Phó Vô Thiên cùng lão Vương gia trở lại Phó Vương phủ, nghênh đón họ chỉ có Phó Dịch cùng Trịnh Quân Kỳ, An Tử Nhiên lại trốn không thấy bóng dáng.
“Vương phi đâu?” Phó Vô Thiên hỏi.
“Có một phong thư sáng nay đưa tới từ Xương Châu, Tử Nhiên vào thư phòng đến bây giờ cũng chưa ra.” Trả lời hắn là Trịnh Quân Kỳ.
Phó Vô Thiên nhớ ra thời gian này vừa vặn là mùa thu hoạch bông. Chuyện phải xử lý năm nay còn nhiều hơn năm trước, cho nên bất cứ chuyện gì cũng không thể qua loa, nhưng Sùng Minh Đế băng hà, kế tiếp khả năng sẽ có một đoạn thời gian không yên ổn.
“Vô Thiên, Hoàng Thượng thật sự đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Nhị hoàng tử?”
Phó Vô Thiên nhìn về phía tiểu thúc, lắc đầu, “Cái này tạm thời còn không thể xác định, tổ phụ nói muốn nghiệm chứng chiếu thư. Với bản lĩnh của Phó Nguyên Thành, hắn muốn tạo chiếu thư truyền ngôi giả không phải không có khả năng.”
Phó Dịch châm chước: “Phó Nguyên Thành nếu có bản lĩnh, hắn khẳng định sẽ không lưu lại nhược điểm, chiếu thư tám chín phần sẽ không thể kiểm tra ra thật giả. Ta nghe nói ngươi cùng Phó Nguyên Thành có hiệp nghị, thật sự muốn giúp hắn bước lên ngôi vị hoàng đế?”
“Tiểu thúc nghe ai nói?”
Phó Dịch nhẹ giọng cười nói: “Sùng Minh Đế băng hà, rất nhiều người đều suy đoán ai sẽ kế vị. Phó Nguyên Thành tuy có tiếng nói nhưng lợi thế không đủ, hắn nếu muốn kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất định phải mượn sức Phó Vương phủ, hiện tại bên ngoài đều suy đoán như vậy. Đương nhiên, đây là một ít người suy luận ra.”
Cái gọi là suy đoán chỉ sợ là lời đồn người nào đó ác ý tản ra, là ai không cần nói cũng biết, ngoài Tam hoàng tử cùng Úc gia thì không có người thứ hai. Chỉ cần ly gián quan hệ của Triệu gia cùng Phó Nguyên Thành, làm Triệu gia cho rằng Phó Nguyên Thành không tín nhiệm họ, lại đi thân cận với Phó Vương phủ, như vậy Phó Nguyên Thành kế vị sẽ không còn thuận lợi.
“Cốc cốc…” Tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.
Phó Vô Thiên đẩy cửa đi vào thư phòng, thấy An Tử Nhiên đứng ở bàn, bút lông dính mực nước trên giấy viết xuống từng hàng chữ xinh đẹp, tốc độ không chậm, phảng phất rồng bay phượng múa. Hắn nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu, thẳng đến Phó Vô Thiên đi đến trước mặt.
“Vương phi có vẻ một chút cũng không quan tâm chuyện trong triều.”
An Tử Nhiên dừng bút, ngẩng đầu buồn cười liếc hắn một cái, “Không phải không quan tâm, mà là nhiều ít có thể đoán được.”
“Vậy nói xem.” Phó Vô Thiên hai tay chống lên bàn.
An Tử Nhiên tổ chức lại ngôn từ, “Phó Nguyên Thành sẽ không giao quyền chủ động cho Phó Vương phủ cho nên hắn nhất định đã chuẩn bị chiếu thư, nhưng khẳng định sẽ có người không cho hắn thuận lợi kế vị, cho nên hôm nay nhất định sẽ không có kết quả, tổ phụ có phải cũng có phê bình kín đáo với chuyện hắn kế vị?”
“Thông minh.”
“Vương gia, ta có chuyện muốn nói.” An Tử Nhiên đột nhiên buông bút lông.
“Chuyện gì?”
“Lần trước cùng Vương gia tiến cung, ta thấy tổng quản thái giám Chu Thành, hắn có phải là người của Phó Nguyên Thành?”
“Hắn được phái đi chiếu cố Sùng Minh Đế, tự nhiên là người của hắn, có vấn đề gì?” Phó Vô Thiên có ấn tượng không sâu không cạn với người này, nhưng hắn cũng nhớ rõ Chu Thành là thái giám bị Sùng Minh Đế phái đến An phủ.
An Tử Nhiên trầm ngâm nói: “Sùng Minh Đế chết rất có thể liên quan đến Phó Nguyên Thành. Lần trước ở hành lang thấy hắn, hắn giống như động tay chân với chén thuốc của Sùng Minh Đế, khi đó hắn đưa lưng về phía ta cho nên ta cũng không quá để ý.” Bây giờ hồi tưởng lại, có chút chi tiết không đúng lắm.
Phó Vô Thiên suy tư một hồi, một khắc trước khi Sùng Minh Đế băng hà, vẻ mặt của hắn rõ ràng không đúng lắm. Lúc ấy hắn đã chú ý tới, chỉ là bị Thi phi đánh gãy, hơn nữa Sùng Minh Đế vừa vặn chết, hắn liền không nghĩ lại. Liên tưởng đến một ít hành vi khác thường của nàng, như là đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, Sùng Minh Đế chết chỉ sợ cũng có liên quan đến nàng.
“Bổn vương lập tức phái người điều tra. Còn nữa, bổn vương tính triệu hồi Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt, chuyện ở Hồng Châu phải phiền Vương phi tìm người qua đó.”
An Tử Nhiên cũng không ngoài ý muốn, “Vương gia không nói ta cũng đoán được, cho nên ta tính đưa Dạ Vũ qua đó, sòng bạc tạm thời ta tự mình nhìn. Còn có Quản Túc cùng Thiệu Phi, Vương gia hiện tại hẳn cũng cần họ đi, Dạ Vũ đành chịu khổ một chút. Thẩm quản gia năng lực không tồi, để hắn phụ trợ Dạ Vũ. Xem xét một thời gian, nếu hắn làm không tồi, đến lúc đó lại giao một chút chuyện cho hắn.”
Người tiểu thúc đề cử hẳn sẽ không quá kém, nhân phẩm hẳn có thể tin, An Tử Nhiên có ấn tượng không tồi với người này, đặc biệt là khi hắn hỗ trợ chỉnh đốn An Bình sơn trang, vừa thấy là biết đáng tin.
“Xem ra bổn vương có một nội trợ hiền, mọi việc đều giúp bổn vương an bài tốt.” Phó Vô Thiên đi vào hắn phía sau.
An Tử Nhiên ưu nhã trừng hắn một cái, “Việc trong triều ta không bản lĩnh thế Vương gia an bài, cả chiến sự ở biên quan.”
Phó Vô Thiên cười ha hả, “Đây là trọng trách của nam……”
“Hử?” An Tử Nhiên nhướn mày.
Phó Vô Thiên đột nhiên ý thức được mình nói lỡ, lập tức vô cùng tự nhiên sửa miệng, “Trọng trách này có bổn vương gánh vác, Vương phi chỉ cần nhìn là được.”
An Tử Nhiên nhanh chóng truyền tin đến Hồng Châu cùng Xương Châu. Biết có thể trở về, Thiệu Phi cao hứng nhảy lên, hắn đã lâu không về Quân Tử Thành. Quản Túc lại không hưng phấn như vậy, Quân Tử Thành hiện tại đã khác, họ trở về không phải để chơi.
Biết An Tử Nhiên chuẩn bị nâng đỡ Thẩm quản gia, Quản Túc bắt đầu giao một vài chuyện không phải rất trọng yếu cho Thẩm quản gia xử lý.
Dạ Vũ cũng bắt đầu khởi hành đi Hồng Châu, chủ yếu là để buôn bán vải bông, không bận rộn như ở Xương Châu. Chỉ cần quen thuộc, hắn có thể đi cả Xương Châu, chạy qua chạy lại hai nơi khả năng sẽ rất mệt, may mà Dạ Vũ là người luyện võ, chỉ có thể để hắn vất vả một thời gian.
An Tử Nhiên càng thêm cảm thấy nhân tài rất quan trọng, đáng tiếc người chân chính có thể tin được lại cực kì ít. Chờ chuyện lần này kết thúc, hắn chuẩn bị giống tiểu thúc tự mình bồi dưỡng.
Bên kia, Phó Vô Thiên trải qua điều tra phát hiện Chu Thành xác thật có chút vấn đề. Thời gian Sùng Minh Đế lâm bệnh, thuốc thang đều do thái y tỉ mỉ chuẩn bị, có người chuyên môn trông giữ. Nhưng khi đưa đến Đại Càn điện lại thô tâm đại ý, mà Chu Thành thường xuyên tại thời gian này chủ động nhận lấy thuốc.
Tuy rằng thái y nói Sùng Minh Đế bệnh thực nghiêm trọng, nhưng một đống thuốc bổ vào người lâu như vậy không có khả năng một chút khởi sắc cũng không có. Nhưng họ làm tích thủy bất lậu, cho nên Phó Vô Thiên cũng chỉ tra được họ có vấn đề, lại không có chứng cứ nói rõ họ động tay động chân.
Nhưng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, tương phản, Phó Vô Thiên lại phát hiện một bí mật kinh người khác, hoàn toàn là một thu hoạch ngoài ý muốn.
……
Cái cớ chiếu thư truyền ngôi là giả không thể kéo dài lâu, lâu rồi không đủ để phục chúng, cho nên phe của Phó Nguyên Thành nhanh chóng đưa ra dị nghị.
Phó Nguyên Thành mấy ngày nay biểu hiện rất tốt, lão Vương gia cũng không thể bắt bẻ cái gì. Chiếu thư truyền ngôi cũng bởi vì họ làm tích thủy bất lậu cho nên không thể chứng minh là giả, cuối cùng, lão Vương gia chỉ có thể tuyên bố chiếu thư là thật.
Tang kì của Tiên Đế còn chưa qua cho nên đại điển sắc phong Phó Nguyên Thành chỉ có thể lùi lại. Tuyệt đại đa số đều cho rằng đây đã là sự thật không thể thay đổi, vì thế từ Nhị hoàng tử sửa thành Hoàng Thượng, ngay cả Phó Nguyên Thành cũng bắt đầu tự xưng trẫm, khí phách hăng hái ngồi trên long ỷ.
Ngày hôm sau, Phó Nguyên Thành viết một chiếu thư, lệnh cho Úc Bá Phi tức khắc hồi kinh, còn binh quyền, hắn đã phái người qua nhận lại. Nhưng khi Phó Nguyên Thành chuẩn bị xử lí Tam hoàng tử cùng Úc gia, Phó Nguyên Dương đã rời Quân Tử Thành ngay trong đêm ngày chiếu thư truyền ngôi được chứng thực.
Được tin này, Phó Nguyên Thành biến sắc, lập tức sai người truy đuổi Phó Nguyên Dương, hơn nữa giám thị Úc gia vẫn chưa có động tĩnh. Họ phát hiện quá muộn, Phó Nguyên Dương đã chạy một ngày, họ căn bản không biết hắn trốn theo hướng nào.
“Phó Nguyên Dương không khỏi quá lớn mật, chẳng lẽ hắn muốn tạo phản?” Triệu Nghị sắc mặt khó coi nói.
Triệu gia không như người ngoài suy đoán sinh ra hiềm khích với Phó Nguyên Thành. Hai tiểu bối đều đứng về phía Phó Nguyên Thành, Triệu Cương dù thật sự có ý tưởng cũng bị bức phải từ bỏ.
Phó Nguyên Thành âm mặt, “Không phải chẳng lẽ, hắn chạy khỏi Quân Tử Thành nhất định là muốn hợp với Úc Bá Phi. Úc Bá Phi chỉ sợ cũng sẽ không ngoan ngoãn giao ra binh quyền, trẫm hoài nghi, Úc Bá Phi rất có thể đã mang theo nhân mã quay về. Triệu Nghị, ngươi lập tức mang người bắt Úc gia lại.”
“Hoàng Thượng, như vậy có ổn không?” Úc gia hiện tại không phạm phải tội gì, vô duyên vô cớ bắt người ngược lại sẽ cho người mượn cớ, bất lợi với phục chúng.
Phó Nguyên Thành hừ lạnh nói: “Lão già Úc Chính có thể đã sớm định liệu trẫm không dám làm gì nên mới yên tâm thoải mái lưu lại. Chỉ cần Úc Bá Phi tạo phản, trẫm muốn xử lý thế nào cũng được, ai dám nói trẫm?”
Lúc này Phó Nguyên Thành đã đoán sai. Úc Chính chỉ là vì trăm năm danh dự của Úc gia, không muốn làm Úc gia gánh trên lưng xú danh tạo phản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT