Sùng Minh năm thứ 28, đầu tháng 8, thái dương nóng rát, người đi đường mồ hôi rơi như mưa.

Ở mùa hè nóng bức này, bông từ A Lí Hương cuối cùng cũng tới Xương Châu. Từng xe chở bông dũng mãnh tiến vào những kho hàng cùng xưởng đã xây dựng xong, từng hàng công cụ đã được sắp xếp đâu ra đấy.

Dưới sự phân công của Quản Túc, công nhân bắt đầu làm việc, những công nhân đó được chiêu từ sớm, công việc đầu tiên của họ là đạn miên (Himeko: người Việt mình gọi là bật bông).

Bông đã được tách hạt (Himeko: quá trình này gọi là cán bông) gọi là tịnh miên, có nghĩa bông xơ hoặc bông thô, dùng để xe thành sợi hoặc làm thành bông lót, nhưng trước đó phải trải qua quá trình xử lý, đó chính là bật bông, làm bông trở nên tơi xốp, dễ thông khí.

Công cụ bật bông dễ chế tạo hơn công cụ cán bông. Chỉ cần một cánh cung cùng cây gậy là có thể tiến hành công việc, cánh cung căn cứ thói quen mỗi người mà dài ngắn khác nhau, dùng cây gậy đánh vào dây cung để bông dính trên đó từng chút từng chút rơi ra, đó là bật bông.

Trình tự làm việc không phức tạp, không cần quá nhiều kỹ xảo, chỉ cần làm mẫu đơn giản cho công nhân hiểu là họ lập tức có thể bắt đầu.

Lúc này, mọi người còn không biết bông là thứ gì, có tác dụng gì, mỗi công nhân lại chỉ có thể tiếp xúc một mắt xích trong dây chuyền làm việc nên đa số người đều không để tâm thứ họ đang làm, chỉ cần có tiền công là được.

Đầu tháng 8, không trung Quân Tử Thành bị một mảnh mây đen che lại, thoạt nhìn như sắp mưa, thời tiết hơi mát hơn một chút nhưng không khí càng thêm oi bức, rất nhiều người đều không muốn ra ngoài.

“Mùa hè năm nay còn nóng hơn năm trước.” Bảo vệ ở cổng Phó Vương phủ dùng tay áo không ngừng lau cái trán đầy mồ hôi, tay áo đã ướt một mảng lớn, tay kia cầm một cây quạt hương bồ không ngừng quạt, không khí oi bức nên hắn chẳng cảm thấy có bao nhiêu mát.

“Việc lạ mỗi năm luôn đặc biệt nhiều, mùa đông năm ngoái, nghe nói những nơi thường không có tuyết rơi mà lại có tuyết, năm nay nóng hơn cũng không kỳ quái.” Nha hoàn tới đưa nước cho hắn phụ họa một câu, may mắn các nàng được ở trong nhà, trong nhà mát hơn bên ngoài nhiều. (Himeko: chậc, còn chưa phát triển công nghiệp mà đã có dấu hiệu biến đổi khí hậu rồi.)

Bảo vệ cửa đương nhiên biết trong nhà tương đối mát, đặc biệt là chỗ sân trước phòng của Vương gia và Vương phi, dưới nền đất đó có một hầm băng, rất nhiều hạ nhân trong vương phủ đều thích đến đó, đáng tiếc hắn là thủ vệ, trừ phi thay ca, bằng không thì không thể rời khỏi đại môn.

“Vương gia đã trở lại.” Bảo vệ chuẩn bị đáp lại một câu lại thấy tiểu nha hoàn vui sướng kinh hô, xoay người thì thấy thân hình cao lớn Vương gia xoải bước đi vào, phía sau là Cát Khiêm An và Chung Nguyệt.

“Vương gia.” Bảo vệ cửa cùng tiểu nha hoàn vội vàng đứng qua một bên, nhìn họ đi qua đến khi bóng dáng biến mất.

Tiểu nha hoàn sùng bái cảm thán: “Vương gia thật là lợi hại, trời nóng như vậy mà vẫn mặc quần áo đen, lại còn không rơi một giọt mồ hôi.”

Ai chẳng biết, màu đen dễ hút nhiệt nhất, cho nên mùa hè trên đường có rất ít người mặc quần áo đen, trừ phi là cố tình tỏ ra khốc, lại hoặc là bản thân không sợ nhiệt, Vương gia rõ ràng thuộc loại sau, không ai cảm thấy bất ngờ.

Vương gia trước kia sống ở biên quan khắc nghiệt hơn Quân Tử Thành rất nhiều, nơi đó cát vàng cuồn cuộn, ánh nắng độc ác đến nỗi nghe nói có thể làm da bị thương, người có thể ở nơi đó hơn nửa năm tuyệt đối đều có lực nhẫn nại và ý chí cường hãn, những người như họ hoàn toàn không thể so.

Chu quản gia nghe nói Vương gia đã trở lại, vội vàng chạy ra.

“Vương phi đâu?” Câu đầu tiên khi Phó Vô Thiên trở về đều là hỏi Vương phi của hắn ở đâu, chưa từng thay đổi, Chu quản gia đã quen. (Himeko: anh chỉ biết mỗi vợ thôi.)

“Thưa Vương gia, Vương phi đang ở chỗ Hà sư phó cùng Tôn sư phó.”

Hà sư phó cùng Tôn sư phó chính là hai người An Tử Nhiên mượn từ chỗ Trịnh Quân Kỳ, đến bây giờ đã sắp hai tháng, tháng đầu tiên không có tiến triển gì, đến khi hai rương bông tách hạt từ A Lí Hương được đưa tới, có vật thật, hai vị sư phó càng dễ xuống tay.

Buổi sáng nghe nói có chút tiến triển, An Tử Nhiên tiến vào rồi chưa thấy đi ra, bữa trưa cũng ăn cùng hai vị sư phó, Chu quản gia đứng bên ngoài thường thường cũng có thể nghe thấy tiếng họ thảo luận, tuy rằng không biết họ đang nói cái gì nhưng hắn tổng cảm thấy Vương phi cũng thực không dễ dàng, càng bội phục hắn.

Phó Vô Thiên không hỏi thêm, lệnh cho quản gia đưa Cát Khiêm An và Chung Nguyệt đi nghỉ ngơi, sau đó đi tìm An Tử Nhiên.

Vị trí phòng của hai vị sư phó không hẻo lánh, ở cửa có hai hạ nhân trông coi, hai người còn chưa kịp hành lễ, Phó Vô Thiên đã đi qua.

Ba người trong phòng chưa phát hiện ra hắn, ba khuôn mặt chuyên chú nhìn thứ đặt trên bàn, đó là một cây gậy sắt dài hai thước rưỡi to bằng cánh tay trẻ con, sau đó có tiếng Vương phi nói chuyện.

“Hai vị sư phó, cây gậy có nên ngắn lại một chút, hơn nữa có hơi to.”

Hà sư phó đứng bên phải vuốt râu nói: “Đúng là hơi dài, vậy làm lại một cây, không cần quá to, bằng ngón tay người trưởng thành hẳn là được rồi.”

“Hai đầu lại nhỏ hơn một ít, tốt nhất là giống chài cán bột, bàn máy này cũng phải dài hơn một chút.” Tôn sư phó đứng bên phải cũng bổ sung một câu. Bàn máy là cái bàn làm từ gỗ lê, là công cụ để cán bông.

Nói xong, mọi người mới phát hiện Phó Vô Thiên, hai vị sư phó đã không phải lần đầu tiên gặp Phó Vô Thiên. Ở chung hai tháng, bọn họ phát hiện Vương gia cùng Vương phi trong lời đồn kỳ thật khá dễ ở chung, bọn họ cũng sẽ không làm dáng, nên không thấy khẩn trương nữa. An Tử Nhiên nhìn đến hắn mới phát hiện đã là buổi chiều, nói một tiếng với hai vị sư phó rồi cùng Phó Vô Thiên rời đi.

Ra ngoài, Phó Vô Thiên mới hỏi: “Hoàn thành?”

An Tử Nhiên xoay cái cổ có chút lên men, trong mắt hiếm khi hiện lên một tia vui mừng, “Hoàn thành.” Tuy rằng mất hai tháng, nhưng tốc độ này đã nhanh hơn so với dự tính, quả nhiên mời chuyên gia đến vẫn tốt hơn, nếu hắn tự nghiên cứu, chỉ sợ khi nhóm bông thứ hai thành thục cũng chưa chắc có thể hoàn thiện.

Phó Vô Thiên thực thích nhìn vẻ mặt hắn nhiễm ý cười, bộ dạng thường ngày thực khiến người cảm thấy lạnh lẽo, nghĩ vậy liền vươn tay, đầu ngón tay xẹt qua khuôn mặt tuấn tú như ngọc mặt.

An Tử Nhiên quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, “Làm sao vậy?”

Phó Vô Thiên mỉm cười lắc đầu.

An Tử Nhiên có chút đoán không ra hắn đang nghĩ gì. Hắn không rõ lắm chuyện tình cảm, đây xem như lần đầu tiên yêu đương trong cả hai đời, nói chuyện ăn ý không có nghĩa hắn nhạy cảm, cho nên hắn kỳ thật một chút cũng không hiểu cái gì mà thủ đoạn tán tỉnh, chỉ biết là hắn đang ở bên người này, không có gì bất ngờ thì tương lai cũng sẽ không có khả năng tách ra.

Nam nhân không phải nữ nhân, không thể cả ngày treo tình tình ái ái ở ngoài miệng giống nữ nhân, dứt khoát lưu loát mới là bản sắc nam nhi.

Hai người trở lại phòng, cơm chiều lại ra ăn cùng người nhà.

Phó Dịch hôm nay không ăn ở ngoài, ngược lại cố gắng về trước giờ cơm. Khi mọi người cơm nước xong mới hỏi An Tử Nhiên một câu: “Ta nghe nói Hà sư phó cùng Tôn sư phó đã nghiên cứu xong thứ con muốn?”

An Tử Nhiên gật gật đầu, cũng không ngoài ý muốn, “Tiểu thúc muốn hỏi khi nào hai vị sư phó có thể trở về Trịnh gia phải không?”

Phó Dịch không xấu hổ khi bị chọc trúng tâm tư, da mặt của hồ ly vốn dày hơn người bình thường, hắn cười cười: “Hôm nay nàng nhắc tới, lúc trở về thì nghe được tin tức tốt này.”

Nàng là chỉ ai, mọi người trong lòng biết rõ. Lão Vương gia nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên như được thắp bóng đèn trăm vạn Volt, lúc trước nghe tôn tử cùng cháu dâu khuyên nên ông không nhúng tay vào chuyện tình cảm của Phó Dịch, quyết định này xem ra là đúng.

An Tử Nhiên trầm ngâm một chút, “Trịnh cô nương thực sốt ruột sao?”

“Không nóng nảy, nàng chỉ cảm thấy băn khoăn khi để con lo cả sinh hoạt cho công nhân, hơn nữa tiền công quá cao.”

“Vậy làm phiền tiểu thúc nói lại giúp con ta, nói Trịnh cô nương yên tâm, có thể con sẽ mượn thêm một thời gian nữa, đến lúc đó nói không chừng có thể cho nàng một kinh hỉ.” Khóe miệng An Tử Nhiên ngậm một nụ cười tự tin, trong mắt còn phiếm một chút thần thái.

Phó Dịch nhướn mày, “Kinh hỉ?”

An Tử Nhiên gật gật đầu, “Không sai, một kinh hỉ có thể dọa nàng nhảy dựng.” Nếu là hai tháng trước, hắn không dám cam đoan như vậy, nhưng kiến thức bản lĩnh của hai vị sư phó, hắn cảm thấy có thể làm được, chẳng qua vẫn cần thêm thời gian, hơn nữa đến lúc đó khả năng còn phải mượn thêm vài người.

“Được, ta sẽ chuyển những lời này cho nàng.” Phó Dịch cũng thực chờ mong kinh hỉ, sớm biết rằng đầu óc cháu dâu thực không đơn giản, hắn mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy thực không bình thường.

Nói chuyện thêm một lúc, mọi người ai về phòng người nấy. Lão Vương gia muốn hỏi hắn cùng Trịnh Quân Kỳ tiến triển thế nào nhưng bị Phó Vô Thiên ngăn lại, muốn biết thì ngầm điều tra là được, hỏi quá nhiều khả năng sẽ khiến hắn bắn ngược, tuy rằng tiểu thúc đã qua thời kì trung nhị phản nghịch. Lão Vương gia đành phải bất đắc dĩ từ bỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play