Thành vương phủ

An Tử Nhiên nhìn Phó Nguyên Thành mang khí phách hăng hái, thay đổi không thể nói không lớn. Hiện giờ phái của Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử lần lượt xảy ra chuyện, nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn sẽ là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, nghe nói Triệu gia tuy không cam lòng nhưng cũng đã thu liễm tâm tư.

Nếu là loạn thế, hoàng tử soán ngôi của hôn quân như Sùng Minh Đế sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận, đáng tiếc hiện tại là ngày tháng an ổn thái bình, cho nên dù không thích phụ hoàng nhưng họ cũng phải cưỡng bách bản thân đi lấy lòng hắn.

“Nhị hoàng tử mời chúng ta đi theo có chuyện gì?” Phó Vô Thiên không chút để ý nói, lập tức nhận được tầm mắt của Phó Nguyên Thành.

Phó Nguyên Thành nhìn về phía Phó Vô Thiên. Kỳ thật hắn rất hâm mộ Vô Thiên đường đệ, sống tự do tự tại, tiêu sái vạn phần, không thích là không thích, thậm chí không cần để ý sắc mặt phụ hoàng; không giống hắn, phải cẩn thận từng li, thận trọng từng bước. Nhưng hắn tin tưởng, hắn sẽ thoát khỏi tình cảnh này nhanh thôi, bước lên bảo tọa dưới một người trên vạn người, nhưng trước đó lại có một tiền đề.

Nghĩ vậy, Phó Nguyên Thành nhẹ giọng cười, nhìn thẳng Phó Vô Thiên, đi thẳng vào vấn đề: “Vô Thiên, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, lần này tìm đệ lại đây, chủ yếu là muốn thỉnh đệ giúp một chút.”

An Tử Nhiên còn tưởng hắn ít nhất sẽ dẫn dắt một chút, tuy không nói rõ nhưng họ nhiều ít có thể đoán được có liên quan tới cái gì, quả nhiên không hổ là đường huynh đường đệ, một đám đều gọn gàng dứt khoát?

“Giúp cái gì?” Phó Vô Thiên thần sắc bình tĩnh.

Phó Nguyên Thành híp híp mắt, biết ngay không thể từ trên mặt hắn nhìn ra cái gì, nếu Phó Vô Thiên dễ nhìn thấu như vậy, phụ hoàng cũng sẽ không mười mấy năm qua không làm gì được hắn.

“Đệ là người thông minh, hẳn là biết tình cảnh của huynh hiện tại.”

Tình cảnh của Phó Nguyên Thành kỳ thật không tốt như mọi người vẫn nghĩ, Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử thất thế, Sùng Minh Đế vì cân bằng phe phái rất có thể sẽ bắt đầu bắt bẻ hắn, ai nấy đều nhìn ra được Sùng Minh Đế căn bản không tâm tư thoái vị.

Thân thể hắn không tốt, nhưng nếu chăm sóc thích đáng thì ít nhất còn có thể sống thêm sáu, bảy năm. Phó Nguyên Thành không chờ được, không chỉ bởi vì thời gian quá dài, quan trọng hơn là Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử hoàn toàn có khả năng ngóc đầu trở lại, như vậy ưu thế hắn vất vả giành được sẽ bị phá hư. Đến lúc đó, Sùng Minh Đế không biết có còn nhìn hắn là con trai ngoan nữa hay không, hắn cần chuẩn bị cho mọi trường hợp.

“Lần này, chiến sự ở biên quan với huynh mà nói là một cơ hội… Chỉ cần Vô Thiên đường đệ đáp ứng, ta có thể hứa hẹn bất kỳ điều kiện nào…”

Bởi vì sự tình trọng đại, Phó Vô Thiên không lập tức đáp ứng. Phó Nguyên Thành cũng biết hắn cần thời gian suy xét, trước mắt vẫn còn một chút thời gian nên vẫn chờ được.

Khi hai người chuẩn bị cáo từ, Phó Nguyên Thành đột nhiên nói, lần này là với An Tử Nhiên, “Về Phương Quân Bình, bổn vương đã ‘đưa’ nàng đi rồi.”

An Tử Nhiên dừng bước, cái gọi là ‘đưa’ chỉ sợ không phải ý trên mặt chữ, nhưng mà… “Nàng đã không thuộc An gia. Thành Vương gia xử trí nàng thế nào đều không liên quan đến ta.”

Nói xong, hai người rời Thành Vương phủ. Phó Nguyên Thành đứng ở bậc thang nhìn bóng họ rời đi. Lúc này, Triệu nghị đi ra, nhìn dáng vẻ tựa hồ ngay từ đầu đã ở bên trong nghe đối thoại của họ. (Himeko: mỗi hoàng tử đều có phủ đệ của riêng mình như thể con trai lớn ra ở riêng ấy.)

“Vương gia, tiết lộ kế hoạch cho họ không sao chứ?” Khi biết Phó Nguyên Thành muốn tìm Phó Vô Thiên hỗ trợ, Triệu Nghị không đồng ý lắm. Phó Vô Thiên người này, họ đến bây giờ cũng chưa nhìn thấu, tùy tiện tìm hắn hỗ trợ, nếu hắn tiết lộ cho những người khác, đến lúc đó sẽ thất bại trong gang tấc.

“Yên tâm đi, hắn sẽ không tự rước lấy phiền toái.” Phó Nguyên Thành tự tin nói, “Tuy rằng bổn vương và hắn chưa từng sống chung, nhưng bổn vương nhìn ra được hắn không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế. Phụ hoàng luôn gây phiền toái cho Phó Vương phủ chỉ do không cam lòng mà thôi.”

Triệu Nghị cũng từng nghe gia gia cùng phụ thân kể chuyện về Tiên Hoàng cùng Phó Vương phủ, cũng coi như hiểu biết ân oán giữa họ, kỳ thật Hoàng Thượng không có việc gì tìm việc mà thôi.

“Vô Thiên đường đệ cùng hoàng thúc nắm giữ binh quyền vài thập niên, uy vọng tích lũy lâu dài không phải thứ Úc gia có thể dễ dàng lay động. Úc gia cùng Phó Nguyên Dương đều quá mức tự phụ, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ ngã đau. Nhưng ngươi cũng biết, bổn vương khuyết thiếu những tướng lãnh như Vô Thiên đường đệ. Ngày sau, nếu bổn vương có thể bước lên đại bảo, có hắn trấn thủ biên quan, bổn vương có thể yên tâm. Đương nhiên, đó đều là chuyện sau này. Trước mắt, bổn vương cần hắn trợ lực.”

Trở lại Phó Vương phủ, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên đều không nhắc chuyện đó với ai khác, đặc biệt là lão Vương gia, nếu lão Vương gia mà biết có lẽ sẽ vác đại đao tới Thành Vương phủ làm thịt Phó Nguyên Thành cũng nên.

Cơm nước xong, An Tử Nhiên đến thư phòng chuẩn bị xem một lượt sổ sách đọng lại nửa năm qua. Sản nghiệp ở Quân Tử Thành có tiểu thúc cùng Cát Khiêm An hỗ trợ xử lý, cơ hồ không xảy ra chuyện gì. Sòng bạc Bảo Hoa đã không  còn gây phiền toái cho sòng bạc Thiên Long, nghe nói Phó Nguyên Kiến đã hợp tác với Tứ nhi tử của Trác gia chuẩn bị tiến quân vào ngành sản xuất khác.

Trong khoảng thời gian hắn rời đi, sòng bạc Thiên Long đã từ năm nhà tăng lên bảy nhà, lấy sòng bạc ở Quân Tử Thành làm tổng bộ. Tình hình của tất cả đều không tồi, tuy rằng không kiếm bằng tổng bộ, nhưng tổng thu nhập của hai sòng bạc nhánh cũng bằng sòng bạc tổng bộ.

Vì để Thiên Long sòng bạc vẫn luôn bảo trì ưu thế, An Tử Nhiên truyền hết những cách chơi bài hắn biết cho Dạ Vũ, để Dạ Vũ tự nhìn tình huống rồi dần dần gia tăng cách chơi, xem như chân chính giao sòng bạc cho Dạ Vũ. Dạ Vũ cũng không làm hắn thất vọng, thậm chí hoàn thành hai phần ba nhiệm vụ.

An Tử Nhiên vẫn không quên Trưởng Tôn gia âm thầm xúi giục công nhân ở xưởng chạm trổ bãi công. Trưởng Tôn gia chủ yếu kinh doanh tiền trang. Kinh doanh khác nhau nên hắn không làm gì tiền trang của họ được, nhưng sòng bạc Đông Nam trên danh nghĩa của họ thì không. Được hắn công đạo, Dạ Vũ cách một đoạn thời gian sẽ trọng điểm ‘chiếu cố’ một chút. Hiện tại, sòng bạc Đông Nam đã rớt khỏi hàng ngũ thập đại sòng bạc, đang ở trạng thái nửa chết nửa sống, khả năng ngóc đầu lại không lớn.

Còn có xưởng giấy của Lý Chấn. Xưởng giấy ấy vậy mà lại tường an không có việc gì, không chỉ có thế, còn phát triển rất nhanh. Từ khi tìm được loại giấy thay giấy quan, phí tổn chế tạo bài giảm xuống, cũng có nhiều người mua được hơn. Hiện tại cơ hồ mỗi nhà đều có một bộ bài, tuy không kiếm nhiều như sòng bạc nhưng cũng khá khả quan.

Xưởng chạm trổ theo số công nhân tăng nhiều, số xút tinh luyện cũng ngày càng nhiều. Hiện tại, sản lượng bài mạt chược đã không còn thấp như trước, lấy thời gian, tất có thể phổ biến như bài giấy.

An Tử Nhiên vừa buông sổ sách, đã có một thân ảnh tiến vào, ngẩng đầu lên, Phó Vô Thiên đã đi tới trước mặt.

“Vương phi, sắc trời không còn sớm.” Làm một nam nhân hư hư thực thực ăn cơm mềm, Phó Vô Thiên bày tỏ hắn càng thích cùng Vương phi trở về phòng lăn giường.

An Tử Nhiên có lý do hoài nghi, nếu hắn nói muốn xem sách nửa canh giờ nữa, Phó Vô Thiên khẳng định sẽ trực tiếp khiêng hắn về phòng, xoa xoa đôi mắt liền đứng lên, “Ta cũng có chút mệt mỏi, vậy trở về phòng đi.”

Đơn giản nhanh chóng tắm rửa, An Tử Nhiên vừa lên giường đã bị Phó Vô Thiên kéo vào lòng, một cánh tay giống sắt thép ôm lấy eo hắn. Hai khối thân thể gắt gao dán ở bên nhau, tiết y hơi mỏng căn bản không ngăn được nhiệt độ cơ thể, bao gồm cả vật cứng phía dưới đang chọc vào đùi hắn.

An Tử Nhiên nâng gối cố ý hơi cọ vật kia, khi hô hấp của Phó Vô Thiên nặng dần, hỏi: “Vương gia, về chuyện kia, ngài có ý kiến gì không?”

Phó Vô Thiên không trả lời, ngược lại cởi quần hắn đến đầu gối, cái mông trắng nõn làm ánh mắt hắn bốc lên một ngọn lửa, nâng một chân hắn lên, cứ nằm nghiêng như vậy chen vật cứng của mình vào.

“Ngô……” Không có bôi trơn, đại khái là đã quen tiếp nhận kích cỡ này, An Tử Nhiên không cảm thấy đau đớn, ngoài lúc đầu có chút dị, khi hoàn toàn tiến vào, hắn lại có cảm giác được lấp đầy.

Bởi vì tư thế, mỗi lần thọc vào rút ra không cuồng mãnh như trước, có cảm giác mưa phùn kéo dài. An Tử Nhiên nhịn một hồi, còn tưởng Phó Vô Thiên sẽ mau chóng lộ nguyên hình, kết quả vẫn là tư thế ấy, lực đạo ấy. Hắn lại không chịu được, chống cơ thể ngồi lên, trừng mắt Phó Vô Thiên.

“Ngài rốt cuộc được chưa?”

Phó Vô Thiên lớn tiếng cười rộ lên, giang tay giang chân hình chữ ‘đại’, giữa chân nhất trụ kình thiên phi thường khả quan, “Bổn vương được chưa, Vương phi có thể thử một lần.”

An Tử Nhiên tuy biết Phó Vô Thiên nhặt được tiện nghi, nhưng dục vọng đã bị khơi dậy, dứt khoát bất chấp tất cả ngồi lên. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động. Phó Vô Thiên nhìn Vương phi của hắn chủ động nuốt tiểu đệ của hắn vào, yết hầu đột nhiên bốc cháy lên ngọn lửa, có thể phun ra bất cứ lúc nào, nhưng khó có khi Vương phi chủ động, hắn vẫn đè nén dục vọng xuống.

An Tử Nhiên ngồi lên nhưng không nhúc nhích, hắn nhìn Phó Vô Thiên nói: “Vương gia còn chưa trả lời vấn đề của ta.”

Phó Vô Thiên biết ngay Vương phi của hắn không ngoan ngoãn như vậy mà, nghĩ nghĩ vẫn quyết định không chọc hắn, “Bổn vương không có ý kiến. Nếu Phó Nguyên Thành có bản lĩnh thì chờ đến đó lại nói, trước mắt ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu.” Một thân cây thắt cổ chết cũng không phải tác phong của hắn.

An Tử Nhiên còn vừa lòng với đáp án này, vì thế Phó Vô Thiên có ngon ngọt ăn.

Một đêm, hai người chiến đến vui sướng tràn trề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play