Ngốc tử tên thật là Cao Thiên, nhưng người còn nhớ thì không có mấy ai, hạ nhân gọi hắn thiếu gia, người không quen biết gọi hắn ngốc tử, người biết rồi cũng sẽ gọi hắn ngốc tử.
Cao Thiên được hoàng thất đưa về liền ở tại Hoa Vương phủ, 5 năm trước bắt đầu được học tập, nhưng hiệu quả không lớn. Hoàng đế Cao Trạch đã từng tìm đến thái y tốt nhất, thậm chí đại phu ở dân gian đều tìm rất nhiều, nhưng không ai có thể chữa trị
Cao Thiên không phải ngốc nghếch bẩm sinh, nghe nói hắn khi còn nhỏ đã từng sốt cao một trận, bởi vì người nhà không có bạc chữa bệnh cho hắn, cuối cùng tuy rằng nhặt về một cái mệnh nhưng đầu óc lại hỏng. Thời gian sắp qua hai mươi năm, cho dù có biện pháp trị, cũng đã muộn.
5 năm thời gian cũng đủ làm hoàng đế Cao Trạch từ chờ mong biến thành tuyệt vọng.
Ông từ bỏ hy vọng vào Cao Thiên, nhưng vẫn không có từ bỏ tìm kiếm huyết mạch. Nếu cuối cùng vẫn không tìm thấy người kế vị, họ chỉ có thể trông cậy vào Cao Thiên có thể sinh hạ người thừa kế hoàng thất. Hoàng thất Cao Trạch có thể truyền thừa quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Nguyên nhân chính là như thế, nên cho dù Cao Thiên chỉ là một ngốc tử, chú định không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng không có bất cứ kẻ nào dám khinh thị hắn. Hoàng đế Cao Trạch cùng Hoa Vương gia bảo hộ hắn không thua gì bảo vệ Thái tử hay hoàng tử.
Lại nói, ngốc tử được đưa về Vương phủ rồi vẫn luôn khóc nháo không thôi, nói muốn ca ca, ai khuyên cũng không nghe, cuối cùng hoàng đế Cao Trạch cũng biết chuyện. Nếu không phải công vụ bận rộn, lão nhân gia rất có thể sẽ trực tiếp xông đến Hoa Vương phủ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lão Vương phi đi ra từ nhà chính, phát hiện Vương phủ trở nên như chợ bán thức ăn, khuôn mặt vẫn luôn tươi cười trầm xuống.
Lão Vương phi tuy rằng tính cách ôn hòa, nhưng bà không phải lúc nào cũng tốt tính. Nhưng chuyện liên quan đến tiểu Vương gia, mọi người giờ khắc này không sợ hãi như vậy, lập tức có hạ nhân giải thích nguyên nhân.
Vừa nghe là tiểu tổ tông xảy ra chuyện, lão Vương phi cũng bất chấp làm dáng, sải bước đi đến Trúc Lục Hiên.
Trúc Lục Hiên là Hoa Vương gia xây riêng cho Cao Thiên, bên trong một năm bốn mùa như xuân, còn đẹp còn khí phái hơn cả nhà chính, ngày thường không biết tiện sát bao nhiêu người, nhưng họ chỉ dám ở trong lòng biểu đạt mà thôi.
Còn chưa tới gần Trúc Lục Hiên, lão Vương phi đã nghe thấy tiểu tổ tông ô ô khóc không ngừng, lập tức nhanh hơn bước chân, khí phách bàng bạc đẩy cửa ra.
Tiểu Lý Tử mồ hôi đầy đầu. Tiểu Vương gia lần này khóc dữ hơn tất cả mọi lần trước kia, hắn khuyên gần nửa canh giờ cũng không có ích gì, thấy lão Vương phi đến như thấy cứu tinh.
“Vương phi mau đến xem, tiểu vương gia khóc đã lâu.”
“Tôn tử ngoan, đừng khóc, có bà nội ở đây.” Lão Vương phi ôm Cao Thiên nấc một tiếng lại tiếp tục khóc, đau lòng muốn chết.
Nhưng khuyên nửa ngày cũng không thấy tiểu tổ tông cho bà nửa điểm phản ứng. Hắn khóc một hồi, đại khái cảm thấy khát liền uống một ngụm nước, sau đó tiếp tục khóc.
Lão Vương phi bị hắn khóc đến đau cả đầu, lập tức xoay người nhìn về phía Tiểu Lý Tử, nổi giận mắng: “Rốt cuộc phát sinh chuyện gì, tiểu Vương gia sao lại khóc thành như vậy?”
Tiểu Lý Tử cứng họng, nửa ngày cũng không giải thích rõ. Nên nói như thế nào? Nói tiểu vương gia gặp được một người xa lạ, một hai muốn nhận đối phương là ca ca của mình? Hắn cảm thấy lời này nếu nói ra, hắn sẽ bị đánh chết. Nhưng hắn không nói, không cần chờ Hoa Vương gia trở về, lão Vương phi sẽ trước tiên đánh chết hắn.
Tiểu Lý Tử cuối cùng vẫn lựa chọn nói. Lão Vương phi nghe xong tức giận phải cười, chỉ vì một người xa lạ. Nhưng nhìn tôn tử khóc thành như vậy, bà lại không đành lòng. Thôi, chờ lão Vương gia trở về lại nói.
Hoa Vương gia không làm họ phải chờ lâu. Khi An Tử Nhiên nhìn thấy ông trên phố, ông đang trên đường về Vương phủ. Nghe lão Vương phi kể lại, ông lại gọi Tiểu Lý Tử tới để hỏi rõ một ít chi tiết, xác định đối phương có mưu đồ gây rối, cố tình tiếp cận họ hay không.
Tiểu Lý Tử không dám nói thật, tỷ như An Tử Nhiên và tiểu Vương gia gặp nhau thế nào, bởi vì họ từ đầu tới đuôi đều không phát hiện. Nếu không phải tiểu Vương gia muốn tìm ca ca, họ căn bản không biết hai người đã từng ở cùng căn phòng. Hắn còn mua quần áo cho hai người, lời này nếu nói ra, lão Vương gia còn không phải sẽ băm hắn thành thịt vụn.
Vì thế Tiểu Lý Tử phi thường không có tiền đồ nói dối giúp An Tử Nhiên, Hoa Vương gia căn bản không ngờ hắn sẽ nói dối.
Tiểu Vương gia khóc mệt mỏi đã ngủ.
Hoa Vương gia quyết định tiến cung thương lượng với hoàng huynh. Cao Thiên đi Mai Phủ họ cũng biết, hoàng đế Cao Trạch âm thầm phái người bảo hộ, nếu ở Mai Phủ xảy ra vấn đề, ám vệ hẳn sẽ biết.
Ông không ngờ ám vệ cũng không rõ lắm.
Võ công của họ tuy lợi hại, nhưng ở Cao Trạch không mấy ai dám hại Cao Thiên, bởi vì không cần thiết, một ngốc tử không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhiều lắm chỉ có thể nối dõi hoàng thất Cao Trạch, nhưng có thể nối dõi hay không cũng là một nghi vấn, cho nên không uy hiếp đến ai, những người đó khẳng định sẽ không mạo hiểm nhằm vào Cao Thiên.
Căn cứ vào tâm lý này, ám vệ liền có chút thả lỏng. Hơn nữa, An Tử Nhiên là người mẫn cảm, vì thế dễ như trở bàn tay tránh đi.
Nhưng có ám vệ nhìn thấy An Tử Nhiên đi ra từ phòng của Cao Thiên. Ám vệ lúc ấy sợ hãi, cho rằng hắn làm gì tiểu Vương gia, thậm chí phái người theo dõi An Tử Nhiên, thấy tình huống họ tương ngộ ở cửa thành hoàn toàn không phải do An Tử Nhiên chủ động tiếp cận.
An Tử Nhiên rời khách điếm liền trực tiếp chạy tới cửa thành, mà hạ nhân đi theo tiểu Vương gia thương lượng rồi mới quyết định rời đi. Vốn dĩ tiểu Vương gia ngồi yê n trong xe ngựa là được, kết quả không biết có cảm ứng gì, khi An Tử nhiên đi ngang qua, tiểu Vương gia đột nhiên xốc mành xe……
“Tiểu Thiên, vì sao lại gọi người kia là ca ca?” Hoàng đế Cao Trạch nhăn mặt, nếu chỉ là bình dân bá tánh bình thường thì không sao, mấu chốt là người kia lai lịch không rõ.
“Có thể hay không là bởi vì hắn giống ca ca đã chết của Tiểu Thiên khi còn nhỏ?” Hoa Vương gia do dự nói.
Phụ thân của Cao Thiên có hai đứa nhỏ, nhưng ca ca của Cao Thiên lại sinh bệnh qua đời lúc mười tuổi. Hắn không có vận khí như Cao Thiên, không thể chống đỡ bệnh tật. Khi đó Cao Thiên sáu tuổi, đã là tuổi hiểu chuyện, cho nên hắn còn nhớ rõ ca ca là thực bình thường.
“Mặc kệ nói thế nào, trước điều tra lai lịch của đối phương, nếu không có vấn đề thì để hắn ở cùng Tiểu Thiên, nếu không được, chỉ có thể khuyên Tiểu Thiên.”
Lai lịch của An Tử Nhiên? Đương nhiên không có khả năng tra ra được. Hắn bị Độc Hạt Tử bí mật mang tới Cao Trạch, không có ghi chép gì, chỉ biết là là đột nhiên xuất hiện ở Mai Phủ. Độc Hạt Tử không dám làm lớn chuyện, đương nhiên tra không đến.
Hai người quyết định giấu chuyện này, nhưng tiểu Vương gia lại không phối hợp, ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần, lại tiếp tục tìm ca ca. Tiểu Lý Tử không lưu ý một chút thôi đã bị lạc mất người. Chờ hắn phát hiện ra, đã là hơn nửa canh giờ sau.
Lại nói đến ngốc tử, sau khi rời Vương phủ, nơi nào có người hắn liền chạy tới nơi đó, thiên chân cho rằng chỉ cần có người là có thể tìm được ca ca, bất tri bất giác chạy rất xa. Người như hắn thoạt nhìn ngây ngốc, lại toàn thân quý khí, không bao lâu đưa tới một ít người xấu.
“Vị công tử này đang tìm ai, nói không chừng mấy anh em chúng ta có thể giúp.” Một tên lưu manh chắn trước mặt tiểu Vương gia, trên dưới đánh giá hắn một lần. Họ đã quan sát hắn một hồi, lẻ loi đi một mình, bên cạnh lại không có hạ nhân, đi đường cũng không có mục đích, tám phần là người nơi khác.
Tiểu Vương gia ánh mắt sáng lên, vội vàng bắt lấy cánh tay tên côn đồ: “Ngươi dẫn ta đi tìm ca ca được không?”
“Ca ca?” Tên côn đồ và mấy người khác liếc nhìn nhau, lộ ra điệu cười cổ quái, “Đương nhiên được, chúng ta thích giúp đỡ người khác, nhất định sẽ mang ngươi đi tìm ca ca.”
Tiểu Vương gia căn bản không biết những người này không có ý tốt, ngây ngốc đi theo.
Tên côn đồ muốn cướp bóc, liền đưa hắn tới nơi hẻo lánh.
Bốn bề vắng lặng, tên côn đồ lập tức móc ra một thanh đao nhỏ đặt lên cổ tiểu Vương gia, “Tiểu công tử, ngoan ngoãn lấy ra hết những thứ đáng giá trên người ngươi, nếu không đao của ta không có mắt, có nghe hay không?”
Tiểu Vương gia chớp mắt, không có phản ứng.
Một tên côn đồ khác lập tức nói: “Giao tiền hay giao mạng, chính ngươi ngẫm lại, mấy anh em chúng ta không có nhiều kiên nhẫn.”
“Các ngươi không phải muốn mang ta đi tìm ca ca sao?”
“Đầu đất, ngươi thật cho rằng chúng ta sẽ mang ngươi đi tìm ca ca a, nhanh giao đồ đáng giá trên người ra.” Tên côn đồ giơ tay muốn tát tiểu Vương gia.
“Nếu ta là các ngươi, ta sẽ không động đến hắn.”
Thanh âm thình lình vang lên dọa họ chết khiếp. Tên côn đồ quay đầu lại, còn chưa thấy rõ người đã đột nhiên trúng một quyền, ai da một tiếng rồi ngã trên mặt đất. Ba người không kịp phản ứng đã bị chế phục.
“Ca ca thật là lợi hại!” Tiểu Vương gia hưng phấn vỗ tay.
An Tử Nhiên quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn ngốc tử. Duyên phận giữa hắn cùng ngốc tử này thật đúng là sâu đến chính hắn không thể tưởng tượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT