Hai người đứng trên vách núi, bốn phía cây cối xanh um. Gió thổi làm vạt áo phát ra tiếng sột soạt, tóc cũng bay múa hỗn độn, dưới ánh trăng hình thành bức họa tĩnh lặng duyên dáng.
Mấy tháng qua ngoài chiến tranh cũng chỉ có chiến tranh, vì mau chóng kết thúc, họ đã thật lâu không hưởng thụ thế giới hai người. Tại phiến núi này, tĩnh lặng hiếm có làm người xúc cảnh sinh tình.
Một hồi lâu, hai người đều không mở miệng.
“Vương gia có từng nằm trên cỏ nhìn bầu trời không?” An Tử Nhiên đánh vỡ yên lặng
Hắn nhớ tới trước kia khi làm một nhiệm vụ, địa điểm ở trên một mảnh cao nguyên, nơi đó có đồng cỏ rậm rạp xanh tươi mênh mông vô bờ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ban đêm nằm trên cỏ nhìn sao trời, tâm tình sẽ trở nên thập phần bình tĩnh, đầu óc trống rỗng, không cần nghĩ gì cả.
Đó là lần đầu tiên hắn được thả lỏng như vậy, nên sau này vẫn luôn kéo dài thói quen này. Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn đều sẽ làm như vậy, cho dù là trời mưa.
Phó Vô Thiên nghiêng đầu nhìn hắn. Không chờ hắn mở miệng, An Tử Nhiên đột nhiên kéo hắn ngồi xuống, rồi nhoài mình nằm trên cỏ. Không có nhiệm vụ, nhưng hôm nay hắn lại rất muốn làm như vậy.
“Vương gia, ta có từng nói cho ngươi một thói quen của ta?” An Tử Nhiên làm như không có cảm giác được tầm mắt nóng rực của Phó Vô Thiên, nhìn lên không trung chậm rãi nói. (Himeko: hơi phá mood, nhưng tui có cảm giác anh Thiên muốn đánh dã chiến ở đây.)
An Tử Nhiên vắt tay lên trán, nở nụ cười: “Chính xác mà nói là nhìn không trung ban đêm.”
Hắn chưa bao giờ là người lãng mạn, nhưng thói quen này trong mắt người khác có vẻ rất lãng mạn, cho nên hắn chưa từng nói với bất cứ ai. Hơn nữa, hắn chỉ muốn được ở một mình. Đồng đội chỉ biết là đội trưởng của họ sẽ biến mất một hai ngày sau khi nhiệm vụ hoàn thành. Nhưng hiện tại…… Có thêm một người.
Phó Vô Thiên học hắn nằm xuống, thị giác nhìn không trung tức khắc thay đổi, ngôi sao như gần ngay trước mắt, duỗi tay là có thể chạm đến.
An Tử Nhiên muốn nói vẻ đẹp của bầu trời đêm không phải ngôi sao, đó là cảm giác tâm linh được gột rửa, mà không phải cái gọi là thịnh yến dành cho thị giác.
Trên đời này, chỉ có Phó Vô Thiên hiểu hắn nhất.
Hai người dựa sát vào nhau, đôi tay đan chặt vào nhau.
Ngày hôm sau, hai người lại trở nên bình thường, tuy rằng ở trong mắt người khác, Phó Vô Thiên luôn là thời khắc tú ân ái với Vương phi của hắn.
…
Họ hiện tại đang ở vùng núi sâu thuộc lãnh thổ Tử Vi Quốc, đây là con đường phải đi khi tiến vào Tử Vi Quốc. Vượt qua vùng núi là đến một mảnh bình nguyên, sau đó là thôn trang, xa hơn nữa là thành trì. Bị xâm nhập sâu như vậy là lần đầu tiên Lôi Lân gặp phải từ khi đăng cơ, cho nên vùng núi này là lá chắn rất quan trọng.
Chiến đấu ở vùng núi, cơ hồ nơi nơi đều là chướng ngại vật, không thể đánh không kiêng nể gì giống như trận chiến công thành. Ở đây, họ phải bận tâm rất nhiều thứ.
Họ không thể tìm dân bản địa dẫn đường giống đội quân Tử Vi Quốc, hoặc là bảo họ vẽ ra bản đồ, chỉ có thể tự mình tìm hiểu. Khi đụng độ quân địch, họ không thể muốn đánh thế nào thì đánh. Khi lạc đường hoặc đi lẻ đều có khả năng bị địch nhân bắt lấy. Núi sâu nhiều cây cối, một khi bùng nổ hoả hoạn, tình huống sẽ thực nghiêm trọng.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý sớm muộn gì sẽ gặp phải loại tình huống này, nhưng chân chính gặp phải vẫn cảm thấy có chút nhụt chí.
Quân đội Tử Vi Quốc vốn quen thuộc địa hình. Đối phương tuyệt đối sẽ không cho họ thời gian thích ứng, cho nên có thể xác định Tử Vi Quốc nhất định sẽ phát động công kích trước, hơn nữa sẽ sớm thôi.
Kiến nghị của mọi người đều có chút bảo thủ. Đây không phải là sân nhà, nếu lần đầu tiên đã khởi xướng công kích quy mô lớn, rất có thể sẽ tạo thành tổn thất lớn.
Phó Vô Thiên vẻ mặt trầm tư, không phụ họa gì cả, cuối cùng mới nhìn về phía An Tử Nhiên đang suy tư gì, cười nói: “Vương phi có cao kiến gì?”
An Tử Nhiên lần này lại không lập tức trả lời hắn, cười nhạt hỏi ngược lại: “Vương gia nghĩ sao?”
Phó Vô Thiên biết hắn muốn nghe cái nhìn, tươi cười tùy ý lại lộ ra vẻ sự tự tin ngạo khí, nói: “Tuy rằng chúng ta không có ưu thế lớn, nhưng không phải hoàn toàn không có. Mọi người đừng quên chúng ta còn có súng etpigôn cùng hỏa tiễn.” Ưu thế của súng etpigôn và hỏa tiễn tại núi sâu rừng già này mới có thể hoàn toàn được thể hiện.
“Anh hùng sở kiến lược đồng.” An Tử Nhiên cười, đây đúng là hắn ý tưởng chi nhất. (Himeko: kiến ở đây là ý kiến, ý kiến không mưu mà hợp)
Hai người mỉm cười nhìn nhau, như có hào quang vạn trượng bộc phát ra, không thể ngăn cản, làm mọi người chỉ cảm thấy đôi mắt sắp bị lóe mù.
“Tuy rằng chúng ta không quen thuộc địa hình, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng nó đánh du kích.”
Chợt nghe được danh từ mới, tất cả mọi người đều không phản ứng lại, dấu chấm hỏi to đùng trên đầu, cái gì là đánh du kích?
Mọi người đột nhiên an tĩnh suy nghĩ. Từ ý trên mặt chữ, hẳn là một loại chiến thuật có tính linh hoạt.
An Tử Nhiên nói tiếp: “Núi sâu có rất nhiều đường. Mọi người cũng biết, chính diện đối kháng với binh lính Tử Vi Quốc thì chúng ta phần thắng không lớn, cũng sẽ phải trả giá không thấp, cho nên chúng ta phải lợi dụng tư duy theo quán tính. Họ cho rằng chúng ta sẽ không đánh lén, chúng ta đánh lén cho họ xem.”
Mọi người ánh mắt sáng lên.
Liễu Hữu Vi nhíu mày đưa ra vấn đề, “Chúng ta không quen với cách làm của Hoắc Cảnh Phi, nếu đối phương cũng lợi dụng tư duy này thì thế nào?”
An Tử Nhiên cười đến đôi mắt sáng lên: “Như vậy chẳng phải là càng tốt, nếu họ vẫn luôn tụ tập một chỗ thì chúng ta mới phải đau đầu.”
Lời hắn nói tuy chỉ là giả thiết, nhưng nghe lại có vẻ rất hiện thực.
Liễu Hữu Vi vẻ mặt kinh ngạc. Khó trách mọi người lại tín nhiệm Vương phi như vậy, còn lợi hại hơn hắn tưởng tượng.
Nhất đắc ý không aì hơn Phó Vô Thiên, đây là Vương phi của hắn.
An Tử Nhiên giải thích về đánh du kích. Cách hiểu của họ không có sai, nhưng tính linh hoạt chỉ là một điểm. Đánh du kích lấy tập kích là chủ, đã linh hoạt lại còn khá lưu động, chủ động. Giải quyết nhanh gọn, có thể tương đối toàn diện tận dụng binh lực. Tinh túy của nó là địch tiến ta lui, địch trú ta nhiễu, địch mệt ta đánh, địch trốn ta truy.
Chờ hắn nói xong, mọi người chỉ cảm thấy Vương phi là thần. Nếu Hoắc Cảnh Phi cũng biết chiến thuật đánh du kích thì xui xẻo tuyệt đối là họ, bởi vì ưu thế lớn nhất của Tử Vi Quốc chính là quen thuộc địa hình.
Cũng may, vì khắc phục khó khăn, họ đã suy nghĩ vài biện pháp.
Khi xác định chiến tuyến, họ đã phái người đi trước thăm dò. Phó Vô Thiên cũng tham gia, nguyên nhân là trí nhớ của hắn tốt. Nhưng phương pháp này không phải tốt nhất, bởi vì vùng núi này rất lớn, ngắn ngủn mấy ngày là không có khả năng đi hết.
Một phương pháp khác tương đối bạo lực.
Có vài thôn trang lớn gần vùng này, cho nên nơi này thường thường sẽ xuất hiện đạo phỉ vào thôn trang cướp bóc tài vật và lương thực. Người dân bản địa thập phần thống hận họ, quan phủ cũng đã từng ra tay vài lần, nhưng vùng núi này như nhà của đám đạo phỉ, một khi để họ chạy trốn vào thì gần như không thể tìm thấy.
Biết nơi này có một đám đạo phỉ, họ liền tìm đến sào huyệt của họ. Tuy rằng để chạy thoát một số, nhưng đa phần đều đã rơi vào tay họ. Đạo phỉ không giống bá tánh thường, vì mạng sống, họ có thể làm bất cứ thứ gì. Hơn nữa, đám đạo phỉ này không phải tất cả đều là người Tử Vi Quốc.
An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên trao đổi ánh mắt mà chỉ hai người họ mới hiểu, sau đó mới cùng mọi người thương lượng kế hoạch.
Cùng lúc đó, quân doanh Tử Vi Quốc chào đón vài vị khách tôn quý. Các tướng lĩnh đã giật mình lại sợ hãi.
Ở một thôn trang nào đó, trong một gian phòng đơn sơ, Hoắc Cảnh Phi quỳ một gối trên mặt đất hành lễ với Lôi Lân. Không được báo tin trước, cho nên hắn cũng rất kinh ngạc.
Sự xuất hiện của Hoàng Thượng cố nhiên có thể ủng hộ sĩ khí, nhưng kém theo đó là nguy hiểm lớn hơn nữa. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, nếu Hoàng Thượng gặp bất trắc thì họ không đảm đương nổi. Nếu như Đại Á biết thì cũng sẽ rất nguy hiểm. Bắt giặc bắt vua trước, đạo lý này tin tưởng ai ai cũng biết.
“Hoàng Thượng, ngài như thế nào tới?”
Lôi Lân chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt giống hàn tinh lạnh nhạt khiếp người, “Có một số việc trẫm không muốn chờ thêm.”
Người khác có lẽ nghe không hiểu, Hoắc Cảnh Phi lại hiểu rõ. Tuy rằng trong lời đồn người kia rất không tầm thường, nhưng hắn vẫn không thể hiểu được sự cố chấp của Hoàng Thượng kia. Chỉ dựa vào một người là có thể đạt tới mục tiêu của họ sao? Hắn thấy đó hoàn toàn là chuyện không thể nào.
“Hắn thật sự đáng giá Hoàng Thượng mạo hiểm?”
Vẻ mặt Lôi Lân có chút run rẩy, tuy rằng chỉ chợt lóe qua, ánh mắt chiết xạ ra quyết tâm, “Có đáng giá hay không, ngươi gặp hắn là sẽ biết, ngươi nhất định sẽ bị năng lực của hắn thuyết phục. Hắn không nên ở lại Đại Á, nếu hắn có thể phục vụ cho trẫm, trẫm có tự tin, thống nhất các quốc gia không hề là việc khó.”
Hắn vẫn không từ bỏ An Tử Nhiên, hoặc là nói, mong muốn có được hắn đã biến thành chấp niệm.
Có lẽ có một ngày, hắn có thể đạt thành mong muốn.
Có lẽ có một ngày, chấp niệm này sẽ kéo hắn vào vực sâu vạn kiếp bất phục
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT