“Hoàng Thượng giá lâm!”

Thái giám cao giọng hô, thanh âm vang từ bên ngoài truyền vào trong cung điện của Thái Hậu.

Trác Tĩnh Nguyệt đang khóc lóc kể lể với Thái Hậu không ngờ Hoàng Thượng sẽ tới lúc này, mới qua ba mươi phút từ khi nàng rơi xuống hồ.

Trác Tĩnh Nguyệt lập tức lau nước mắt, bày ra một bộ suy yếu. Để Thái Hậu tin tưởng, nàng trước khi về đã cố ý lăn lộn mình đến thật sự suy yếu, sắc mặt có chút tái nhợt, rất giống như người sắp chết đuối thì được cứu lên. Nàng cho rằng không ai biết nàng biết bơi nên yên tâm thoải mái nói dối.

Một lát sau, một bóng người mặc hoàng bào xuất hiện. Thái Hậu thấy hoàng nhi, lập tức tươi cười, tuy Hoàng Thượng luôn không nghe lời nàng, nhưng dù sao cũng là thân sinh nhi tử, dù không cao hứng cũng sẽ dễ dàng bỏ qua.

“Hoàng Thượng, hôm nay như thế nào có rảnh lại đây?”

Phó Nguyên Phàm chắp tay sau lưng, trầm ổn đi đến trước mặt Thái Hậu, nghe thế liền cười nói: “Trẫm tới thỉnh an mẫu hậu. Hôm nay đã xử lý xong một phần chính vụ cho nên tới thăm mẫu hậu.”

Thái Hậu cầm tay hắn, cười tươi đến đôi mắt đều híp lại, “Hoàng Thượng có tâm.”

Hai mẫu tử hàn huyên vài câu.

Một lát sau, Phó Nguyên Phàm làm bộ bây giờ mới thấy Trác Tĩnh Nguyệt đứng sau Thái Hậu, vẻ mặt không cam lòng. Tầm mắt nàng thập phần mãnh liệt, thấy hắn nhìn lại thì lập tức nở một nụ cười suy yếu thê mỹ, ý đồ đánh động lòng trắc ẩn của hắn.

Thái Hậu chú ý tới tầm mắt hắn, rốt cuộc nhớ ra, “Hoàng Thượng, có chuyện ai gia không thể không nói. Gần đây có người nào đó trong cung ngày càng không coi ai ra gì, thân là quan viên mà dám chạy đến Ngự Hoa Viên, còn đẩy cung nữ của ai gia xuống hồ nước. Hành vi này không thể tha thứ, cần thiết nghiêm trị không tha.”

Trác Tĩnh Nguyệt thông minh không nhắc đến Phó Nguyên Phàm. Nàng tuy được Thái Hậu sủng ái nên hoành hành không cố kỵ hơn cả hậu cung phi tử, nhưng cũng biết Thái Hậu rất để ý Hoàng Thượng, nếu nàng nói xấu Hoàng Thượng, ngày lành của nàng sẽ hết.

Nàng ghi hận tên quan viên làm hỏng chuyện tốt của nàng, còn đẩy nàng xuống nước. Vừa bò lên bờ, nàng trực tiếp trở về, hơn nữa cố ý để Thái Hậu bắt gặp bộ dáng mình ướt đẫm. Thái Hậu quả nhiên truy vấn, nàng liền thuận thế đổ tội lên tên quan viên kia.

“Mẫu hậu, chuyện này trẫm sớm đã biết.” Hắn biết Trác Tĩnh Nguyệt sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, chỉ là không ngờ nữ nhân này có thù tất báo đến mức này, Lâu An mà nàng mới gặp một lần cũng không buông tha. Sắc mặt hắn không cấm trầm xuống, nữ nhân này không lúc nào thử thách nhẫn nại của hắn.

Thái Hậu không phát hiện biến hóa, Trác Tĩnh Nguyệt lại chú ý tới, trong lòng có chút bất an, nhịn không được nói chen vào: “Thái Hậu, nô tỳ kỳ thật không quan trọng……”

“Phanh!” Phó Nguyên Phàm đập tay thật mạnh lên bàn.

Thái Hậu cùng Trác Tĩnh Nguyệt hoảng sợ.

“Hoàng Thượng?” Thái Hậu khó hiểu nhìn hắn, không rõ vì sao sắc mặt hắn đột nhiên khó coi như vậy.

“Mẫu hậu, trẫm đã nhẫn nhịn thật lâu, trẫm lần này nói rõ cho mẫu hậu, trẫm phi thường chán ghét Trác Tĩnh Nguyệt. Trác Tĩnh Nguyệt từ khi theo mẫu hậu, ỷ vào có mẫu hậu chống lưng, ở trong cung ngày càng không coi ai ra gì. Một cung nữ nho nhỏ, không chỉ tùy ý đánh chửi các cung nữ khác, thấy phi tử của trẫm thậm chí còn mở miệng khiêu khích, không để ai vào mắt. Hiện tại cũng dám bôi nhọ thần tử của trẫm, quả thực tội không thể thứ. Nếu để người này tiếp tục ở lại trong cung, mẫu hậu sẽ bị nàng liên lụy cứ gọi là thanh danh mất hết.”

Sắc mặt Trác Tĩnh Nguyệt trắng bệch, lần này là thật, không phải làm bộ, ‘cộp’ một tiếng quỳ xuống, kinh hoảng hô: “Nô tỳ không có, nhất định là có người hãm hại nô tỳ……”

Phó Nguyên Phàm hừ lạnh một tiếng, “Trẫm tận mắt nhìn thấy chẳng lẽ còn có giả? Trác Tĩnh Nguyệt, ngươi chẳng lẽ nói trẫm cố ý hãm hại ngươi?”

Hai chân Trác Tĩnh Nguyệt mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch dưới đất ngây người.

Thái Hậu hoàn toàn không ngờ Hoàng Thượng sẽ chướng mắt Trác Tĩnh Nguyệt đến vậy. Hành vi của Trác Tĩnh Nguyệt là do nàng cho phép, cứ tưởng rằng là người thông minh, kết quả vẫn tính sai. Nếu Hoàng Thượng tức giận, nàng cũng không nên vì một cung nữ mà chọc Hoàng Thượng không cao hứng.

“Hoàng Thượng cho rằng nên xử trí thế nào?”

Lời vừa nói ra, Trác Tĩnh Nguyệt lập tức ngẩng đầu trừng lớn đôi mắt nhìn Thái Hậu. Nàng nhiều lần đi trêu chọc Hoàng Thượng còn không phải vì được Thái Hậu ngầm đồng ý. Thái Hậu không phải cũng muốn nàng trở thành phi tử của Hoàng Thượng sao, thậm chí còn từng nói ‘ai gia chống lưng cho ngươi, không ai dám khi dễ ngươi, cứ yên tâm làm chuyện ngươi muốn làm’.

Chính vì nguyên nhân này, Trác Tĩnh Nguyệt mới ngày càng không để ai vào mắt, cho rằng mình sớm hay muộn cũng sẽ trở thành phi tử của Hoàng Thượng. Thái Hậu chống lưng cho nàng, Hoàng Thượng lại hiếu thuận, tuyệt đối sẽ nghe lời Thái Hậu.

Hiện tại, nàng còn chưa thực hiện được mục tiêu, Thái Hậu lại đồng ý để Hoàng Thượng xử trí nàng? Thái Hậu lúc trước rõ ràng không nói thế.

“Thái Hậu, ngài lúc trước rõ ràng đã nói sẽ duy trì nô tỳ trở thành phi tử của Hoàng Thượng, sao có thể lật lọng?” Trác Tĩnh Nguyệt nghĩ đến mình khả năng sẽ bị xử tử hoặc bị phạt, trong lòng tức khắc hoảng loạn, lời không nên nói đã bị nàng nói ra.

Thái Hậu đột nhiên trầm mặt, “Lớn mật, ai gia khi nào nói như vậy, một cung nữ nho nhỏ cũng vọng tưởng bay lên cao biến phượng hoàng, Hoàng Thượng quả nhiên không nói sai, được ai gia sủng ái liền rêu rao khắp nơi, không thể để ngươi ở lại!”

Nói trở mặt liền trở mặt, Trác Tĩnh Nguyệt phát hiện mình sai mười phần, nàng lại đi tin tưởng một lão bà đã sống trong hậu cung vài thập niên. Lão bà có thể từ một công chúa liên hôn nhảy lên Thái Hậu, thủ đoạn hiển nhiên không tầm thường, nàng ngay từ đầu đã không nên tin tưởng.

Cuối cùng, Trác Tĩnh Nguyệt bị phạt một trăm đại bản, sau đó trục xuất khỏi hoàng cung. Một trăm đại bản là Thái Hậu phạt, nhìn như tha mạng cho nàng, kỳ thật rất âm hiểm, một trăm đại bản đối với một nữ tử nhu nhược rất có thể đã đủ mất mạng.

Trác Tĩnh Nguyệt bị trục xuất, người của Trác gia hay tin thì lập tức chạy tới. Thấy Trác Tĩnh Nguyệt thở thoi thóp, toàn thân là máu, mọi người đều tái nhợt mặt, thật vất vả mới mang nàng về đến nhà.

Hứa thị, mẫu thân của Trác Tĩnh Nguyệt, tối sầm mặt mày rồi ngất đi. Trác Cao Sinh tức giận, của nợ này cũng dám đắc tội Hoàng Thượng và Thái Hậu? Nếu Hoàng Thượng và Thái Hậu muốn truy cứu trách nhiệm, họ sẽ khó thoát khỏi một kiếp. Nghĩ vậy, ánh mắt hắn nhìn nữ nhi mang lên một tia hận ý.

Trác Cao Diễn đi vào, phát hiện trong phòng im ắng. Hắn nhìn Trác Tĩnh Nguyệt nằm trên giường máu chảy đầm đìa, quay đầu nói với quản gia: “Quản gia, lập tức đi thỉnh đại phu.”

Quản gia lập tức chạy đi.

“Đại ca, nói thế nào thì Tĩnh Nguyệt cũng là nữ nhi của ngươi.” Trác Cao Sinh thần sắc âm tình bất định, không khó đoán ra hắn đang nghĩ cái gì, trong lòng nhịn không được thở dài một hơi, trong lòng đại ca, người nhà chỉ sợ còn kém quan trọng bằng ích lợi.

“Ngươi hiện tại rất đắc ý đi?” Trác Cao Sinh ánh mắt bén nhọn nhìn hắn.

Trác Cao Diễn sắc mặt bất biến trả lời, “Đại ca nói gì vậy.”

Trác Cao Sinh tự cho thực hiểu biết nói: “Tĩnh Nguyệt lần này đắc tội Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, cha sẽ càng  không giao sản nghiệp Trác gia cho ta xử lý, đó chẳng lẽ không hợp ý ngươi, không bao lâu nữa, Trác gia sẽ hoàn toàn nằm trong tay ngươi?”

“Đại ca nghĩ nhiều.” Trác Cao Diễn bình tĩnh nói.

“Cứ làm bộ đi, ta xem ngươi có thể làm bộ tới khi nào, sớm muộn cũng có ngày ta cho mọi người thấy gương mặt thật của ngươi.” Trác Cao Sinh ghen ghét nói xong rồi phất tay áo ra khỏi phòng.

Trác Cao Diễn thu hồi ánh mắt, gương mặt thật? Có lẽ là có, dù chính hắn cũng không biết hắn có hay không.

Vì Trác gia, hắn đã trả giá rất nhiều. Nếu không có hắn, xưởng dệt của Trác gia hiện tại sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Vải bông mở rộng, vải bố đã dần dần bị thay thế, may mà hắn có dự kiến trước, tổn thất vải bố mang đến đã bị triệt tiêu.

Vì Trác gia, hắn trả giá không chỉ một chút, giao toàn bộ Trác gia cho hắn chẳng lẽ không phải sự thật đương nhiên?

Trác Cao Diễn không thể hiểu, vì sao người không có tài hoa gì lại luôn muốn bò lên vị trí cao, rõ ràng sẽ không có kết quả, người không có thật tài lại luôn không muốn từ bỏ, dụ hoặc của tiền tài cùng quyền lợi quả nhiên rất lớn.

Nhưng hắn không tư cách nói ai, bởi vì hắn cũng có dục vọng.

Chuyện của Trác Tĩnh Nguyệt ở Quân Tử Thành chẳng gợi nổi một gợn sóng, chỉ ngẫu nhiên sẽ trở thành đề tài nói chuyện phiếm của bá tánh. Trác Đại thiếu gia bán nữ cầu vinh, kết quả lại chọc đến long nhan giận dữ, mọi việc thế nào, nói nhiều đến vợ chồng Trác Sao Sinh không dám lộ mặt ngoài đường.

Cùng lúc đó, Quản Túc đã tới Tĩnh Sơn Châu. An Tử Nhiên cũng tiến vào giai đoạn nghiên cứu thứ hai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play