Chương Lập Ngôn diễu võ dương oai ở Ninh Thủy đã không phải chuyện một ngày hai ngày. Trước kia bởi vì trời cao hoàng đế xa, Sùng Minh Đế lại bỏ bê triều chính, cho nên căn bản không ai trị hắn.
Hiện tại bùng nổ chiến tranh, Ninh Thủy hải vực cũng trở thành chiến trường, Quân Tử Thành thế tất sẽ phái người tới đây. Chương Lập Ngôn tuy đã dọn sạch một vài chuyện bất lợi với bản thân, nhưng vấn đề vẫn quá lớn, quan trọng nhất chính là, hắn căn bản không ngờ Quận Vương sẽ tự mình tới.
Quận Vương được tôn sùng là chiến thần Đại Á, nhưng đó là chiến tranh trên cạn. Thuỷ chiến và lục chiến bất đồng, sách lược của lục chiến không có khả năng hoàn toàn áp dụng cho thủy chiến.
Sau khi trở về, Chương Lập Ngôn lập tức đi tìm tri huyện, há biết tri huyện gàn bướng hồ đồ, đáp lại một câu hắn chỉ là quan tép riu thất phẩm, quản không được nên mặc kệ.
Hắn rõ ràng đang trả thù Chương Lập Ngôn trước kia áp chế hắn, khinh thường hắn chỉ là quan thất phẩm. Chương Lập Ngôn không thể làm gì, đang gấp đến độ xoay quanh, lại đột nhiên có thủ hạ vội vã vọt vào, vẻ mặt hoảng loạn làm hắn cũng thấy khẩn trương.
“Đại nhân, việc lớn không tốt, Triệu đội trưởng bị bắt.”
“Cái gì? Rốt cuộc sao lại thế này?”
Triệu Lượng là đệ đệ của mỹ thiếp xuất hiện ở đại sảnh ngày hôm đó, năm nay mới vừa trở thành đội trưởng của một đội quân hai trăm người. Hắn ngoài ăn nhậu chơi bời mọi thứ tinh thông thì chẳng có bản lĩnh, nói trắng ra là chính là đi cửa sau.
Thủ hạ lập tức kể lại quá trình. Chương Lập Ngôn nghe xong mồ hôi lạnh đều rơi xuống.
Buổi chiều, An Tử Nhiên nói chuyện với tiểu hài tử kia xong thì cùng Phó Vô Thiên đi tới căn cứ huấn luyện thuỷ quân. Căn cứ nằm gần bờ, trên biển phát sinh sự tình gì sẽ tương đối tiện xuất binh. Lần này đánh giặc, căn cứ huấn luyện cũng canh phòng nghiêm ngặt hơn.
Triệu Lượng đi cửa sau, căn bản không để tâm chuyện đánh giặc, những người khác gia tăng huấn luyện, hắn thì mang theo mấy tên thủ hạ phá phách khắp nơi, không tham dự chiến đấu. Hôm nay cũng vậy, kết quả gặp phải Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên trùng hợp tới đây.
Thấy hai người lạ mặt, Triệu Lượng cảm thấy họ không giống người tốt, liền nói họ rất có thể là thám tử Dung Quốc phái tới, muốn lục soát người.
Hai người đương nhiên không đồng ý, Triệu Lượng càng thêm nhận định họ chính là thám tử địch quốc. Hai bên liền nổi lên tranh chấp.
Triệu Lượng ỷ vào có Chương Lập Ngô làm chỗ dựa, ở căn cứ huấn luyện kiêu ngạo đã quen, đắc tội quá nhiều người. Có rất nhiều người đã sớm chướng mắt, mà người vui sướng khi người gặp họa nhất chính là phó chỉ huy Đường Nham Tùng.
Đường Nham Tùng dựa vào thực lực bò lên vị trí phó chỉ huy. Kỳ thật hắn có thể đi càng xa, nhưng vẫn luôn bị Chương Lập Ngôn áp chế, cho nên hắn không hề có hảo cảm với Chương Lập Ngôn và Triệu Lượng. Thấy Triệu Lượng gây sự với hai nam tử, hắn liền ngăn cản.
Triệu Lượng căn bản không sợ hắn, hai bên thiếu chút nữa đánh lên.
Nhưng này không phải trọng điểm. Trọng điểm là Triệu Lượng muốn động thủ với An Tử Nhiên. Hắn thấy An Tử Nhiên văn văn nhược nhược liền muốn bắt hắn trước, kết quả bị Phó Vô Thiên một chân đá bay hơn mười mét, trực tiếp chết ngất.
Chương Lập Ngôn té ngã lộn nhào chạy tới căn cứ huấn luyện. Sự kiện đã được giải quyết, không khí lại có chút vi diệu. Không ít binh lính thấy hắn, vẻ mặt đều thực cổ quái, người ngày thường nịnh bợ hắn cũng im thin thít. Họ tốp năm tốp ba xúm lại khe khẽ nói nhỏ, thấy hắn tới thì lập tức dừng lại, có vài người trực tiếp lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
“Thủ trưởng, Quận Vương cho gọi.” Đường Nham Tùng cùng mấy thuỷ binh đi tới trước mặt.
Tuy đối phương không lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa, nhưng Chương Lập Ngôn có thể cảm giác được họ đang đợi hắn xui xẻo, sắc mặt không cấm xuống.
Trong phòng rất an tĩnh, Chương Lập Ngôn đi vào không nhìn thấy Triệu Lượng, chỉ có Quận Vương và Vương phi, và Đường Nham Tùng đi sau hắn. Một quyển sổ đột nhiên ném tới bên chân, dọa hắn giật mình, ngẩng đầu chạm thẳng vào ánh mắt lạnh nhạt của Quận Vương.
“Chương Lập Ngôn, lạm dụng chức quyền, ăn hối lộ trái pháp luật, ngươi thật ra mọi thứ đều dám làm.”
Chương Lập Ngôn ‘cộp’ một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt sợ hãi, “Vương gia minh giám, tiểu nhân không có, tiểu nhân oan uổng a!”
“Có oan uổng hay không, bổn vương sẽ điều tra rõ ràng. Người tới, giải hắn vào nhà tạm giam, không có lệnh của bổn vương, không ai được thả hắn ra, cũng không cho phép bất luận kẻ nào thăm hỏi.”
Hai binh lính đi vào, đưa Chương Lập Ngôn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy ra ngoài.
“Đường Nham Tùng.”
Nghe thấy tên mình, Đường Nham Tùng lập tức đứng thẳng, “Có thuộc hạ.”
Phó Vô Thiên đánh giá hắn một vòng, ánh mắt dừng trên vẻ mặt hắn có chút kích động, “Từ giờ trở đi, bổn vương giao cho ngươi vị trí tổng chỉ huy, hy vọng ngươi sẽ không làm bổn vương thất vọng.”
Đường Nham Tùng thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Sấm rền gió cuốn giải quyết mọi phiền toái, rất nhiều người đều không kịp phản ứng, qua vài ngày mới phát hiện người lãnh đạo trực tiếp thay đổi. Bá tánh lại biết tương đối sớm, đặc biệt là ngư dân. Đến ngày thứ ba, quan phủ xuất hiện để thương lượng những công việc tạm thời, để họ nuôi sống gia đình.
Chiến thuyền ra khơi. Mặt biển tràn ngập sương mù, tầm nhìn xa chỉ có mấy trăm mét.
Đường Nham Tùng tự mình dẫn đường. Lần này Dung Quốc đánh bất ngờ Đại Á, người xuất binh đánh giặc sẽ là hắn.
Chương Lập Ngôn sớm coi hắn như cái gai trong mắt, vì nhổ bỏ mà cố ý muốn hắn nghênh chiến, muốn hắn táng thân nơi biển rộng. May mắn hắn không phải bao cỏ thêm bọc mủ, tuy rằng vẫn bại trận, nhưng tổn thất không lớn.
“Một tháng trước, Dung Quốc luôn phái thuỷ quân giả trang hải tặc đánh lén thuyền của Đại Á, về sau thì công nhiên tập kích, theo ta suy đoán, không quá mấy ngày, Dung Quốc sẽ lại lần nữa đánh lén.” Đường Nham Tùng vài lần giao phong với thuỷ quân Dung Quốc, cũng tương đối hiểu biết tình huống trên biển. Sau mấy ngày bình tĩnh, bọn họ tuyệt đối đã không thể chờ thêm.
“Xuất binh tình huống thế nào?” Phó Vô Thiên nhìn mặt biển bình tĩnh. Ngoài khơi thời tiết thay đổi liên tục, không ai biết ngay sau đó có thể có bão gió gì không.
“Dung Quốc mỗi lần xuất binh không nhiều, trung bình từ mười lăm đến hai mươi chiếc thuyền, trên mỗi thuyền ước chừng có năm trăm sĩ binh trang bị đầy đủ. Dung Quốc tựa hồ chỉ muốn thử, chưa từng đánh hết toàn lực.”
“Dung Quốc mỗi lần xuất binh không nhiều, trung bình từ mười lăm đến hai mươi chiếc thuyền, trên mỗi thuyền ước chừng có năm trăm sĩ binh trang bị đầy đủ. Dung Quốc tựa hồ chỉ muốn thử, chưa từng đánh hết toàn lực.”
Chút binh lực này xác thật chỉ đánh thử. Thử vài lần, thuỷ quân Đại Á lại biểu hiện thường thường, cho nên kế tiếp khả năng sẽ không đơn giản.
“Báo, phía trước có thuyền.”
Một thuỷ binh đột nhiên hô lên. Mọi người nhìn theo, quả nhiên có bóng thuyền, hơn nữa không chỉ có một. Đám sương dần tan, từng chiếc thuyền lớn xếp thành hàng, đếm sơ sơ có hai mươi chiếc. Dáng thuyền quen thuộc, cờ xí quen thuộc.
“Là chiến thuyền của Dung Quốc, họ lại đánh bất ngờ.” Thuỷ binh hô to lên.
Họ hiện tại chỉ có mười chiếc chiến thuyền, trang bị cũng không đầy đủ, chính diện đối đầu tuyệt đối không có lợi.
“Trở về địa điểm xuất phát.” Phó Vô Thiên hạ lệnh.
Mười chiếc thuyền lập tức quay đầu, đi ngược dòng nên tốc độ hơi giảm. Kèn vang lên, thuỷ quân lập tức bắt đầu chuẩn bị chiến đấu.
Dung Quốc xuất binh lần này quy mô lớn gấp đôi các lần trước. Họ xuất động hơn năm mươi chiến thuyền, hiện giờ đã tiến vào vùng biển Đại Á.
Viện quân rốt cuộc tới rồi, bao gồm sáu chiếc Tiêm Đao thuyền của Hình Hà. Từ rất xa, An Tử Nhiên đã thấy có người trên một con thuyền vẫy tay với họ, chính là Thiệu Phi.
“Vương gia, Vương phi, chúng ta tới.”
Tiêm Đao thuyền tốc độ khá mau, cả sáu chiếc đều chạy ở phía trước. Thấy vậy, Đường Nham Tùng không cấm trừng lớn đôi mắt. Sớm biết Quận Vương mang theo gần mười chiếc thuyền, hắn còn tưởng rằng đều là thuyền kiểu cũ, nhìn gần mới phát hiện là chiến thuyền giả trang thuyền vận tải.
Tiêm Đao thuyền nhanh chóng song hành với họ. Thiệu Phi đứng trên lan can tiếp tục vẫy tay.
“Đi cho thuỷ quân Dung Quốc một bài học.” An Tử Nhiên nói.
Thiệu Phi vỗ vỗ ngực, “Vương phi yên tâm, cứ để chúng ta lo.”
Nói hết lời, Tiêm Đao thuyền đã vượt qua, như một trận gió.
Khoảng cách càng gần, Đường Nham Tùng càng cảm thấy loại thuyền này không tầm thường, chỉ tốc độ thôi đã ăn đứt thuyền của họ. Nhưng càng làm hắn khiếp sợ còn ở phía sau.
Tiêm Đao thuyền chạy lên phía trước. Thuyền viên dưới sự chỉ huy của Quản Túc nhanh chóng làm việc, ngày càng tới gần thuyền của Dung Quốc, khoảng cách đã không xa.
Đường Nham Tùng thấy trên boong tàu của Tiêm Đao thuyền xuất hiện mấy thứ màu đen kỳ quái, hình dạng giống con ếch xanh. Chỉ thấy họ nhét một thứ tròn màu đen vào, lại làm gì đó nữa, sau một tiếng vang lớn, thứ màu đen hình tròn bay đi nện trên thuyền của quân địch.
Trận chiến này, chung thân khó quên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT