Tình cảnh ở quân doanh Dung Quốc khá bi thảm. Quân doanh Đại Á lại đang chúc mừng trận đầu thắng lợi.

Trận này thắng lợi khích lệ binh lính rất nhiều, thì ra họ cũng có thể ngược quân đội Dung Quốc đến hoa rơi nước chảy, lấy một địch nhiều cũng không phải vấn đề. Chiếu theo tình huống này, về sau cho dù đối mặt với quân đội Tử Vi Quốc, họ chưa chắc sẽ thua.

Miên giáp không được đề cập nhiều. Mấy ngày hôm trước, đợt miên giáp thứ hai đã tới Vạn Dặm thành. Số lượng không nhiều lắm, không đến mười vạn binh lính có thể mặc miên giáp chân chính. Nếu họ biết thắng lợi có phần công rất lớn của miên giáp, những binh lính không có miên giáp sẽ dễ bị lay động.

Thắng được trận đầu, Phó Vô Thiên truyền lệnh tất cả binh lính không được đàm luận về miên giáp. Cũng bởi vậy, bá tánh ở Vạn Dặm thành không biết nguyên nhân thắng trận chân chính.

Ngày thứ ba, quân đội địch quốc đột kích, chiến tranh lần thứ hai khai hỏa.

Quân địch tấn công Đại Á lần này lại là quân đội Tử Vi Quốc. Quân đội Tử Vi Quốc có tiếng dã man, đã từng có người lấy cho họ biệt danh man tộc, có thể thấy được thực lực của Tử Vi Quốc không phải do thổi phồng.

Tướng lãnh dẫn đầu là Trâu Ngọc Thanh. Tử Vi Quốc phái mười vạn đại quân chi viện, hắn chỉ suất lĩnh ba vạn, còn ít hơn số lượng binh Dung Quốc xuất ra. Đây là thể hiện sự tự tin, cũng là miệt thị Đại Á.

Ngày mới lên, ba vạn đại quân Tử Vi Quốc đã kêu gào ngoài cửa thành.

“Hắn chính là Trâu Ngọc Thanh?” Trên tường thành xuất hiện vài thân ảnh. Quản Túc nhìn tướng lãnh trẻ dẫn đầu, chưa bao giờ nghe nói Tử Vi Quốc có người như vậy.

Chính như Phó Vô Thiên đã nói, tướng lãnh Tử Vi Quốc phái ra xác thật là một kẻ vô danh. Tuy rằng tính tình cùng tính cách hắn đều thực ngạo mạn, nhưng tuyệt không phải vì thực lực mà là sau lưng có tòa núi lớn Tử Vi Quốc mà thôi.

“Nhảy nhót vai hề.” Cung Vân nhàn nhạt nhìn phía dưới, hoàn toàn không để Trâu Ngọc Thanh vào mắt.

Họ đã sớm nghiên cứu về tướng lãnh Tử Vi Quốc sẽ phái tới. Trâu Ngọc Thanh dù văn hay võ đều chỉ là gà mờ, hoàn toàn không có phong thái của cha hắn Trâu Nghiêm Dũng. Trâu Nghiêm Dũng tốt xấu vẫn là đại tướng có danh tiếng ở Tử Vi Quốc, tuy rằng không thể so với Yến Bắc, nhưng cũng từng mang binh đánh hơn trăm trận.

Phó Vô Thiên đột nhiên mở miệng nói: “Cung Vân, ngươi mang hai vạn tinh binh nghênh chiến.”

Cung Vân chắp tay nghiêm túc nói: “Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Một lát sau, cửa thành mở ra. Cung Vân suất lĩnh hai vạn tinh binh ra khỏi thành, khí thế mênh mông hoàn toàn không thua ba vạn binh mã của Tử Vi Quốc. Khí thế ập vào mặt còn làm Trâu Ngọc Thanh nhíu mi, đây là lần đầu tiên hắn giao thủ cùng quân đội Đại Á, bởi vậy không thể nhìn ra có gì khác biệt với trước kia.

“Hừ, xem ra có kẻ còn tự đại hơn cả Tử Vi Quốc ta. Cho rằng kẻ hèn hai vạn binh mã là có thể thắng ba vạn binh mã của ta, bản tướng quân nếu không ngược các ngươi đến kêu cha gọi mẹ, bản tướng quân không họ Trâu.”

Trâu Ngọc Thanh phát hiện sự thật này, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngay sau đó giơ cao tay, hô lớn với ba vạn đại quân phía sau.

“Chúng quân nghe lệnh, giết bọn họ phiến giáp không lưu!”

“Rõ!”

Ba vạn đại quân hét lớn một tiếng, lập tức bày ra tư thế công kích. Khí thế xác thật rất kinh người, nhưng hai vạn tinh binh của Cung Vân cũng không phải binh lính bình thường.

Khi tiếng trống chiến tranh vang lên, chiến trường ngay lập tức vang lên thanh âm binh lính hò hét. Hai quân nhanh chóng trộn lẫn vào nhau, máu tươi vẩy ra, còn kịch liệt hơn trận trước.

Trâu Ngọc Thanh cưỡi ngựa, vũ khí của hắn là trường thương, võ công không đặc biệt xuất sắc nhưng để đối phó binh tôm tướng cua vẫn dư dả, không ngừng lấy mạng của hắc giáp binh. Nhưng khi hắn quay đầu nhìn, lại phát hiện một sự thật khiếp sợ.

Những hắc giáp binh bị trường thương hắn đâm trúng lại không hoàn toàn ngã xuống, tám chín phần lại bò dậy chiến đấu tiếp, thoạt nhìn như chịu thương không nghiêm trọng lắm, tại sao lại như vậy? Hắn nhớ rõ mình đã đâm trúng họ.

“Tướng quân, cẩn thận!”

Một người lính Tử Vi Quốc đột nhiên lao tới chặn giúp Trâu Ngọc Thanh một đao của người hắc giáp binh. Hắn không phải binh lính bình thường. Hắn cùng vài tên lính nữa do Trâu Nghiêm Dũng phái tới bảo hộ Trâu Ngọc Thanh.

Hắn chuẩn bị một đao đâm xuyên tim hắc giáp binh, mũi đao lại đâm phải thứ gì cứng rắn, rốt cuộc nửa bước khó tiến. Đúng lúc này, một thanh trường kiếm từ đỉnh đầu hắn chém xuống, hắn thầm hô một tiếng không tốt, lập tức thu hồi đao nhanh chóng thối lui.

Trâu Ngọc Thanh đã phản ứng lại, vừa thấy người tới là tướng lãnh Đại Á, lập tức trở nên nghiêm túc, bất chấp đi nghiên cứu vì sao người bị hắn đâm trúng lại không có chuyện. Nhưng hắn không biết mình không phải đối thủ của Cung Vân. Hai người vừa qua mười chiêu, Trâu Ngọc Thanh đã bị Cung Vân xốc xuống ngựa.

Trâu Ngọc Thanh chật vật lăn vài vòng trên mặt đất, lại ngẩng đầu, kiếm của Cung Vân đã đâm tới, đôi mắt thoáng chốc trừng thật lớn.

‘Choang’ một tiếng. Một người lính dùng đao ngăn trở kiếm của Cung Vân, quay đầu lại nhanh chóng nói: “Tướng quân đi trước.” Nói xong liền không để ý tới hắn, mạnh mẽ đẩy kiếm của Cung Vân ra, tận lực bám trụ để Trâu Ngọc Thanh có cơ hội chạy trốn.

Trâu Ngọc Thanh cắn chặt răng, hắn đã biết mình không phải đối thủ của tướng lãnh Đại Á, nhưng muốn hắn lâm trận bỏ chạy, vì thể diện, hắn căn bản không làm được.

Đúng lúc này, hắn chú ý tới một tầm mắt, ngẩng đầu liền thấy tầm mắt của tướng lãnh Đại Á, bình tĩnh lại mang theo miệt thị không thể bỏ qua. Tựa như hắn lúc trước miệt thị quân đội Đại Á, hiện tại, đối phương trả hết lại cho hắn.

Trâu Ngọc Thanh tức đến mặt đều đỏ, phẫn nộ thiêu đốt lý trí, nắm trường thương lại vọt lên. Người lính không ngờ hắn không trốn mà còn xông tới, tức khắc có chút luống cuống.

Cung Vân đẩy đao của hắn ra, đột nhiên phi thân xuống ngựa, xông về phía Trâu Ngọc Thanh, trong mắt mang theo sát khí, kiếm trong tay vung lên rồi chém xuống thật mạnh.

Trâu Ngọc Thanh tránh né không kịp, chỉ có thể dùng trường thương đi chắn, không ngờ sức không bằng đối phương, toàn thân bị chấn cho lùi lại. Cung Vân thừa thắng xông lên, chân dài đảo qua đá trúng đầu Trâu Ngọc Thanh, người sau ngã trên mặt đất, ăn một miệng cát đất.

Hai binh lính nhanh chóng xông tới che trước Trâu Ngọc Thanh.

Cung Vân đâm kiếm vào vai một người lính, chuẩn bị tiễn họ đi thì tiếng trống vang lên, liên tục vang ba tiếng mới dừng, lập tức thu hồi trường kiếm, la lớn: “Tất cả tướng sĩ nghe lệnh, lui lại!”

Hơn một vạn hắc giáp binh thoáng chốc như thuỷ triều rút xuống, nâng các huynh đệ bị thương lên rồi nhanh chóng lui vào trong thành.

Khi họ lui lại, viện binh của quân địch đã tới gần, đó là bảy vạn đại quân còn lại của Tử Vi Quốc, dẫn đầu là một tướng lãnh khác của Tử Vi Quốc. Khi biết Trâu Ngọc Thanh rất có thể sẽ thua, hắn lập tức mang binh tới chi viện. Khi họ tới nơi, quân đội Đại Á đã rút lui.

“Trâu tướng quân, không sao chứ?” Lý phó tướng đi đến trước mặt Trâu Ngọc Thanh, quan tâm hỏi. Trâu Ngọc Thanh tốt xấu là con trai của Trâu Nghiêm Dũng tướng quân, nếu xảy ra chuyện thì hắn cũng không tránh được bị giận chó đánh mèo.

Trâu Ngọc Thanh nhổ đất cát trong miệng ra, sắc mặt xanh mét, hắn từ khi sinh ra đến bây giờ chưa từng chịu vũ nhục như vậy. Cung Vân phải không? Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

“Vèo!”

Bên tai vang lên tiếng cắt gió, chờ mọi người phản ứng lại, tên lính nhiều lần cứu Trâu Ngọc Thanh đột nhiên ngã xuống, trước ngực có một mũi tên.

Lý phó tướng biến sắc, “Mau đi!”

Sắc mặt Trâu Ngọc Thanh từ xanh mét biến thành trắng bệch, hắn máy móc quay đầu nhìn về phía tường thành Đại Á. Có vài người đứng đó, người đứng giữa cao lớn nhất, trong tay hắn tựa hồ cầm một cánh cung.

Xa như vậy còn có thể tinh chuẩn bắn trúng, lực cánh tay cùng sự chính xác chỉ sợ dũng sĩ mạnh nhất của Tử Vi Quốc cũng không phải đối thủ, nếu đối phương nhắm chuẩn hắn…

Sự thật tàn khốc rốt cuộc làm Trâu Ngọc Thanh nhận ra sự tàn khốc và nguy hiểm của chiến trường, đồng thời cũng hiểu Đại Á không dễ khi dễ như mặt ngoài.

Quân đội Tử Vi Quốc nhanh chóng rút lui, tuy không bại thê thảm giống quân đội Dung Quốc nhưng cũng mất mặt khônh kém.

Không nói tướng quân của họ bị tướng lãnh của đối phương bức cho chật vật như vậy, cái gọi là ba vạn binh kiêu dũng thiện chiến của Tử Vi Quốc cũng bị hai vạn binh của đối phương làm cho tổn thất mất một vạn. Đây chính là lần đầu tiên từ trước tới nay.

Tuy rằng lại thua Đại Á nhưng binh lính Dung Quốc lại cao hứng trong lòng. Tự cho là đúng đi, kiêu ngạo đi, hiện tại mới biết mình có bao nhiêu ngu xuẩn đi!

Mấy vị tướng lãnh của Dung Quốc đều chạy ra ‘nghênh đón’ Trâu Ngọc Thanh.

Địch Giải Dương tiến lên nói: “Lý phó tướng, Trâu tướng quân không có chuyện gì đi?”

Lý phó tướng thấy rõ họ tới để chê cười Tử Vi Quốc, cưỡng chế tức giận, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: “Đa tạ Địch tướng quân quan tâm, tướng quân của chúng ta không có chuyện gì, chỉ là so mấy trăm chiêu với tướng lãnh Đại Á, có chút mệt nhọc thôi.”

“Vậy nhanh đỡ Trâu tướng quân đi xuống nghỉ ngơi.” Địch Giải Dương thiện giải nhân ý nói.

“Cáo từ!”

Khi họ đi rồi, Tống tướng quân mới ‘phi’ một tiếng, mạnh miệng cũng không thấy mặt đỏ, thằng ngốc đều nhìn ra Trâu Ngọc Thanh bị dọa choáng váng. Sắc mặt trắng bệch rõ ràng là bị ngược thảm, còn không biết xấu hổ nói so mấy trăm chiêu với Cung Vân, chỉ sợ mấy chiêu đã thua, còn mệt nhọc? Tám phần là tinh thần bị thương.

Họ đã sớm có tư liệu về Cung Vân. Nam nhân từng biến mất một thời gian này không phải là tiểu nhân vật bình thường, Địch Giải Dương rõ ràng nhất, đó là một mãnh tướng dưới trướng Phó Vô Thiên, thực lực lợi hại, há là tên nhãi Trâu Ngọc Thanh có thể đối phó.

“Chúng ta đi thôi.” Địch Giải Dương nói. Tử Vi Quốc thất bại thật ra nằm ngoài dự liệu của họ, nhất định phải làm rõ ràng rốt cuộc chuyện là như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play