cần làm tốt công tác tư tưởng là không cần lo lắng.

Vì để bá tánh Đại Á biết họ rất hoan nghênh những người này, sẽ không bài xích bởi vì họ không phải người bản địa, Phó Nguyên Phàm dựa theo đề nghị của An Tử Nhiên chiêu cáo thiên hạ, đồng thời để Dạ Vũ phụ trách. Bằng quan hệ giữa hắn cùng An Tử Nhiên, cho dù có người kích động bá tánh thì cũng có thể lập tức giải quyết tai hoạ ngầm.

Trải qua hơn hai tháng xây dựng, Đại Á cuối cùng cũng được yên ổn. Mặt khác, vì cảm tạ Cao Trạch vô điều kiện vươn tay trợ giúp, Đại Á quyết định cho chuyển giao kỹ thuật và hỗ trợ tài lực, trợ giúp Cao Trạch thoát khỏi nghèo khó. Kỹ thuật gieo trồng bông cùng sản xuất vải dệt, tài lực thì đến từ khoản tiền bồi thường đầu tiên của Dung Quốc.

Thiên Thọ năm thứ 3, tháng 12.

Hoàng đế Đại Niết Quốc vẫn luôn im hơi lặng tiếng đột nhiên phái sứ giả trình công văn liên hôn tới Đại Á. Không nhắc đến quốc hiệu, đây là lần thứ hai liên hôn, hơn nữa đều là sau khi chấm dứt đại chiến, chỉ khác ở chỗ trước kia là hoàng đế Vạn Thanh Quốc, lần này lại là Chu đế của Đại Niết Quốc.

Thú vị chính là, công chúa liên hôn lại là Ổ Ngọc Sương.

Vạn Thanh Quốc đã là quá khứ. Ổ Ngọc Sương cùng thành viên hoàng thất khác đều bị Chu đế giam lỏng. Thân phận của họ kỳ thật cũng đã theo Vạn Thanh Quốc chỉ là một danh từ.

Người chú ý lần liên hôn trước đều biết Đại Á không thích Ổ Ngọc Sương, có người cho rằng Chu đế làm vậy có chút coi rẻ Đại Á. Chân tướng thế nào, Ổ Ngọc Sương là vai chính nên rất rõ ràng. Chính vì rõ ràng, cho nên nàng cơ hồ tuyệt vọng.

Trải qua trận chiến này, Đại Á đứng vững vị trí cường quốc. Đại Niết Quốc lại không ổn định như mặt ngoài, vẫn còn một số nhân tố không xác định đang ẩn núp. Hơn nữa, Đại Niết Quốc có thể thành lập cũng ít nhiều nhờ Đại Á và Cao Trạch lựa chọn nghỉ ngơi lấy sức, nếu không Đại Niết Quốc hiện tại chỉ sợ vẫn còn trong chiến loạn. Bởi vậy, có một phầm nhỏ cho rằng Đại Niết Quốc đang lấy lòng Đại Á.

Ổ Ngọc Sương chưa từng làm gì thất lễ với Đại Á, nhưng nàng từng xô xát với An Tử Nhiên, các hộ vệ lúc trước đi cùng nàng đều biết. Nàng đã từng đến Phó Vương phủ, trước mặt An Tử Nhiên nói lời không khách khí, tuy rằng sau đó đã may mắn tránh được một kiếp, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được vận mệnh.

Ổ Ngọc Sương là công chúa của triều đại trước, Đại Á căn bản không cần nể mặt Đại Niết Quốc. Đại Niết Quốc cũng không để bụng vị công chúa này, nếu không, họ sẽ không đưa nàng đến Đại Á khi biết rõ An Tử Nhiên không có hảo cảm với nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play