Nghe nói có việc gấp, An Tử Nhiên buông việc trong tay đi vào phòng nghỉ. Vừa vào đã thấy Phó Vô Thiên cầm tin hàm Phó Nguyên Phàm đưa tới, trên bàn có một hộp gỗ. Hộp gỗ dùng gỗ không mục chế tác thành, bên ngoài điêu khắc hoa văn cổ xưa, có cảm giác trang nghiêm thần thánh.

Giờ phút này, hộp gỗ đang mở, bên trong là một khối thẻ bài ánh vàng rực rỡ, chính là binh phù từng bị Sùng Minh Đế thu hồi. Phó Nguyên Phàm biết đường ca điều động hắc giáp quân không cần binh phù, nhưng vẫn đưa binh phù tới, cho đủ hình thức.

“Sắp phải đánh giặc?” An Tử Nhiên tháo bao tay ngồi xuống, tùy tay cầm tin hàm nhìn một lần, đại khái minh bạch, Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc liên thủ tấn công không phải là tin tốt.

Tân hoàng đăng cơ chưa đến nửa năm, Đại Á vừa mới ổn định. Phó Nguyên Phàm vẫn chỉ là gà mờ, chưa đủ để thần tử chịu phục. Nội hoạn còn chưa giải quyết, Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc đã gấp gáp tấn công Đại Á, hiển nhiên đã thu được tin tức.

“Muốn đánh thì đánh.”

Phó Vô Thiên đã hơn hai năm không đánh giặc. Trước kia, hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhẫn lâu như vậy, hiện tại đúng là lúc nên quay lại. Hắn chưa từng giao thủ với tướng lãnh Tử Vi Quốc, từng nghe nói không ít chiến tích dũng mãnh phi thường của đối phương.

Việt Thất và Cung Vân cũng thấy phấn chấn, lâu lắm không lên chiến trường chém giết, hiện tại hồi tưởng, tay đã bắt đầu hưng phấn run rẩy.

“Nghe nói lão tướng Yến Bắc của Tử Vi Quốc là nhân vật rất lợi hại, đánh mấy trăm trận mà chỉ thua hơn mười trận, danh vọng ở Tử Vi Quốc không kém Vương gia ở Đại Á, không biết tướng lãnh mang binh xuất chinh lần này có phải hắn? Nếu đúng thì thật muốn cùng hắn đánh một lần.” Việt Thất có chút kích động nói. Hắn cũng là phần tử hiếu chiến, nếu không phải vì Vương gia, hắn tình nguyện lưu lại biên quan đánh giặc, chiến trường mới là nơi hắn thuộc về.

“Ta thấy chưa chắc đâu.” Cung Vân trầm giọng nói.

Việt Thất quay đầu xem hắn, “Có ý gì?”

Cung Vân giải thích: “Tử Vi Quốc là quốc gia mạnh nhất trong ngũ đại quốc. Quân chủ của họ nghe nói rất lợi hại, từ khi đăng cơ đã không ngừng xâm chiếm tiểu quốc chung quanh, mở rộng lãnh thổ, gia tăng quốc lực. Đến bây giờ đã không quốc gia nào có thể địch nổi Tử Vi Quốc. Ta từng nghe nói, quan viên của Tử Vi Quốc đều dám lên mặt với sứ giả Cao Trạch. Cường quốc ngạo khí như vậy, sao có thể phái ra đại tướng!”

Tử Vi Quốc hiện tại sợ là đã cho rằng Đại Á từng cùng độ cao với họ đã không thể đánh đồng, huống chi là cùng Dung Quốc liên thủ.

“Cung Vân nói không sai.” Ánh mắt Phó Vô Thiên sáng quắc nhìn chằm chằm binh phù, như có thể xuyên thấu binh phù thấy được biên quan Đại Á, “Nếu bổn vương không đoán sai, Tử Vi Quốc lần này phái ra tướng lãnh có địa vị không cao, tướng lãnh trẻ vô danh hoặc lão tướng.”

Việt Thất cười, “Nói ngắn gọn chính là Tử Vi Quốc khinh thường Đại Á, cho rằng cùng Dung Quốc liên thủ, Đại Á không phải là đối thủ, cho nên không tính toán xuất ra toàn lực. Thật là, nếu Tử Vi Quốc để mắt chúng ta như vậy, nếu không cho họ một phần ‘hậu lễ’ thì thật xin lỗi ‘dụng tâm’ của Tử Vi Quốc.”

“Vì sao lần này mang binh xuất chinh là Triệu Nghị?” An Tử Nhiên chen vào, ba người lập tức nhìn qua.

Phó Vô Thiên bắt chéo chân giải thích: “Triệu Nghị còn trẻ, năng lực cũng không tồi, Hoàng Thượng đại khái muốn cho hắn một cơ hội.” Triệu Nghị xác thật không tồi, chỉ khuyết thiếu rèn luyện, chưa bao giờ mang binh xuất chinh, cũng chưa từng tòng quân, cho nên từ nhỏ đến lớn đều chưa trải nghiệm sinh hoạt ở biên quan.

An Tử Nhiên gật gật đầu, “Như vậy Vương gia chuẩn bị khi nào đi?”

“Ngày kia sẽ xuất phát.”

Có Triệu Nghị mang binh, Phó Vô Thiên không cần về Quân Tử Thành. Phó Nguyên Phàm đã minh xác biểu đạt ý nghênh chiến, Phó Vô Thiên chỉ cần mang theo cấp dưới trực tiếp chạy tới biên quan.

Cung Vân cùng Việt Thất ăn ý rời đi. Vương gia xuất chinh, Vương phi khẳng định không thể đi cùng, xưởng công binh ở Tĩnh Sơn Châu cần hắn, phía Quản Túc khả năng cũng phải tìm người thay thế. Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc liên thủ, họ cần cẩn thận hơn.

An Tử Nhiên đứng dậy ngồi vào bên cạnh Phó Vô Thiên, “Vương gia đừng đại ý, phải đánh cho Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc hoa rơi nước chảy. Ta bên này cũng sẽ nỗ lực.” Hắn tưởng rằng có đủ thời gian, không ngờ chiến sự tới đột nhiên.

Phó Vô Thiên khoác tay ôm vai hắn, cười nhạt nói: “Vương phi tận lực là được, không cần sốt ruột, cứ thuận theo tự nhiên. Dung Quốc cùng Tử Vi Quốc liên thủ thì sao, một đám binh tôm tướng cua, giải quyết họ chỉ là thời gian vấn đề.”

“Vương gia thật tự tin a.” An Tử Nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên ý cười trêu chọc.

Phó Vô Thiên tiến đến gần mặt hắn, chóp mũi thân mật cọ mặt hắn, “Bổn vương nói thật, lại nói, không tự tin thì không phải bổn vương. Vương phi không phải cũng rất tự tin.”

“Không sai.” An Tử Nhiên cười nhẹ một tiếng, chủ động hôn lên.

Ngoài phòng, Việt Thất nhìn cánh cửa đóng chặt. Chưa gặp Vương phi, hắn cảm thấy tám phần là một nam nhân nhu nhược tựa nữ nhân nên không chờ mong gì, gặp rồi thì cảm thấy cũng được. Đến khi hiểu ra chân tướng, hắn mới cảm thấy Vương gia nhặt được bảo.

“Cung Vân, ngươi nói Vương phi tại sao biết nhiều thứ như vậy, hắn thật là con nhà địa chủ sao?” Việt Thất dùng khuỷu tay đẩy đẩy người bên cạnh.

Cung Vân mặt vô biểu tình nhìn hắn một cái.

Việt Thất sớm quen thái độ lạnh nhạt của hắn, không từ bỏ, “Nói một câu đi, chẳng lẽ ngươi không hiếu kỳ?”

“Có gì mà hiếu kỳ, dù phải hay không, ta chỉ biết Vương phi là của Vương gia.” Cung Vân rốt cuộc mở miệng.

Việt Thất cứng họng, cuối cùng mới giơ ngón cái lên, “Câu cuối cùng đủ hăng hái, nhận thức ngươi lâu như vậy, đây là câu dễ nghe nhất ta từng nghe.”

Cung Vân trừng hắn một cái.

Ngày xuất chinh đã đến. An Tử Nhiên không làm ra vẻ, tiễn Phó Vô Thiên đến cổng vào Sơn Trấn liền dứt khoát lưu loát trở về.

Trên đường, hắn ở trên phố gặp được một người không tính quen, chính là bà chủ quán sủi cảo ở Vong Thạch trấn. Không đợi hắn phản ứng, bà chủ quán đã chạy thật xa, không dám lại khoe khoang tư sắc. Từ khi biết thân phận của họ, bà chủ quán sợ hãi, vẫn luôn hối hận chuyện ngày đó, lo lắng họ sẽ trả thù nên đã đề phòng rất nhiều ngày.

An Tử Nhiên căn bản không thèm để ý đến nàng, sau khi trở về liền dành toàn bộ tinh thần cho phối chế hỏa dược. Hắn tuy không nghiên cứu sâu nhưng có tri thức lý luận, chỉ mất nửa ngày đã thành công phối chế ra hỏa dược bạo phá.

Nhưng hỏa dược bạo phá thích hợp dùng cho đào núi phá đá, nếu muốn dùng cho súng thì còn cần vật phụ trợ. Tỷ như  súng hỏa mai thời Minh triều, hỏa dược dùng để phóng viên đạn ra, uy lực kỳ thật không tính lớn, cho nên so với thuốc nổ thì hỏa dược có uy lực kém hơn.

An Tử Nhiên quen với thuốc nổ nhiều hơn hỏa dược. Hắn đã nghĩ cứ từ từ tới, không cần sốt ruột, xuống tay từ hỏa dược trước cũng không sao, nhưng chiến sự ở biên quan quấy rầy kế hoạch của hắn, không thể không thay đổi phương án.

Hỏa dược kỳ thật là một loại thuốc nổ, tỉ lệ bất đồng có thể tạo ra uy lực bất đồng, nếu vận dụng thích đáng để chế tác thành bom, đến lúc đó ném vào quân địch là có thể nổ tung một đóa mây nấm.

Nếu là người khác, có lẽ sẽ buồn rầu muốn thử nghiệm thật lâu, nhưng đối với An Tử Nhiên thường xuyên tiếp xúc với thứ này lại không phải nan đề, khó chính là thời đại này tương đối lạc hậu, quá trình chế tác sẽ phiền toái chút.

Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.

An Tử Nhiên sau khi suy nghĩ cẩn thận, lập tức triệu tập một nhóm thợ rèn. Bom dùng nguyên lí hỏa dược cháy nhanh trong không gian kín, tạo ra khí nén khổng lồ rồi bộc phát sinh ra uy lực cường đại, cho nên hắn cần một lớp vỏ kim loại.

Cửa bị gõ vang, một sĩ binh hắc giáp đi vào. Phó Vô Thiên rời đi mang theo một nửa số hắc giáp quân, còn lại thì ở đây trấn thủ Tĩnh Sơn Châu, trực tiếp nghe lệnh An Tử Nhiên.

“Vương phi có gì phân phó?”

An Tử Nhiên không quay đầu lại, nói: “Ta cần một người hiểu nhiều dược lý, tốt nhất là phi thường am hiểu, mau chóng tìm được người như vậy.”

“Rõ!”

Xương Châu

Quản Túc cũng bắt đầu hành động. Hắn cùng Thiệu Phi phải đến biên quan trợ giúp Phó Vô Thiên, còn có một nhiệm vụ quan trọng khác, chính là vận chuyển miên giáp.

Xưởng công binh đã sản xuất ra khá nhiều miên giáp, đương nhiên chưa thể đủ cho tất cả binh lính ở biên quan, nhưng tạm thời có thể thưởng cho các binh lính đấu tranh anh dũng, đương nhiên, miên giáp không phải là cho không.

An Tử Nhiên đã sớm giao nhiệm vụ cho Quản Túc, khi có tin biên quan khả năng sẽ đánh giặc liền tiến cung giao dịch với Phó Nguyên Phàm. Phó Nguyên Phàm chính mắt kiến thức cái gọi là miên giáp, không nói hai lời liền đồng ý, hơn nữa yêu cầu giao dịch dài hạn, còn da mặt dày hỏi có thể giảm giá hay không, nhưng bị từ chối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play