An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên ở Tĩnh Sơn Châu đã bảy ngày, rất nhiều chuyện đều đã hỏi thăm, cái tên tự xưng là chuyên gia địa chất chủ động tìm tới cửa kia hơn phân nửa là giả, chuyên gia chân chính có thật tài thật học sẽ không làm như vậy. Huống chi họ đến nơi này chưa đến nửa tháng, có thể thấy được người này tin tức thực linh thông.

Giả chuyên gia địa chất bình thường có hai loại thân phận. Một loại là quan phủ hoặc hầu phủ tìm tới để thử họ, loại còn lại là lừa đảo, loại người này lá gan thông thường rất lớn.

An Tử Nhiên thật ra có hứng thú biết người này do ai phái tới, vì thế để Việt Thất cho hắn vào.

Chỉ chốc lát, một nam tử xa lạ diện mạo bình phàm đi vào. Nam tử tương đối gầy, đại khái là bẩm sinh, nhưng sắc mặt hồng nhuận, không giống người dân ở đây da vàng như nến và suy dinh dưỡng, trên người mặc một thân quần áo sạch sẽ, tiến vào rồi lấm la lấm lét đánh giá xưởng.

“Tại hạ là Dương Bảo, thực vinh hạnh được gặp hai vị lão bản.” Nam tử không xác định hai người ai mới là lão bản, nhưng ngồi cùng nhau thì quan hệ khẳng định không tồi, không thể không nói, hắn xác thật có điểm nhãn lực.

An Tử Nhiên trên dưới đánh giá hắn một lần, đặt chén trên mặt bàn, đi thẳng vào vấn đề: “Dương tiên sinh tìm tại hạ có chuyện gì?”

Dương Bảo trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thiếu niên này mới là chủ nhân chân chính?

Cho dù nghi hoặc, hắn cũng không biểu hiện ra ngoài, vội vàng trả lời: “Nếu công tử sảng khoái như vậy, Dương mỗ liền nói thẳng. Nhị vị là người từ ngoài đến, có thể không rõ ràng tình huống ở Tĩnh Sơn Châu. Nhị vị muốn mở xưởng công binh còn cần mua một ngọn núi có khoáng sản phong phú.”

“Bản công tử biết, nói thẳng ý đồ đi.” An Tử Nhiên ngắt lời.

Dương Bảo thấy hắn không giống những thương nhân trước kia, dứt khoát lưu loát làm hắn trong lòng có chút thấp thỏm, châm chước một chút liền cười nói: “Dương mỗ bất tài, ở Tĩnh Sơn Châu cũng có chút danh tiếng là chuyên gia địa chất, nếu công tử cần, Dương mỗ có thể cống hiến sức lực.”

An Tử Nhiên cười như không cười nhìn hắn, “Đây là lần đầu tiên bản công tử gặp một chuyên gia địa chất gấp gáp tìm tới cửa rồi tự mình đẩy mạnh tiêu thụ như vậy.”

Sắc mặt Dương Bảo cứng đờ, nhanh chóng phản ứng lại: “Công tử có điều không biết, ở nơi như Tĩnh Sơn Châu, chuyên gia địa chất không ít cho nên cạnh tranh rất kịch liệt, nhưng chuyên gia chân chính có thật tài thật học lại rất ít, Dương mỗ chỉ sợ công tử mắc mưu mà thôi. Đương nhiên, nếu công tử hoài nghi Dương mỗ lừa đảo, cũng có thể đi quan phủ hỏi thăm, Dương mỗ đã từng giúp quan phủ thăm dò mấy ngọn núi.” Nói chuyện lưu loát có thể lừa gạt nhiều người hơn.

Dương Bảo đều nói khách sáo với thương nhân từ ngoài tới, hắn không tự khen mình mà nhắc đến quan phủ, như vậy sẽ dễ được tin tưởng hơn, cho nên người hoàn toàn không biết gì về Tĩnh Sơn Châu hơn phân nửa sẽ bị hắn lừa, những người này không bao gồm An Tử Nhiên.

An Tử Nhiên dùng một câu tiễn hắn đi. Dương Bảo cho rằng hắn sẽ đi tìm quan phủ hỏi thăm, trong lòng thật cao hứng, chờ ngày phóng dây dài câu cá lớn, vì thế rời đi. Lại không biết, An Tử Nhiên căn bản không cần tìm quan phủ, chuyện nên biết hắn đều đã biết, chuyên gia địa chất hắn cũng không cần.

Nhưng địa chất xác thật là một môn học vấn phức tạp. Nếu An Tử Nhiên không có ký ức đời trước, đời trước lại thường xuyên trèo đèo lội suối, thật đúng là không biết làm sao, người thường lại không hay tiếp xúc về phương diện này.

Hắn không biết nhiều bằng một chuyên gia chân chính, nhưng ở thế giới này, hắn thấy những tri thức đó đã đủ dùng.

Muốn biết trong núi có quặng hay không có thể dựa vào mấy phương pháp như địa chất, vật lý, hóa học cùng tìm mỏ. Ngoài ra còn có dao cảm địa chất, kiểm tra quặng cùng đánh giá thí nghiện hàng mẫu thu thập được. Nhưng ở chỗ này đều không thể áp dụng được.

Ngày thứ ba, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên mang theo vài binh lính trực tiếp vào núi, Việt Thất ở lại xưởng giám sát công trình.

Sau khi họ rời đi, Dương Bảo đã tới một lần, muốn hỏi họ đã đi hỏi thăm chưa, loại chuyện này phải da mặt dày mới làm được, bằng không hơi không lưu ý sẽ bị đối thủ cạnh tranh cướp mất mối, nhưng nghe nói họ có việc đi ra ngoài, hắn cũng chỉ có thể hậm hực ra về.

Dương Bảo không trực tiếp về nhà mà thay đổi tuyến đường đi quan phủ. Hắn chính là chuyên gia địa chất giả được quan phủ mời đến, sau khi hợp tác với quan phủ thì thanh danh đại trướng, trên thực tế hắn chỉ hiểu chút da lông mà thôi.

Nha phủ của Tĩnh Sơn Châu thật sự lớn, hình thành hai thế giới với nhà cửa thấp bé xung quanh. Người trong nha phủ cũng ăn mặc sạch sẽ hơn nhiều, từ sắc mặt hồng nhuận có thể thấy họ ngày thường sống rất thoải mái.

Hai gã nha sai nhìn thấy Dương Bảo là biết mục đích hắn đến, nhanh chóng dẫn hắn đến chỗ lão gia. Quan lão gia của Tĩnh Sơn Châu họ Dương, tên Hà Sơn, hơn năm mươi tuổi, đã một chân bước vào lão niên. Người này tai to mặt lớn, bề ngoài có vẻ giống phú thương có tiền hơn là người làm quan.

Hai người là thân thích. Dương Bảo là cháu trai xa của Dương Hà Sơn, tuy không biết cách mấy thế hệ nhưng tóm lại là có quan hệ huyết thống. Để người ngoài nhặt tiện nghi chi bằng nâng đỡ người trong nhà, cho nên Dương Hà Sơn vẫn khá chiếu cố đứa cháu trai họ hàng xa này.

“Lần này lại mang cho bổn lão gia chuyện tốt gì?” Dương Hà Sơn hưởng thụ thị thiếp hầu hạ, không chút để ý hỏi.

Dương Bảo tham lam nhìn vị thiếp thất, ngay sau đó cười nói: “Thúc, lần mua bán này rất lớn, tuyệt đối có thể thu về không ít bạc.”

Dương Hà Sơn biết hắn sẽ không nói suông, tức khắc thấy hứng thú, “Nói thử xem.”

“Hôm kia ta nghe nói có một thương nhân mới tới Tĩnh Sơn Châu, đã mua một nhà xưởng cũ để sửa sang và mở rộng, nghe nói thu mua cả đất đai nhà cửa xung quanh, đầu tư rất lớn, đã có sẵn công nhân còn thuê thêm mười mấy người, một ngày trả những 60 văn tiền. Ta suy đoán thương nhân này nhất định rất có của cải, cho nên hôm trước đã chủ động tìm tới muốn làm chuyên gia cho họ. Vì thuyết phục họ, ta còn nhắc họ đến quan phủ hỏi bằng chứng, cho nên muốn hỏi thúc xem họ đã tới chưa.” Dương Hà Sơn lập tức kể lại đầu đuôi.

Dương Bảo gọi sư gia tới miêu tả lại ngoại hình. Sư gia lại nói không có người như vậy tìm tới, mấy ngày nay không có người lạ nào tìm tới cho nên sư gia nhớ rất rõ ràng.

Sắc mặt Dương Bảo tức khắc khó coi, “Chẳng lẽ họ biết ta lừa họ?”

“Gấp cái gì!” Dương Hà Sơn mắng hắn một câu, “Dù có biết hay không, muốn khai thác khoáng sản còn phải được bổn lão gia đồng ý, không nóng nảy. Kế tiếp ngươi nhìn chằm chằm xem họ chuẩn bị làm cái gì.”

“Thúc nói phải, ta nhất định sẽ nhìn chằm chằm họ.”

Dương Hà Sơn không hề biết, Phó Vô Thiên ngày hôm qua đã gửi một phong thư về Quân Tử Thành báo về chuyện này. Dương Hà Sơn cùng hầu phủ thông đồng làm bậy, cho rằng trời cao hoàng đế xa không quản được bên này, cho nên báo cáo mỗi tháng nộp lên đều là giả, dĩ vãng không ai để ý tới, hiện tại thì không.

Lại nói An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên. Họ thuê một người bản xứ dẫn đường, là một lão nhân đã sinh sống ở đây rất nhiều năm, cũng từng làm công nhân khai thác, biết họ muốn tìm khoáng sản liền dẫn họ đến những ngọn núi còn chưa có chủ.

Tĩnh Sơn Châu có rất nhiều núi, đứng trên cao nhìn ra chỉ thấy các dãy núi trùng trùng điệp điệp. An Tử Nhiên muốn tìm quặng sắt bởi vì sắt đã tinh luyện khá giòn, không thích hợp chế tạo, chỉ cần rèn luyện quặng sắt cho nó càng thêm cứng rắn, cho nên quặng sắt là lựa chọn thích hợp nhất.

Có những mỏ quặng sắt lộ thiên và chôn sâu dưới lòng đất, được ưu chuộng hơn đương nhiên là khai thác lộ thiên, thời cổ đại kỹ thuật lạc hậu, đại bộ phận có thể khai thác đều là phong hoá tàn tích chồng chất nhiều năm lộ ra gần mặt đất.

Mỏ quặng sắt lộ thiên tương đối dễ tìm cho nên tuyệt đại đa số đều đã có chủ, chỉ có thể tìm ở núi sâu. Núi sâu rừng rậm dày đặc, có rất nhiều thứ bí ẩn nên đa số người không dám mạo hiểm đi sâu. Hơn nữa, đường núi gập ghềnh, phí vận chuyển rất tốn kém, bởi vậy ít thương nhân nào suy xét đi sâu vào núi.

Nhưng những mỏ sắt lộ thiên ở Tĩnh Sơn Châu đến bây giờ đã bị khai thác gần hết, cho nên An Tử Nhiên chỉ có thể đi tìm mỏ mới.

Lão nhân dẫn họ đi một vòng trong núi cả buổi sáng, tới chiều mới đi ra. Họ tìm một đình hóng gió nghỉ ngơi. Binh lính cho lão nhân hai khối lương khô. Lão nhân xé mở một khối, phát hiện bên trong có thịt, kích động nhưng chỉ ăn nửa khối rồi cất đi, chuẩn bị mang về cho người trong nhà cùng ăn.

Một lát sau, An Tử Nhiên cầm ba chiếc bánh thịt đi đến chỗ lão nhân, “Ông à, hôm nay cám ơn ông đã dẫn đường, đây là thù lao.” An Tử Nhiên nhét bánh và một túi tiền vào tay lão nhân.

Lão nhân ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới hoàn hồn. Trọng lượng cái túi nói rõ bên trong có không ít tiền

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play