Đảo mắt, họ ở Xương Châu đã được năm ngày. Trong khoảng thời gian này, Quản Túc vẫn luôn đi cùng bọn họ kiểm tra khắp các xưởng, tình trạng khả quan, mặc dù có người cố ý tới hỏi thăm nhưng tin tức thu được lại rất hữu hạn.
Dệt khẳng định là dệt vải, chỉ có thể suy đoán đây là một vải mới, nhưng cụ thể thì không rõ, chỉ biết thứ màu trắng này gọi là bông, không tìm thấy trong thư tịch.
An Tử Nhiên hai ngày trước thu được tin tức từ Quân Tử Thành, đợt bông thứ hai từ A Lí Hương đã thành thục, sản lượng thu được không khác dự đoán là bao, nhiều hơn đợt bông đầu tiên một hai phần, hiện tại đã chồng chất không ít.
Hôm nay, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên vừa trở về, vừa đi qua đại môn, Thiệu Phi đã từ đại sảnh chạy ra, thở phì phì, nện bước vội vã, nhanh chóng đi đến trước mặt họ. An Tử Nhiên vừa định gọi lại, Thiệu Phi đã không ngẩng đi vụt qua.
“Hắn làm sao vậy?” An Tử Nhiên xoay người nhìn hắn chạy càng xa.
Phó Vô Thiên suy đoán: “Đại khái là Quản Túc lại khi dễ hắn.” Đây đã không phải lần đầu, Thiệu Phi mỗi lần bị khi dễ, gương mặt đều sẽ tức giận, làm Quản Túc càng muốn khi dễ hắn, tuy rằng đây là lần đầu tiên Thiệu Phi tức đến không thèm để ý tới ai, nhưng hắn cũng không có hứng thú với đời sống tình cảm của thủ hạ.
An Tử Nhiên lại cảm thấy lần này không giống các lần khác.
Hai người đi đến đại sảnh, Quản Túc quả nhiên ở bên trong, hơn nữa bên cạnh còn có một nha hoàn, chính là Tiểu Thanh, giờ phút này đang ân cần đấm bả vai cho Quản Túc, hai người nói chuyện, lại còn vừa nói vừa cười. Có thứ gì chợt lóe qua, An Tử Nhiên không kịp bắt giữ, chỉ cảm thấy chuyện này tựa hồ có chút quỷ dị.
“Hắn làm Thiệu Phi tức mình bỏ đi, lại còn đây nói nói cười cười với nha hoàn?” An Tử Nhiên cảm thấy có chút không thể tin được, Quản Túc hình như rất thích Thiệu Phi mà? Hay là đúng như Phó Vô Thiên nói, Quản Túc chỉ là thích trêu chọc Thiệu Phi mà thôi.
Đáng tiếc EQ của Phó Vô Thiên không cao, hắn biết hắn rất để ý Vương phi, tình cảm đó còn sâu đậm hơn tình thân, nhưng không đại biểu hắn hiểu được tình yêu.
“Vương phi không cần để ý, bọn họ cãi nhau rất ít khi quá ba ngày, Thiệu Phi rất dễ hống, Quản Túc dùng hai ba câu là hắn sẽ vui vẻ trở lại.” Phó Vô Thiên dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, nói.
Hắn đã đoán sai. Quản Túc không đi hống Thiệu Phi, Thiệu Phi tự mình về, nhưng hai người vẫn chưa hòa hảo, rõ ràng nhất chính là lúc ăn cơm.
Thiệu Phi cùng Quản Túc ngày thường đều ngồi chung, lúc này hai người lại mặt đối mặt, một Nam một Bắc, rất có cảm giác cả đời không qua lại với nhau. Thiệu Phi ngày thường nói nhiều nhất, bây giờ lại vùi đầu vào ăn, không nói lấy một câu.
Thấy không khí có chút không đúng, Việt Thất thỉnh thoảng gợi chuyện với hắn, kết quả phản bị hắn trắng mắt liếc một cái, gắp cho hắn miếng phao câu, bởi vì Việt Thất ghét nhất phao câu.
Việt Thất tuy tức, nhưng thấy hắn đáp lại tức là vấn đề không phải đặc biệt nghiêm trọng, hắn nghĩ nghĩ, liền nhắm đầu mâu ngay vào Quản Túc, “Quản Túc, ngươi……”
“Ta no rồi.” Thiệu Phi đột nhiên buông chén đũa, nói xong câu đó liền đi luôn.
Việt Thất nhìn chén của hắn, sạch đến không còn một hạt cơm, nhưng hắn hình như mới ăn ba chén, ngày thường không phải ăn bốn năm chén mới no sao?
Không quá một hồi, Quản Túc cũng nói đã ăn no, sau đó cũng đi luôn.
“Bọn họ làm sao vậy, cãi nhau?” Việt Thất bị làm cho hồ đồ, hắn cũng nghĩ giống Phó Vô Thiên, hai người cho tới bây giờ đều chưa từng cãi nhau quá gay gắt.
An Tử Nhiên gắp miếng thịt kho tàu lớn nhất cho Phó Vô Thiên, sau đó mới bớt thời giờ nói: “Hẳn là vậy.”
Phó Vô Thiên gắp cho hắn một miếng nấm hương, bởi vì hắn thích ăn.
Việt Thất cảm thấy thật sự rất chói mắt, khi dễ hắn cô đơn không có ai gắp đồ ăn cho phải không? Tức khắc hết muốn ăn, bỏ đi, hắn mặc kệ, dù sao Quản Túc khẳng định sẽ không để Thiệu Phi hậm hực quá lâu, sớm muộn gì cũng sẽ giảng hòa.
Đồ ăn trên bàn còn nhiều, vì không lãng phí, An Tử Nhiên đã ăn không ít, khi giải quyết xong miếng thịt cuối cùng, bụng An Tử Nhiên căng đến không chịu nổi.
Hai người không lập tức trở về phòng, Phó Vô Thiên cùng Vương phi của hắn tản bộ. An Bình sơn trang không phải chỉ có phòng ốc, Quản Túc là người biết hưởng thụ, hắn thiết kế hòn non bộ trong sơn trang, hoa cỏ cây cối đầy đủ, tuy không so được với Phó Vương phủ nhưng cũng coi như cảnh đẹp ý vui.
“Tiểu Thanh, ngươi không nên quá phận.” Bốn phía một mảnh yên tĩnh, một giọng nữ thanh lệ đột nhiên vang lên sau hòn non bộ, hai phu phu tức khắc dừng bước.
Hai chữ ‘Tiểu Thanh’ làm thần sắc An Tử Nhiên khẽ nhúc nhích, chẳng phải là nha hoàn nói cười với Quản Túc sau khi Thiệu Phi tức giận bỏ đi sao, An Tử Nhiên có ấn tượng khá sâu, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra Tiểu Thanh này lòng dạ rất sâu, ngay cả khi tươi cười cũng giống như đang tính kế cái gì.
“Kha Vũ, ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu?” Tiểu Thanh nhìn Kha Vũ đối diện mang vẻ mặt không che dấu lửa giận, cười cười phảng phất mang theo mặt nạ, làm người nhìn phi thường không thoải mái.
Kha Vũ là nha hoàn áo hồng lúc trước, nàng nhìn người trước mắt, có chút chán ghét nhăn mi, “Đừng tưởng ta không nhìn ra, ngươi rõ ràng đang cố ý châm ngòi quan hệ của hai người họ.”
“Đúng thì thế nào?” Tiểu Thanh hỏi ngược lại.
“Ngươi chỉ là nha hoàn của An Bình sơn trang, làm nha hoàn cho người ta hẳn nên giữ khuôn phép, ham muốn thứ không thuộc về mình thì sẽ không có kết cục tốt.” Kha Vũ rất không đồng ý, hai người là hàng xóm, cơ hồ ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, khi còn nhỏ quan hệ kỳ thật không tồi, nhưng không biết từ khi nào, nàng phát hiện Tiểu Thanh đã thay đổi, là bằng hữu, nàng không muốn Tiểu Thanh đi sai đường.
Tiểu Thanh cười nhạo: “Đừng nói như thể mình rất cao thượng, ai quy định nha hoàn không thể theo đuổi hạnh phúc?”
“Theo đuổi hạnh phúc sao?” Kha Vũ trừng lớn đôi mắt, khó tin, “Nếu phá vỡ mối quan hệ của người khác để theo đuổi hạnh phúc, vậy ngươi cũng quá vũ nhục hai chữ này.”
“Ta phá hư quan hệ của người khác sao, hai nam nhân ở bên nhau mới không có kết cục tốt, nếu tình cảm của họ thật sự tốt thì căn bản sẽ không bị ta phá hủy, bọn họ vốn không nên ở bên nhau, ta tính toán cho tương lai có gì sai?” Tiểu Thanh nổi giận, Kha Vũ khinh thường nàng, nàng cũng khinh thường Kha Vũ, tự cho là cao thượng, rõ ràng là ghen ghét với nàng. (Himeko: Tâm địa bất lương thì nghĩ ai cũng xấu xa như mình.)
Kha Vũ cảm thấy không thể nói chuyện với nàng, “Tự ngươi giải quyết cho tốt đi.”
“Giả vờ cái gì, ta không tin ngươi không có tâm tư đó.” Tiểu Thanh khịt mũi coi thường, nàng trước sau cảm thấy người khác cũng giống nàng.
Khi hai người đều đi rồi, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên mới đi tới. Sớm nghe nói hạ nhân đều là hấp tấp chiêu, hơn nữa đã từng được thể hội, An Tử Nhiên đoán được tình huống này sẽ xuất hiện, bởi vậy một chút cũng không ngoài ý muốn, chỉ là hắn không nghĩ tới, đối tượng của nha hoàn này lại là Quản Túc.
“Vương gia.” An Tử Nhiên xoay người nhìn về phía Phó Vô Thiên.
“Ân?”
“Ta cho rằng, các nàng muốn mơ ước cũng nên mơ ước ngài.”
An Tử Nhiên không đi tiếp, đã biết nguyên nhân Quản Túc cùng Thiệu Phi cãi nhau nhưng vẫn cảm thấy thực ngoài ý muốn, Quản Túc thông minh như vậy, sao có thể bởi vì một nha hoàn mà bất hòa với Thiệu Phi?
“Không nghĩ ra thì không cần suy nghĩ, chuyện này chính họ mới giải quyết được, hơn nữa Quản Túc hẳn là có tính toán của riêng mình.” Phó Vô Thiên cắt ngang suy nghĩ của hắn.
An Tử Nhiên gật gật đầu, hai người liền về phòng. Vừa về được một lát, Thiệu Phi đột nhiên ôm chiếu chạy tới tìm bọn họ, tư thế kia nhìn thế nào cũng có cảm giác muốn ngủ trong phòng của họ.
“Vương phi, có thể cho ta ngủ nhờ ở đây sao? Không có giường ta ngủ đất cũng được, gian ngoài cũng được.” Thiệu Phi chờ mong nhìn An Tử Nhiên.
An Tử Nhiên đau đầu, “Ngươi vì sao không ngủ ở phòng mình?”
Thiệu Phi mơ hồ nói, “Ta sợ tối.”
An Tử Nhiên nói: “Vậy đốt một ngọn nến.”
Thiệu Phi u oán: “Vương phi……”
“Nói đi, rốt cuộc là vì cái gì?”
Thiệu Phi lập tức nói: “Ta không muốn thấy Quản Túc, cũng không muốn nghe giọng hắn.” Hai người không ở cùng phòng, nhưng hai phòng cạnh nhau, bên kia có động tĩnh gì, bên này đều có thể nghe thấy, đặc biệt là khi hắn tới đây, nha hoàn tên Tiểu Thanh kia lại đi tìm Quản Túc, hai người đứng ở cửa nói chuyện, hắn rất phiền.
“Kỳ thật ngươi có thể đi tìm Việt Thất……”
Thiệu Phi sáng mắt lên, đúng, sao hắn không nghĩ ra, kỳ thật hắn cũng không ôm hy vọng vì cảm thấy Vương gia sẽ không bao giờ đồng ý.
“Cám ơn Vương phi, ta đi đây.” Hấp tấp tới, lại hấp tấp chạy.
Phó Vô Thiên dựa vào cạnh cửa nghe hết đối thoại của hai người, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Thiệu Phi có đi tìm Việt Thất hay không, An Tử Nhiên không biết, nhưng nếu Quản Túc thật sự để ý Thiệu Phi thì tuyệt đối sẽ không để hắn ngủ ở phòng Việt Thất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT