Sùng Minh năm thứ 28, ngày 15 thàng 8, xe ngựa của Phó Vương phủ rốt cuộc tới Xương Châu.

Tháng 8, Xương Châu còn nóng hơn Quân Tử Thành rất nhiều. Mặt Trời nóng rát treo chính giữa không trung, người trên đường đi lại vội vàng, hai bên đường phố cũng có thể thấy bá tánh đang vất vả kiếm tiền.

Tầm này năm ngoái, đường phố Xương Châu không có một bóng người, thỉnh thoảng mới thấy khất cái đang nhặt mót, một mảnh đất hoang vu như một tòa phế thành. Năm nay đã thay đổi chóng mặt.

Cho dù mùa hè nóng bức, bá tánh tuy đầm đìa mồ hôi nhưng gương mặt tươi rói. Hiện tại bọn họ rất hạnh phúc, không còn phải vì miếng cơm mà bôn ba, không còn phải bị cảm nắng lại không có tiền đi xem bệnh, chỉ có thể cắn răng vượt qua.

Bọn họ có thể dựa vào đôi tay kiếm tiền nuôi sống gia đình, mua quần áo mới cho hài tử, mua đồ ăn ngon, mỗi tháng thậm chí có thể được ăn một bữa thịt, đây là thứ trước kia họ chưa nghĩ tới. Hiện tại, mộng ước tưởng chừng xa xôi không thể với tới này được thực hiện, hết thảy đều phải cảm tạ chiến thần Đại Á, không có ngài thì bọn họ không có sinh hoạt thoải mái và hạnh phúc như hiện tại.

Xe ngựa đen chạy trên đường phố. Ở Xương Châu bần cùng này, xe ngựa xa hoa là rất hiếm gặp, lập tức khiến người đi hai bên đường chú ý. Xe ngựa chạy lộc cộc rồi dừng trước một trà lâu.

Trà lâu thỉnh thoảng vang lên tiếng mọi người cao đàm khoát luận. Tầm giờ này, trà lâu náo nhiệt nhất, bởi vì bất luận là người đi đường hay công nhân đều thích ở trà lâu vừa tránh nóng vừa nghe người ta kể chuyện.

Người kể chuyện tựa hồ đang kể đến đoạn cao trào, khi An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên xuống xe ngựa, trà lâu thoáng chốc bộc phát ra một trận cười, cơ hồ không ai chú ý bọn họ.

Tiểu nhị cũng nghe chăm chú, không chú ý có khách nhân tiến vào, vẫn là chưởng phát hiện thì lập tức thọc tiểu nhị một cái. Tiểu nhị lúc này mới cuống quít chạy tới.

Trà lâu không lớn cho nên không có cái gọi là ghế lô, nhưng ở lầu hai có vài nhã tọa dựa vào lan can, liếc mắt một cái là có thể nhìn bao quát đại đường. Tiểu nhị dẫn bọn họ lên, lại cần mẫn mang lên một bình trà ngon.

Người dưới lầu lại bắt đầu kể một câu chuyện khác, lần này không phải chuyện cười, mà là các khu xưởng đầu năm nay dựng ở khắp Xương Châu. Chuyện này ở Xương Châu vẫn luôn là đề tài nóng hổi, rất nhiều bá tánh hai ba câu đều không rời xưởng, bởi vì có nó, rất nhiều bá tánh đều có một phần công việc để nuôi sống gia đình.

“Triệu ca, nghe nói tức phụ nhà huynh muốn làm việc ở xưởng với huynh?” Ngồi ở bàn bên cạnh bàn của An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên, một nam nhân đột nhiên hỏi nam nhân đối diện, thanh âm không lớn, hai người lại nghe rõ ràng.

Nghe thế, Triệu ca cười tươi, “Đúng vậy, tức phụ của ta đã không chịu ngồi yên, nghe nói ta làm việc ở xưởng mỗi tháng có thể kiếm ba quan tiền nên cũng muốn đi cùng, ngươi cũng biết tẩu tử của ngươi có bàn tay dệt vải không tồi.”

“Nhưng trong nhà không phải có tiểu hài tử vừa tròn một tuổi sao, phu thê đều ra ngoài làm việc, tiểu hài tử làm sao bây giờ?” Nam nhân kinh ngạc nói, tuy rằng tiểu hài tử đã cai sữa, nhưng vẫn phải có người lớn chăm nom, không thể nhờ thân nhân vì thân thích của họ năm trước đã dọn đến Phượng Thành, đã không còn người thân ở Xương Châu.

Triệu ca cười rộ lên: “Ta cùng tức phụ đã thương lượng chuyện này, ngươi biết hàng xóm cách vách có một lão bà neo đơn sao? Chúng ta quyết định thỉnh bà chăm nom tiểu hài tử.”

Nam nhân lập tức hiểu. Lão bà không có thân nhân, dựa vào nhặt mót cùng quyên góp để sống qua ngày, mà người quyên góp nhiều nhất chính là nhà Triệu ca, ngẫu nhiên sẽ mang đồ ăn qua cho bà, nghe nói lão bà đó thực thích tiểu hài tử, khi tức phụ của Triệu ca sinh nở còn thường xuyên qua hỗ trợ.

“Chủ ý hay a, nếu tẩu tử cũng đi, mỗi tháng có thể kiếm được những sáu quan tiền, dành ra một khoản tiền công cho lão bà, các ngươi cũng có thể tiết kiệm không ít, cuộc sống khẳng định sẽ càng ngày càng tốt.” Nam nhân tức khắc hâm mộ, đáng tiếc hắn chưa có vợ.

Giá cả ở Xương Châu không cao, mỗi tháng ba quan tiền đối với rất nhiều gia đình đã rất nhiều, sáu quan mỗi tháng, nói không chừng có thể sống khá giả.

Triệu ca cười ha ha, “Nếu là trước kia, ta cũng không dám tưởng tượng.”

Nam nhân cũng bị cảm nhiễm, không sai, từ khi những khu xưởng thần bí đó được dựng lên, sinh hoạt của họ cũng ngày càng tốt. Hiện tại chỉ cần xưởng chiêu công, lập tức có một đám đông chạy tới báo danh, hình ảnh lúc đó dọa hắn hoảng sợ, bởi vì thật sự quá nhiều, dùng biển người để hình dung cũng không quá.

“Triệu ca, những xưởng đó rốt cuộc là ai mở, vì sao lại chọn Xương Châu? Còn có, thứ màu trắng đó rốt cuộc là cái gì, hình như là thứ trước nay chưa thấy qua?” Nam nhân đột nhiên hỏi.

Triệu ca tức khắc trầm mặt, hạ giọng nói: “Loại lời này về sau đừng nói ở bên ngoài, mặc kệ thứ đó là cái gì, cuộc sống của chúng ta tốt lên đều nhờ nó, vùi đầu khổ làm là được, đừng bát quái linh tinh.”

“Được được được, biết rồi, sách cho công nhân đều viết mà, đệ cũng biết chữ.” Nam nhân xua xua tay bất đắc dĩ, lòng hiếu kỳ của hắn hơi nhiều một chút mà thôi, vẫn biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, đặc biệt lúc trước khi đến xưởng báo danh, đối phương còn phát một thứ gọi là sách cho công nhân, viết rất nhiều quy tắc, quy tắc này rất nhiều người đều biết tuy không phải tất cả mọi người biết chữ.

An Tử Nhiên không nghĩ tới còn có thứ này. Sách cho công nhân? Thứ này tuyệt không phải kiệt tác của hắn, chắc do  Quản Túc nghĩ ra, không ngờ đồ ở kiếp trước của hắn ngược lại bị bọn họ làm ra.

“Quản Túc càng ngày càng có năng lực.” Phó Vô Thiên buông chén trà, hắn cho rằng Quản Túc chỉ am hiểu âm mưu quỷ kế, lại không nghĩ sinh ý cũng có thể suy xét thấu đáo.

An Tử Nhiên nói: “Hắn nếu không có năng lực, ta cũng không dám giao cho hắn.” Công trình ở Xương Châu là đại sự, tuyệt đối cần một người có thể khống chế toàn cục trông coi, bằng không sẽ rất dễ xảy ra chuyện.

Hai người nghỉ tạm mười lăm phút mới đi tiếp, tuy đã vào Xương Châu nhưng vẫn cách đại bản doanh An Bình sơn trang một đoạn.

An Bình sơn trang là nơi dừng chân của họ ở Xương Châu, lúc trước Quản Túc khi xây cất xưởng thì thuận đường xây lên, bởi vì không thể lúc nào cũng ở lại tửu lầu, hơn nữa về sau sẽ thường thường tới, thậm chí cư trú cũng có khả năng, cho nên có An Bình sơn trang.

An Bình sơn trang lớn hơn phủ đệ bình thường một chút, từ xa nhìn lại có thể thấy một tòa kiến trúc chiếm diện tích thập phần rộng lớn tọa lạc trên một mảnh đất trống, xung quanh đều là nhà cửa thấp bé, càng làm An Bình sơn trang thêm đồ sộ.

Xe ngựa dừng lại không bao lâu, đột nhiên một người từ trong chạy ra. An Tử Nhiên vừa được Phó Vô Thiên đỡ xuống xe ngựa đã nghe thấy tiếng gào của đối phương.

“Vương gia, Vương phi.”

Thanh âm vui sướng như vậy, ngoài Thiệu Phi thì khẳng định không còn ai khác, thật may mắn khi phụ cận không có người, nếu không tất cả mọi người sẽ biết thân phận của họ.

Thiệu Phi đang muốn chạy tới, Quản Túc đột nhiên xuất hiện phía sau kéo hắn trở về, không biết ở bên tai hắn nói cái gì, Thiệu Phi đột nhiên biến sắc, rụt cổ muốn trốn ra đằng sau, nhưng đã không còn kịp rồi, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đã đi đến trước mặt.

Phó Vô Thiên cười như không cười nhìn Thiệu Phi, “Một đoạn thời gian không gặp, da đã càng ngày càng ngứa, cần bổn vương tự mình giúp ngươi thư dãn gân cốt sao?”

Thiệu Phi lập tức kịch liệt lắc đầu, còn chưa lắc xong, đầu đã bị người phía sau gõ một cái.

“Vương gia, không phiền ngài tự mình động thủ, thuộc hạ rất vui lòng vì ngài đại lao.” Quản Túc vừa mới dứt lời đã bị Thiệu Phi trừng một cái.

An Tử Nhiên nhìn tới nhìn lui, cảm thấy hành vi của Quản Túc rất có cảm giác gà mái hộ tiểu kê. Chỉ là tiểu kê tựa hồ không cảm kích, nhìn không ra tiến triển rất nhanh, quả nhiên tự do nuôi thả vẫn tốt hơn, không giống Cát Khiêm An cùng Chung Nguyệt. Hai người mỗi ngày ở bên nhau, nhưng quan hệ tựa hồ không khác gì mấy tháng trước.

Việt Thất đi trước bọn họ vì hắn còn phải mang theo rất nhiều vật tư, cũng đến sớm hơn họ, hai người đi vào thì thấy hắn bắt chéo chân nhàn nhã tự tại ngồi trong đại sảnh.

“Vương gia, Vương phi đi thật chậm!” Việt Thất nhìn bọn họ đi vào với điệu cười ý vị thâm trường, hắn tuy xuất phát trước nhưng kỳ thật không đi trước lâu lắm, vẫn là xuất phát cùng một ngày. Hắn đến đã nửa ngày, bọn họ không thể tới muộn như vậy, khả năng duy nhất chính là trên đường trì hoãn, ngắm cảnh? Thời tiết thế này sợ là không có ai có tâm thưởng thức.

Đáng tiếc An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đều là da mặt dày, hoàn toàn không có phản ứng. An Tử Nhiên đi lâu như vậy nên có chút mệt mỏi, Phó Vô Thiên không mệt nhưng muốn bồi Vương phi của hắn cùng ngủ.

Quản Túc lập tức sai nha hoàn mang họ đi nghỉ ngơi, chủ viện của An Bình sơn trang vẫn trống chờ bọn họ.

Nha hoàn nghe đến chủ viện, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc. Họ cho rằng Quản công tử là chủ nhân của An Bình sơn trang, nhưng lại thấy hắn không ở trong chủ viện mà là thiên viện, đoán chủ nhân chân chính có lẽ là người khác, không ngờ sẽ là hai nam nhân, hơn nữa cả hai đều rất đẹp.

Nha hoàn trộm nhìn Phó Vô Thiên cao lớn cường tráng, trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, chủ nhân của An Bình sơn trang thật anh tuấn, thiếu niên bên cạnh cũng không kém.

Rời khỏi thiên viện, nha hoàn lập tức chạy đến chỗ các tỷ muội, khuôn mặt đỏ bừng nói: “Các ngươi đoán xem ta vừa thấy ai?”

“Tiểu Thanh, ngươi lại lười biếng phải không?” Một nha hoàn mặc quần áo áo xoay người nhìn về phía nàng, lại không hỏi theo đề tài của nàng, cho rằng nàng lại không làm việc.

Tiểu Thanh chu chu môi, “Ta mới không có, ta vừa mới ở đại sảnh, Quản công tử bảo ta dẫn hai vị chủ nhân của An Bình sơn trang tới chủ viện.”

Lời này lập tức khiến cho bọn nha hoàn nhiệt liệt phản ứng. “Thiệt hay giả?”

Tiểu Thanh rất đắc ý, nàng thích nhất người khác nhìn chăm chú nàng, “Đương nhiên là thật, loại chuyện này sao có thể gạt người.”

Một nha hoàn lập tức hứng thú, “Hai vị chủ nhân thế nào, có phải cũng tuấn mỹ giống Quản công tử?” Người đều có lòng yêu cái đẹp, các nàng càng không ngoại lệ, hơn nữa ngày thường khi không có việc gì làm thì thích nói mấy chuyện bát quái.

Tiểu Thanh cố ý để các nàng suy đoán, đến khi các nàng thúc giục mãi mới ngượng ngùng nói: “Bọn họ không giống Quản công tử, một người cao lớn anh tuấn, thoạt nhìn đặc biệt có cảm giác an toàn, người kia thoạt nhìn chỉ có mười bảy tám tuổi, nhưng bộ dáng thực tuấn tú.”

Các nha hoàn tức khắc kích động, một đám thảo luận xem bọn họ có cơ hội hay không, chỉ có nha hoàn hồng y từ đầu chí cuối đều không tham gia vào.

“Các ngươi đừng có nằm mộng.” Tiểu Thanh đột nhiên hắt các nàng một thân nước lạnh.

Các nha hoàn tức khắc an tĩnh lại, “Có ý gì?”

Tiểu Thanh cười nhạo nói: “Ta nói nhiều như vậy, chẳng lẽ các ngươi không phát hiện hai vị chủ tử ở trong cùng chủ viện sao, trong phòng chỉ có một giường, có ý nghĩa là, hai vị chủ tử rất có thể là cùng nhau.”

“Này…  Không phải là hai nam nhân sao, hai nam nhân sao lại…” Các nha hoàn ngây ngẩn cả người.

“Cho nên chủ nhân chân chính khả năng chỉ có một, người còn lại sao…” Tiểu Thanh cười cười rồi không nói tiếp, nhưng vẻ mặt đã để lộ ra suy nghĩ thực của nàng.

Sắc mặt mọi người không đồng nhất, cuối cùng vẫn bỏ tâm tư, xem ra vẫn nên thành thành thật thật đương làm nha hoàn, chủ tử của An Bình sơn trang vốn đã không phải người các nàng có thể trèo cao.

Lúc sau, có một sự kiện lan truyền bắt nguồn từ hạ nhân của ở sơn trang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play