Ngày 17 tháng 10, Phó Vô Thiên ở lại Vân Trạch ngày thứ mười.

Họ không lập tức trở về, không phải bởi vì điều kiện mê người của hoàng đế Cao Trạch, mà là hai người thỉnh cầu họ ở lại mấy ngày. Đột nhiên tìm lại thân nhân sau vài thập niên, hai lão nhân đều kích động đến hận không thể xúc đầu gối trường đàm với Phó Vô Thiên.

Phó Vô Thiên không từ chối hai lão nhân. Một người là ông ngoại, một người là thúc tổ phụ, huyết thống cũng gần. Mẫu phi không thể tẫn hiếu đạo, hắn làm cháu ngoại tổng không thể cũng học theo.

An Tử Nhiên cũng suy xét đến điểm này, cho nên cùng Phó Vô Thiên ở lại.

Họ vẫn luôn không đáp lại hoàng đế Cao Trạch. Chuyện này khá nghiêm trọng, nếu lan truyền thì sẽ không phải dăm ba câu là có thể nói rõ ràng.

Vui mừng nhất không ai hơn Cao Thiên. Ca ca không đi, hắn có thể mỗi ngày chơi với ca ca, có đôi khi buổi tối cũng chạy tới. Phó Vô Thiên tự nhủ đó là ngốc tử, không cần so đo.

Nhưng cứ như vậy cũng không được. Có một lần Hoa Vương gia tới, Phó Vô Thiên trắng ra nhắc tới chuyện tìm vợ cho Cao Thiên.

Cao Thiên tuy rằng tâm lý chỉ có vài tuổi, nhưng bề ngoài đã là người trưởng thành. Hoa Vương gia cùng hoàng đế Cao Trạch vẫn luôn có điều băn khoăn cho nên cứ trì hoãn, hiện giờ Phó Vô Thiên nhắc tới, đối mặt với cháu ngoại duy nhất, Hoa Vương gia tự nhiên cũng nghe theo kiến nghị.

Nội hoạn được giải quyết, bệnh tình của hoàng đế Cao Trạch cũng khá lên rất nhiều, hiện giờ đã có thể xuống giường, tự nhiên cũng có thể xử lý chút chính vụ. Gánh nặng trên người Hoa Vương gia cuối cùng cũng nhẹ đi nhiều, thương lượng với hoàng huynh, hoàng huynh cũng đồng ý.

Hôm sau, hai vị lão nhân bắt đầu chọn lựa thê tử thích hợp với Cao Thiên.

Cao Thiên như vậy nên tuyệt không thể lựa chọn nữ nhân có tâm kế. Thật ra các đại thần không ít người có nữ nhi dịu dàng, nhưng đa số vẫn là có chút loanh quanh lòng vòng, cho nên ngay từ đầu đã bài trừ một ít thiên kim tiểu thư thanh danh tương đối ‘vang dội’.

Vì được thân cận với cháu trai, Hoa Vương gia cầm một đống danh sách tới Phượng Quân điện, mỹ kỳ danh rằng nhờ hắn hỗ trợ ra chủ ý, đương nhiên cũng không quên kéo theo An Tử Nhiên.

Thân phận của An Tử Nhiên đối với Hoa Vương gia cũng như sấm bên tai. Bản thân Phó Vô Thiên đã là danh nhân, chuyện của hắn rất nhiều người đều biết, hoàng thất Cao Trạch khẳng định cũng tìm hiểu một vài hoặc nghe nói qua.

Phó Vô Thiên cưới Vương phi là nam ban đầu chỉ truyền lưu giới hạn trong Đại Á. Sự xuất hiện của bom làm thanh danh của hắn càng thêm vang dội, các quốc gia xuống tay tìm hiểu liền tìm ra luôn cả An Tử Nhiên, cũng kinh ngạc vạn phần.

Đường đường chiến thần Đại Á, không chỉ cưới nam Vương phi, lại còn si tình ba bốn năm không thay lòng, không có lấy một trắc phi. Nam nhân có thân phận có địa vị như Phó Vô Thiên, ai có thể làm được?

Nam nhân một khi có quyền có tiền liền dễ dàng niêm hoa nhạ thảo, hoa tâm phong lưu, rất ít người có thể chuyên tình. Chính bởi vì chuyện này, Hoa Vương gia cùng hoàng đế Cao Trạch đều biết không thể thuyết phục Phó Vô Thiên cưới nữ nhân, cuối cùng vẫn chỉ có thể dựa Cao Thiên duy trì huyết mạch.

“Ta thấy dứt khoát cho hắn cưới một tiểu cô nương nông thôn thành thành thật thật.” An Tử Nhiên lật xem một đống lớn bức họa của các thiên kim ở Vân Trạch, xem đến chẳng có hứng thú. Đẹp thì đẹp đấy, nhưng thấy nhiều rồi liền không mấy kinh hỉ.

Phó Vô Thiên không cảm thấy gì. Hắn từng giúp Phó Nguyên Phàm tuyển tú, xử lý cũng khá thuận tay, làm Hoa Vương gia kinh hỉ một phen, chọn mấy người tướng mạo khá ổn, nhưng điều tra lại hoặc nhiều hoặc ít đều có khuyết điểm, dù có thể bỏ qua thì cha mẹ huynh đệ tỷ đệ lại có vấn đề.

An Tử Nhiên thấy họ chọn hai ngày cũng không có tiến triển, lúc này mới đưa ra kiến nghị. Tiểu cô nương ở nông thôn đa số không biết chữ, như vậy về sau sẽ không dậy nổi sóng gió, hơn nữa tính cách cũng tương đối giản dị, thích hợp với Cao Thiên. Nhưng quan trọng nhất là đối phương đồng ý, không đồng ý cũng không thể cường đoạt.

“Đề nghị của Vương phi không tồi.” Phó Vô Thiên ném xuống bức họa, thần thái có chút lười biếng.

Hoa Vương gia cùng Cao Trạch hoàng đế có chút dở khóc dở cười, “Không có văn hóa, giản dị quá mức, về sau hài tử giống mẹ làm sao bây giờ?”

Hai lão nhân chủ yếu lo lắng vấn đề tư chất. Cao Thiên gặp một trận sốt cao mới bị nhốc, nghe nói trước đó vẫn là hài tử thực thông minh. Ngoại hình cũng khá, tuy không ngạnh lãng anh tuấn giống họ nhưng cũng có vài phần tuấn lãng, nếu có thể di truyền từ Cao Thiên, hài tử khẳng định sẽ không tồi.

Phó Vô Thiên nói: “Vậy chọn cô nương xinh đẹp, giản dị, thông minh, hiểu đúng mực, có tự biết.”

Hoa Vương gia, Cao Trạch hoàng đế: “……” Có người như vậy sao?

“Cao Trạch dân cư nhiều, sẽ tìm được.”

“Nếu tìm không thấy thì sao?”

“Vậy nuôi con dâu từ bé đi.”

“……”

An Tử Nhiên nhìn hai lão nhân bị cháu trai làm cho vô ngữ đến cực điểm, trong lòng vui vẻ. So với đằng ngoại, tính cách Phó Vô Thiên càng sấm rền gió cuốn giống đằng nội.

Hai lão nhân không lập tức ra quyết định, chỉ bí mật phân phó bắt đầu tìm người, còn có phải nông thôn tiểu cô nương hay con dâu nuôi từ bé, hai lão nhân hẵng còn tranh chấp.

Hôm nay, xem hai lão nhân lại ở trước mặt trình diễn màn ‘huynh đệ phản bội’, người của Phó Vô Thiên đột nhiên đưa tới một phong văn kiện khẩn cấp.

Văn kiện khẩn cấp do Cát Khiêm An viết. Phó Vô Thiên xem xong, hơi thở quanh thân lập tức lạnh đi mấy chục độ, khuôn mặt anh tuấn không có biểu cảm, thập phần dọa người.

Cao Thiên bị dọa. An Tử Nhiên vội vàng sai thái giám đưa hắn ra ngoài.

Phó Vô Thiên đưa thư tín cho hắn xem. Thư tín lời ít mà ý nhiều, lượng tin tức bao hàm lại phi thường khổng lồ cùng kinh người. Chuyện họ chưa thể quyết định, dưới tình huống họ không hề hay biết, đã có người giúp họ quyết định.

An Tử Nhiên đứng dậy đi đến giá cắm nến, trực tiếp thiêu hủy thư tín, nhìn nó bị đốt sạch thành tro mới trở về.

“Chuyện này có kỳ quặc!”

Phó Nguyên Phàm không có khả năng làm ra loại chuyện này, đó là điều mà người hiểu hắn đều biết. Nhưng Cát Khiêm An cũng không có khả năng nói dối, chữ viết xác thật là của hắn, còn là thư tín nguy cấp. Họ ở Cao Trạch chỉ có Cát Khiêm An mấy người biết, ngay cả lão Vương gia cùng tiểu thúc cũng không biết Phó Vô Thiên đuổi theo hắn tới Cao Trạch.

“Vương gia tính toán làm sao bây giờ?”

Phó Vô Thiên trầm mặt, đôi mắt đen lắng đọng gió lốc tàn sát bừa bãi, có thể bộc phát ra bất cứ lúc nào, người bình thường nhìn vào chỉ sợ sẽ run như cầy sấy.

“Phó Nguyên Phàm xác thật không có khả năng làm ra loại chuyện này, trừ phi có người buộc hắn. Nhưng hắn là hoàng đế Đại Á, trong triều lại có không ít đại thần giúp đỡ, dù là Thái Hậu cũng không có khả năng ép hắn làm ra quyết định này, cho nên chỉ có một khả năng.”

“Quỷ kế của Tử Vi Quốc phải không?” An Tử Nhiên cũng nghĩ đến, “Mà hắn có thể sử dụng phương pháp gì làm Phó Nguyên Phàm khuất phục?”

“Tin tức quá ít không đủ để xác định, xem ra là tạm thời không thể trở về Đại Á.” Cứ việc trong lòng có đáp án, nhưng hắn không phải thực xác định, chỉ có thể khẳng định Tử Vi Quốc tuyệt đối thoát không được can hệ, nếu không Đại Á không có khả năng một đêm xảy ra chuyện như vậy.

An Tử Nhiên có chút lo lắng tổ phụ cùng tiểu thúc, nhưng Cát Khiêm An nói Phó Nguyên Phàm không xuống tay với tổ phụ, chỉ phái binh trông coi Phó Vương phủ. Những sản nghiệp trên danh nghĩa của hắn cũng không làm sao, đó đều là cá nhân hắn dựng nên, không liên quan đến Phó Vô Thiên.

Cát Khiêm An mấy người liền phiền toái. Họ là thủ hạ của Phó Vô Thiên nên một đám bị xếp vào danh sách truy nã.

Chuyện này tới đột nhiên, may mà họ đều không đơn giản, nhận thấy không thích hợp thì ngay lập tức làm chuẩn bị, hiện giờ đang ở trên đường, quá mấy ngày là có thể cùng họ hội hợp, may mà còn có một tin tức tốt.

Buổi chiều, hoàng đế Cao Trạch đột nhiên tới tìm họ, không e dè đưa một phong mật hàm cho hắn xem.

“Vô Thiên, đây là chuyện gì xảy ra?”

An Tử Nhiên tiếp nhận mật hàm nhìn thoáng qua liền đưa cho Phó Vô Thiên. Phó Vô Thiên quét mắt một cái liền hiểu.

Phó Nguyên Phàm không biết làm thế nào mà biết họ ở Cao Trạch, muốn hoàng đế Cao Trạch giao ra Phó Vô Thiên, nếu không, Đại Á đem không tiếc đại giới cùng Cao Trạch là địch.

Phong cách thay đổi không hề lý do, hoàn toàn không giống tính cách Phó Nguyên Phàm, cường ngạnh đến giống như là một người khác.

“Ông ngoại, chuyện này bổn vương cùng Vương phi cũng vừa biết được, cụ thể tình huống còn chưa rõ, bổn vương sẽ phái người điều tra rõ, không cần lo lắng. Chẳng sợ Phó Nguyên Phàm thật sự trúng tà, muốn đoạt quyền thế của ta không có dễ dàng như vậy.” Phó Vô Thiên tự tin nói.

Lời tuy như thế, Cao Trạch hoàng đế vẫn rất lo lắng. Ông không biết rõ thực lực của cháu ngoại, chỉ biết quyền lợi của hoàng đế và thần tử rốt cuộc bất đồng. Cháu ngoại lợi hại thế nào cũng vẫn là thần tử.

Tục ngữ nói: Quân muốn thần chết, thần không thể không chết.

Hoàng đế Cao Trạch trị vì vài thập niên, biết rõ đạo lý này, huống chi hoàng đế Đại Á hiện tại khấu cho cháu ngoại tội danh thông đồng với địch phản quốc, mọi chuyện có vẻ lập tức không thể vãn hồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play