Mọi người đều có cảm giác mình nghe lầm, nếu hắn nói nghi ngờ năng lực của Phó Nguyên Thành thì không sao, nhưng mà tư cách kế thừa là có ý gì, mọi người nghị luận sôi nổi.

“Phó Vô Thiên, ngươi dựa vào cái gì nghi ngờ tư cách kế thừa của bổn vương?” Phó Nguyên Thành thẹn quá hóa giận.

Bị Phó Vô Thiên giam lỏng đã làm hắn mất hết thể diện, bây giờ cũng dám nghi ngờ tư cách kế thừa của hắn? Quả nhiên là muốn kéo hắn xuống ngựa sau đó tự mình lên ngôi phải không?

Ngoài lý do này, Phó Nguyên Thành thật sự nghĩ không ra nguyên nhân nào khác. Còn những chuyện hắn đã làm, hắn thấy mình không hề có sơ hở, dù là Phó Vô Thiên cũng không thể điều tra ra.

“Ngươi sẽ biết nhanh thôi.” Phó Vô Thiên nhẹ nhàng nói, “Dẫn người tới.”

Tiếng nói vừa dứt, ngoài cửa lại xuất hiện vài bóng người.

Việt Thấy áp giải hai người thần sắc uể oải đi đến trước mặt Phó Vô Thiên, chắp tay nói: “Bẩm Vương gia, người đã đưa tới.”

Hai người trong đó là tổng quản thái giám Chu Thành. Khi Phó Nguyên Thành bị giam lỏng, hắn trực tiếp bị nhốt vào địa lao nghiêm hình tra tấn, hôm nay mới được thả ra, trên người đã thay một bộ tù phục mới. Người còn lại là một người  trung niên rất nhiều người đều không quen biết.

Phó Nguyên Thành thấy hắn, sắc mặt lại thay đổi.

“Phó Nguyên Thành, có nhận ra người này?” Phó Vô Thiên nhìn sắc mặt Phó Nguyên Thành, lộ ra thần sắc trong dự kiến, thanh âm thậm chí ẩn hàm một tia ác liệt.

Phó Nguyên Thành thu hồi ánh mắt, trấn định trả lời: “Bổn vương không quen biết người này.”

“Nhưng hắn lại không nói vậy.”

“Người này không phải quản gia Lý Trung trong phủ của Đại hoàng tử sao?” Một đại thần chần chờ nghi vấn. Hắn từng bái phỏng Võ Vương phủ, trùng hợp gặp Lý Trung cho nên còn một chút ấn tượng. Nhưng chuyện của Đại hoàng tử đã qua một thời gian cho nên hắn có chút không xác định.

Người của Đại hoàng tử trước kia đã bị Phó Nguyên Thành diệt trừ gần hết, người biết Lý Trung cũng không nhiều, rất nhiều người vẫn cảm thấy mờ mịt.

Việt Thất đặt đao lên gáy Lý Trung, “Lý quản gia, khai hết những chuyện ngươi từng làm.”

Lý Trung co rúm lại một chút. Hắn bị tra tấn ở địa lao, quần áo được đổi nhưng trên người không có chỗ nào không bị thương. Việt Thất ở quân doanh rất nhiều năm, đối đãi tù binh đều có một bộ thủ pháp, người thường như Lý Trung căn bản ăn không tiêu, không tới một canh giờ đã đầu hàng.

Lý Trung là quản gia của Đại hoàng tử, làm quản gia từ khi Võ Vương phủ kiến thành, hơn nữa được Trưởng Tôn gia chọn lựa. Ngay từ đầu xác thật trung thành và tận tâm với Đại hoàng tử, nhưng hắn có một nhược điểm, đó chính là háo sắc.

Phó Nguyên Thành lợi dụng điểm này hãm hại Lý Trung. Lý Trung không thể không làm việc cho hắn, trộn phấn anh túc vào đồ ăn của Đại hoàng tử. Lý Trung tuy là tiểu nhân vật, nhưng hắn biết người có khả năng hãm hại Đại hoàng tử nhất chính là Phó Nguyên Thành, hơn nữa hắn từng gặp người của Phó Nguyên Thành, mơ hồ nhớ có người như vậy.

Tuy rằng phe của Đại hoàng tử đã hoàn toàn thất thế, nhưng nghe được tin tức kinh người như vậy, văn võ bá quan vẫn bị chấn kinh. Phấn anh túc ít ai nghe nói qua, nhưng người biết nó đều biết sự lợi hại của nó, nhờ đến những biểu hiện khác thường của Đại hoàng tử lúc trước, vài người tức khắc tin Lý Trung.

Vì ngôi vị hoàng đế mà tàn hại thủ túc, bất nhân bất nghĩa. Mọi người đều khó có thể tin nhìn Phó Nguyên Thành.

Phó Nguyên Thành cũng bất ngờ, nhưng vẫn chưa hoảng loạn, cười lạnh một tiếng liền nói: “Nói mà không có bằng chứng, tùy tiện tìm một hạ nhân để vu oan bổn vương, Phó Vô Thiên, đây là cái mà ngươi gọi là chứng cứ sao?”

Phó Vô Thiên liếc mắt nhìn hắn, “Đương nhiên không.” Nói rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Việt Thất.

Việt Thất đạp chân lên lưng Chu Thành, “Lão đông tây, đến phiên ngươi, khai hết những chuyện chủ tử của ngươi đã làm, kỹ càng tỉ mỉ khai ra kế hoạch hợp mưu giết Tiên Hoàng của các ngươi.”

Chu Thành còn chưa mở miệng, các đại thần đã sôi trào.

“Tiên Hoàng là do Nhị hoàng tử giết? Sao có thể!”

“Các thái y không phải nói Tiên Hoàng chết do bệnh sao, sao có thể là Nhị hoàng tử giết, quá hoang đường, không có chứng cứ thì đừng nói bậy.”

Các đại thần ủng hộ Phó Nguyên Thành lập tức phản bác. Họ không muốn đội trên đầu tội danh hợp mưu giết hại Tiên Hoàng, tội này nghiêm trọng như tạo phản.

Ngự y của Sùng Minh Đế, Chu thái y cũng bị đưa tới đại điện. Lão thái y tinh thần phấn chấn giờ phút này thần thái uể oải giống như từ bỏ cái gì, trong ánh mắt chỉ còn lại tuyệt vọng cùng sợ hãi. Các đại thần khôn khéo vừa thấy bộ dáng của hắn liền đoán được một ít.

Thực lực của Chu thái y ở Thái Y Viện chỉ kém Ngô thái y, với kinh nghiệm nhiều năm của ông là không thể không khám ra Tiên Hoàng trúng độc. Nếu không nói ra, có nghĩa ông ta rất có thể đã giúp Phó Nguyên Thành che giấu tình hình thực.

Chu thái y không giống Lý Trung, tuổi lớn chịu không nổi khổ hình, lại còn con cháu ba đời, không muốn liên lụy chúng nó, ông chỉ có thể lựa chọn nói ra. Việt Thất còn chưa động thủ đã khai ra hết.

“Nhị hoàng tử muốn lão thần treo mạng Tiên Hoàng, đừng cho Tiên Hoàng chết quá nhanh. Chén thuốc Tiên Hoàng uống xác thật bị hạ dược, lão thần chỉ là nhất thời hồ đồ, cầu lão Vương gia, Quận Vương tha mạng.” Chu thái y quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu. Ông cho rằng Phó Nguyên Thành sẽ trở thành hoàng đế Đại Á, khi đó Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử lần lượt thất thế, chỉ cần không có ngoài ý muốn, Phó Nguyên Thành trăm phần trăm sẽ ngồi trên long ỷ, ông nhất thời bị ma quỷ ám mới có thể làm chuyện như vậy.

Duy nhất may mắn là, ông không làm người nhà bị liên lụy. Úc gia tránh được một kiếp, người nhà của ông không biết gì cả, họ hẳn sẽ không xuống tay với người nhà của ông, nhiều nhất là vĩnh thế không được làm quan trong triều.

Những đại thần duy trì Phó Nguyên Thành một đám xanh cả mặt, nếu Phó Nguyên Thành bị trị tội, họ có thể cũng trốn không thoát, mấu chốt là Phó Vô Thiên nghĩ như thế nào, nếu hắn kết luận họ cũng có tham dự, họ cũng chỉ có thể chờ chết.

Triệu Cương dùng ánh mắt lăng trì Phó Nguyên Thành. Bởi vì Ngũ hoàng tử Phó Nguyên Kiến có chút ngăn cách với ông cho nên Phó Nguyên Thành không hoàn toàn tín nhiệm Triệu gia, bởi vậy chưa bao giờ biết kế hoạch của hắn. Nhưng Triệu Nghị cùng Ngũ hoàng tử thì khác, hai người ngày thường quan hệ rất tốt với Phó Nguyên Thành, một đứa là con trai, một đứa là cháu ngoại, Triệu Cương bức thiết muốn biết Phó Nguyên Thành có kéo hai đứa tham dự bên trong.

Chu Thành là người duy nhất trung tâm với Phó Nguyên Thành đến có thể trả bất cứ giá nào. Chu thái y nói xong, hắn biết đến phiên mình, lớn tiếng hô một câu ‘Phó Vô Thiên đánh cho nhận tội’ liền cắn lưỡi tự sát, trước khi chết còn không quên giúp chủ tử một phen.

“Bổn vương không phục, đây chỉ là lời nói một phía mà thôi.” Phó Nguyên Thành hai mắt đỏ đậm, nếu thừa nhận, hắn sẽ rơi xuống kết cục giống Phó Nguyên Dương. Hắn cả đời phong cảnh vô hạn, đó sao có thể là kết cục của hắn.

“Không cần sốt ruột, này chỉ là đồ khai vị mà thôi, chân chính trò hay còn ở phía sau.” Phó Vô Thiên thản nhiên nhìn thái giám đang đỡ Thi Vân Linh, “Ngươi nói có phải hay không, Hứa công tử?”

Thái giám chấn động.

Các vị đại thần lại bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, nghe ý Phó Vô Thiên thì tựa hồ có chuyện còn nghiêm trọng hơn cả Tiên Hoàng bị giết, nhưng sao lại xả đến thái giám bên người Thi phi nương nương rồi. Một vài đại thần biết thái giám này, hắn ở bên Thi phi đã hơn hai mươi năm, hình như là Thi phi nương nương tiến cung được nửa năm thì đi theo nàng, mãi cho đến hiện tại cũng chưa từng thay đổi.

“Đây là có chuyện gì, vì sao Quận Vương lại gọi hắn Hứa công tử?” Lại bộ Thượng thư Bàng Trung đứng ra hỏi.

Cung Vân đứng ra giải thích: “Hứa công tử nguyên danh Hứa Vạn Kiên, con trai độc nhất của một gia đình ở Lâm Huyện, Hồng Châu, là thanh mai trúc mã đính hôn từ trong bụng mẹ của Thi phi nương nương. Hai mươi tám năm trước vô cớ mất tích, trên thực tế hắn không quên được vị hôn thê, tiến cung rồi dựa vào thủ đoạn đi đến bên Thi phi nương nương. Hai tháng sau, Thi phi nương nương mang thai.”

Hai câu cuối tràn ngập ám chỉ. Hứa Vạn Kiên biến sắc.

Phó Nguyên Thành cũng rốt cuộc biết họ muốn nói gì, trừng lớn đôi mắt gắt gao nhìn Phó Vô Thiên, hàm răng cắn đến xuất huyết, “Nói hươu nói vượn, bổn vương là nhi tử của Tiên Hoàng, chảy trong người huyết mạch hoàng gia, tuyệt đối không thể là con của một thái giám. Không có bằng chứng, đây là khinh miệt hoàng gia.”

Phó Nguyên Thành còn tưởng Phó Vô Thiên muốn lợi dụng quan hệ của mẫu phi cùng Hứa Vạn Kiên để chèn ép hắn, trăm triệu không ngờ Phó Vô Thiên sẽ hoài nghi huyết thống của hắn, khó trách ngay từ đầu đã nói nghi ngờ tư cách kế thừa của hắn, thì ra chính là chuyện này.

Phó Vô Thiên ngày đó cũng bất ngờ chuyện này. Hắn phát hiện Thi phi cùng thái giám bên người có quan hệ không minh bạch, ngay từ đầu cũng không có liên tưởng đến Phó Nguyên Thành, sau khi điều tra lai lịch của Hứa Vạn Kiên, phát hiện thời gian hắn tiến cung không chênh lệch nhiều với lúc Thi phi mang thai liền nổi lên hoài nghi.

Vì thế có chuyện bây giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play